- Đồ của cô để ở phòng để đồ đi. Đừng cho vào phòng tôi. - Hoàng Gia Định cau có nói.
Anh là người cằn cỗi, quanh năm chỉ thích để đúng một kiểu trang trí phòng và đặc biệt rất ghét khi phải sống chung với ai đó trong cùng một không gian. Đó cũng là lí do mà nhà anh tuy rộng nhưng chỉ có duy nhất một mình Dì Dung được phép làm việc ở đây.
Nhưng làm xong thì vẫn phải về chứ không được ở lại.
- Nhưng tôi thấy phòng thay đồ đó hơi cũ...
- Thì sao? - Hoàng Gia Định thừa hiểu ý Ngọc Nghiên vẫn tỏ ra không hiểu gì.
- Nhưng mẹ nói tôi chuyển đồ vào phòng anh mà.
- Cô...
Hoàng Gia Định tức phát điên khi Ngọc Nghiên thản nhiên lấy mẹ anh ra làm lá chắn.
- Bộ cô thích ở phòng tôi đến vậy sao? - Anh nhỏ giọng thì thầm vào tai cô.
- Không. - Ngọc Nghiên lắc đầu.
Bản thân cô bây giờ như bộc phát một loại tính cách đối lập với cô thường ngày. Đột nhiên muốn ngang nhiên trêu đùa lại tên ác ma dám nhiều lần bắt nạt cô.
- Hay là...
Ngọc Nghiên chỉ tay về phía thư phòng, nơi được xem là “cấm địa tuyệt đối” ở trong nhà.
- Ý cô là gì?
- Giờ tôi không thể ở phòng nào khác ngoài phòng của anh nhưng anh thì có. Sao anh không lén chuyển vào đó...
Nói đến đây Ngọc Nghiên bỗng khựng lại.
Chẳng phải cô đang nén anh trồng hoa ở sau vườn sao. Nhỡ chẳng may anh ta mở cửa sổ phòng rồi nhìn thấy mấy cây hoa của cô rồi nổi lòng phá hoại tất cả thì sao?
- Hay để tôi ở đó. - Ngọc Nghiên càng nói càng sai.
Cô cuống quyết đến nỗi không còn biết mình đang nói gì nữa rồi.
- Tôi cấm cô có cái suy nghĩ mở căn phòng đó ra. Bất kể vì lí do gì, tránh xa nó ra hết mức có thể.
Hoàng Gia Định tức giận, gằn giọng với cô.
Ngọc Nghiên dù biết chắc anh sẽ không dám làm gì mình đâu nhưng vẫn sợ.
...
Đến tối, Ngọc Nghiên bấy giờ mới bắt đầu cảm thấy khó xử. Cứ tưởng là có thể khiến anh đi sang phòng khác ai ngờ không những không được mà còn bị anh doạ cho sợ hãi. Đến giờ còn hoang mang tột độ khi không biết phải đối diện với đêm nay rồi những đêm sau này ra sao nữa.
Nhìn ra sự lo lắng của Ngọc Nghiên, Minh Huyền đi tới vuốt ve mái tóc cô nhẹ nhàng an ủi.
- Định tuy bề ngoài cằn cỗi lạnh lùng nhưng bên trong nó là đứa giàu tình cảm. Nếu đã là vợ chồng thì chuyện chung chăn gối con đâu thể nào tránh mãi được.
Sao lại không? Nếu cứ như lúc trước không phải là được rồi sao?
Ngọc Nghiên muốn lên tiếng phản bác nhưng vì sự yêu chiều quá đỗi của mẹ chồng dành cho cô, cô nào dám làm bà buồn.
Từ trước tới giờ người quý cô không có nhiều. Nên cô rất dễ mềm lòng trước những người yêu thương cô.
- Vâng. - Ngọc Nghiên ngoan ngoãn đáp lời.
Sau đó bước vào trong phòng.
Hoàng Gia Định đang ngồi ở bàn làm việc đọc tài liệu, thấy cô vào anh vẫn im lặng làm như không thấy cô.
Ngọc Nghiên nhìn quanh lại thấy cuốn sách anh lấy của mình hôm trước được đặt sẵn ở trên chiếc bàn nhỏ cạnh đầu giường.
Cô vui vẻ đi tới nâng niu cầm cuốn sách trên tay. Không quên ngó lên ngó xuống xem nó có bị nhăn nheo hay bẩn ở đâu không.
Hoàn toàn bình thường.
Sau đó cô ngồi xuống giường tựa đầu ngồi đọc sách. Và để giữ im lặng cho Hoàng Gia Định nên cô chỉ đọc nhẩm ở trong đầu.
Nhưng cũng chính vì vậy mà việc đọc sách làm cô cảm thấy buồn ngủ. Cứ thế, cô ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Khoảng nửa đêm khi đã xong toàn bộ công việc, Hoàng Gia Định lại gần giường và thấy cô đang thiu thiu ngủ. Hai tay buông thõng giữ hờ quyển sách đang đọc dở.
Đôi mắt cô nhắm nghiền vẻ ngon giấc.
Nhẹ nhàng, anh bế bổng cô lên rồi đặt xuống giường sao cho cô có thể nằm một cách thoải mái nhất. Sau đó mới hạ thấp ánh sáng đèn ngủ xuống và lên giường nằm bên cạnh cô.
Vốn anh cứ định nằm yên như thế mà ngủ đến sáng nhưng không hiểu sao cái tay lại không chịu nghe theo cái đầu. Tự tiện quàng qua ôm lấy cô.
Ngọc Nghiên giật mình tỉnh dậy, cô nhúc nhích quay người lại thì mới thấy rõ ràng anh đang ôm mình.
Cô đưa hai tay chắn trước ngực sợ anh dở trò đồi bại. Người lùi dần ra xa, không dám lên tiếng sợ bố mẹ chồng nằm ở phòng bên nghe thấy.
- Yên tâm. Tôi sẽ không làm chuyện đấy khi chúng ta chưa có tình cảm đâu.
- Thế anh nằm xích ra kia đi. Như vậy tôi mới yên tâm. Nam nữ thụ thụ bất thân. - Ngọc Nghiên cương quyết.
- Tôi muốn ôm cô một lát. Chỉ một lát thôi...
Chẳng cần sự đồng ý của Ngọc Nghiên, Hoàng Gia Định luồn một tay xuống dưới người cô kéo cô vào lại lòng mình.
- Anh bỏ tay ra đi. Như vậy tôi không ngủ được.
- Cô thật phiền phức.
Hoàng Gia Định lầm nhẩm rút tay ra để dưới gáy của cô.