Khi Đường Chi nhón chân, muốn đưa móng vuốt về phía Giang Chi, xem đầu anh có thật sự bị con lừa đá hay không, Giang Chi, cuối cùng cũng nắm lấy tay cô, thản nhiên mở miệng: "Náo loạn đủ chưa. "
Đường Chi rút tay về: "Trước đây anh vì sao không nói cho em biết? "
Giang Chi rũ mắt xuống: "Cô không hỏi. "
... Đây là câu trả lời sao?
"Em không hỏi thì anh không nói sao? Chúng ta là một đội, em có quyền biết! "
Đường Chi lại bắt đầu lải nhải: "Anh không tôn trọng em, anh căn bản không để em ở trong lòng, em ở trong lòng anh chính là vô cùng không quan trọng không quan trọng..." (ngứa ngáy vô lý gây sự vô lý)
Cô đang nói được một nửa, chợt cảm giác đầu tối sầm lại, thoạt nhìn còn tưởng Giang Chi muốn đánh cô, nhanh chóng ôm đầu rụt lại, một giây sau, lòng bàn tay ấm áp của người đàn ông dán lên trán cô, cô sửng sốt, môi khẽ mở, nhất thời quên mất bản thân muốn này gì.
Anh đây quan tâm đến cô sao? Phải không?
Tay Giang Chi vừa chạm liền rời đi, ngữ khí lạnh lùng như thường lệ.
"Không có sốt thì ít nói nhảm."
Đường Chi vừa nóng lòng muốn thử lại trái tim nhỏ bé, nhất thời yên lặng như gà khôi phục bình tĩnh.
Được rồi, đó là những gì cô nghĩ. Náo loạn đủ rồi, cô liền ngồi xuống ngoan ngoãn ăn cơm. Trên bàn được bày đồ ăn, nhịn không được muốn khoe khoang!
Bây giờ lại nhìn một đĩa thịtnày... Đây đâu phải là đĩa thịt bình thường, đây quả thực chính là thịt bọc vàng! Mỗi lần cô ăn một miếng, trái tim cô như đang nhỏ máu.
Giang Chi người này, quá phá của!
Việc ghi hình thứ hai kết thúc như thế này.
Đêm đó, Đường Chi và Giang Chi ngồi máy bay bay về Đế Đô, Hoàng Chiêu đã sớm ở sân bay chờ. Xa xa, thấy Giang Chi và Đường Chi cùng nhau đi ra.
Từ góc độ người qua đường mà nói, ngoại hình của hai người này rất xứng đôi. Ngay cả khi đeo khẩu trang, đội mũ, không thể nhìn thấy ngũ quan. Nhưng lại có cảm giác vô cùng đẹp đeo.
Lúc này Đường Chi lại ngồi vào trong xe của Giang Chi, Hoàng Chiêu một chút dị nghị cũng không có.
Haiz, Chi ca cũng không có ý kiến, anh ta càng không có ý kiến gì.
Chuyến đi trở về là một chặng đường dài, chiếc xe im ắng.
Đường Chi vốn không muốn ngủ, nhưng chịu không nổi sự nhàm chán đến buồn bực. Cô ngủ mơ mơ màng màng trên máy bay, vẫn còn có chút buồn ngủ.
Cũng không biết từ khi nào mí mắt bắt đầu kéo xuống, cô liều mạng nhắc nhở mình, không thể ngủ, sắp về tới nhà rồi, nhưng càng nghĩ như vậy, mí mắt lại càng nặng.
Giang Chi quay mặt ra ngoài cửa sổ, bóng đêm dày đặc, một đường đều là cảnh đường phố nhanh chóng hiện lên.
Không biết tại sao, tầm mắt hình ảnh phản chiểu thu hút, Đường Chi giống như con gà đang mổ thóc, ở trong không khí rung lắc nhẹ.
Cô giống như đang ngủ, cơ thể nghiêng theo khi chiếc xe xóc nảy. Cuối cùng thuận lý thành chương*, tựa vào vai anh.
* Thuận lý thành chương: sự việc cứ thế mà diễn ra thuận lợi.
Ánh mắt Giang Chi hơi tối lại, không quay đầ. Anh nhìn vào cửa sổ xe, khuôn mặt không có thể hiện điều gì.
Lại nhìn Đường Chi đang nằm trên vai anh, hiển nhiên là ngủ sâu, hai mắt cô nhắm nghiền, đôi môi hồng phấn hơi chu lên, hô hấp cũng có chút nặng.
Hoàng Chiêu lái xe, từ gương sau nhìn thấy tất cả, sợ tới mức không dám nói một câu. Luôn cảm thấy lúc này gặp Chi ca cùng Đường Chi, giữa hai người bọn họ, có loại không khí rất khó hiểu.
Bọn họ vẫn như cũ không giống người yêu, lại hình như so với quan hệ bình thường nhiều thân mật hơn một chút.
Có lẽ ánh mắt anh ta quá chăm chú, Giang Chi rất nhanh nhận đã ra, nghiêng mặt, ánh mắt hai người đối diện với gương chiếu hậu, Hoàng Chiêu nhanh chóng dời tầm mắt, tập trung chú ý lái xe.
Mà Giang Chi thì đưa tay, đẩy đầu Đường Chi ra.
Cô ngủ say, cũng không bị động tác thô lỗ của anh đánh thức, thậm chí còn dùng gương mặt dán vào bàn tay anh, lúc Giang Chi rút tay ra, cô còn nhíu mày.
Thần sắc anh bình tĩnh thu tay về, trong lòng bàn tay vẫn còn lưu lại cảm giác trơn mượt làn da của cô.
Sau đó Đường Chi ngồi thẳng người, lại khôi phục trạng thái con gà mổ thóc, cuối cùng lại ở lúc nào đó xóc nảy, thân thể nghiêng người, dựa vào bên kia.
Lúc này không có đệm thịt, đầu cô "rầm" đụng vào cửa sổ xe bên kia.
Cô cực kỳ buồn ngủ bị đánh thức, đôi mắt buồn ngủ mở to, xác nhận tình cảnh của mình an toàn, lại lần nữa nhắm mắt ngủ say.
Đường Chi rốt cuộc tìm được chỗ dựa, không cần lắc lắc đầu bốn phía không nơi nương tựa, cuối cùng cũng an ổn lại.
Giang Chi mím chặt môi.
Hoàng Chiêu vẫn luôn nhìn trộm hai người.
Không biết vì sao, anh ta luôn cảm giác, Đường Chi không dựa vào Chi ca, mặt Chi ca ngược lại so với vừa rồi còn đen hơn một chút.
Đường Chi ngủ một đường đến cửa nhà, cô giống như có ý thức, càng gần nhà, đầu óc lại càng thanh tỉnh.
Chỉ là mắt vẫn nhắm lại, không muốn tỉnh lại.
Hoàng Chiêu dừng xe ở cửa tiểu khu của cô: "Đường Chi, đến rồi."
Lúc này cô mới mở mắt ra. Đôi mắt nhắm nghiền trong thời gian dài, ánh sáng chói lên khiến, chưa kịp nhìn rõ.
Hoàng Chiêu bước xuống xe lấy hành lý cho cô.
Cô dụi dụi mắt, chuẩn bị xuống xe, thoáng nhìn thấy Giang Chi ngồi bên cạnh như một pho tượng Phật lớn, mới nhớ tới mình là ngồi xe của anh trở về.
"Giang Chi, em đi nha. Ngủ ngon. "
Đường Chi vừa mới tỉnh ngủ, trong thanh âm còn mang theo chút khàn khàn, nghe có chút gượng gạo, giống như đang làm nũng.
Giang Chi nói: "Được. "
Thái độ hôm nay của anh đối với cô, quả thật so với lúc trước tốt hơn nhiều, quả thật ngoan ngoãn nghe lời.
...bởi vì cô bị cảm khi tìm kiếm bùa bình an giúp anh, liền nguyện ý làm nhiều như vậy. Mặc cho cô sai khiến không nói gì, còn vì cô đổi lấy đĩa thịt.
Ngày hôm nay ngoài miệng Đường Chi không nói, trong lòng kỳ thật vẫn là có chút cảm động. Cô mở cửa xe nói lời cảm ơn với anh: "Hôm nay cám ơn anh, Giang Chi."
Chỉ nói một câu cảm ơn có vẻ không có thành ý, cô từ trong túi sờ sờ, lấy ra một đồng tiền kỷ niệm của Băng Thành. Nó đã được mua trong khi chờ đợi tại sân bay, trên đó vẫn còn khắc các tòa nhà nổi tiếng của Ice City.
Cô đưa cho anh đồng xu kỷ niệm: "Cảm ơn anh." "
Suy nghĩ một chút, thêm một câu: "Sau này anh bị bệnh, em cũng sẽ chăm sóc anh như vậy." "
Tuy rằng khả năng như vậy rất ít, Giang Chi bị bệnh cũng sẽ không cần cô chăm sóc.
Đường Chi xuống xe, thời tiết Đế Đô vừa mới vào thu, lại so với Băng Thành ấm áp hơn rất nhiều.
Hoàng Chiêu đi cùng cô, xách vali lên lầu.
Giang Chi nghiêng mặt, một đường nhìn bọn họ đi vào trong tiểu khu.
Bên trong xe yên tĩnh, anh rũ mắt xuống, ngón tay thon dài đang chơi đùa với đồng xu kỷ niệm trong tay. Một đồng bạc nhỏ, bạc tệ sáng bóng, dưới ánh đèn phát ra một tia sáng chói mắt.
Một lúc lâu sau, đôi môi mỏng của anh khẽ cong lên, khóe môi ý cười nhạt nhẽo, lạnh nhạt cười một chút.
Tát một cái, cho một quả táo ngọt.
Cô ngược lại chơi đến lô hỏa thuần thanh*.
(*) Lô hỏa thuần thanh – 炉火纯青 – lú huǒ chún qīng (lửa trong lò đã chuyển thành một Nhan Sắc xanh thuần nhất; nguyên để chỉ Nhan Sắc lửa vào thời khắc đạo sỹ luyện đan thành công, sau dùng để hình dung kỹ nghệ, học vấn, tu dưỡng đã đạt đến cảnh giới tinh túy hoàn mỹ, hoặc làm việc đã đạt đến địa giới thuần thục.)
-
Ngày hôm sau Đường Chi đến công ty, đúng như lời Tống Sơ Tuyết nói cô nhận được không ít lời mời phát ngôn tốt hơn trước một chút.
Trong đó có phần mềm hát 3s của Đường Chi –《 êm tai K ca 》.
Tống Sơ Tuyết cũng xem livestream, học hỏi kỹ năng ca hát của Đường Chi.
Vì vậy, khi 《 êm tai K ca 》gửi lời mời hợp tác, cô vẫn còn một chút ngạc nhiên. Theo cô ấy thấy, đối phương không đem Đường Chi kéo vào danh sách đen cũng đã xem như là tốt rồi.
Phát ngôn này là phát ngôn tốt nhất trong tay Đường Chi cho đến bây giờ. Người phát ngôn cùng với cô, là tân sinh idol Tống Chấp.
Tống Sơ Tuyết kích động xoa xoa tay: "Đối với em bây giờ mà nói xem như là siêu cấp tốt, Tống Chấp đang trong giai đoạn hot lên, hơn nữa em và Tống Chấp sẽ không phát sinh bất kỳ mập mờ nào, không cần lo lắng sẽ bị fan Tống Chấp xé rách."
Đường Chi đối với cái tên này có ấn tượng.
Đây không phải là chương trình giải trí giới thiệu bộ phim 《 Về Nhà 》ngày hôm đó, cũng là một cún con đẹp trai sao!
"Được nha được nha!" Cô vui vẻ gật đầu: "Tối nay em sẽ trở về tập luyện! Em sẽ cố gắng tạo bất ngờ cho khán giả vào ngày mai! "
Tống Sơ Tuyết: "..." Làm thế nào cô có thể nói điều đó? Có sự tự tin cũng là một điều tốt.
Lần thứ hai Đường Chi gặp Tống Chấp, so với lần đầu tiên nhìn thấy cậu đẹp trai hơn rất nhiều.
Lúc ấy có Giang Chi ở đấyy, so sánh, gương mặt tương đối ngây thơ của Tống Chấp có vẻ có vài phần ngây ngô, lúc này không có vật tham chiếu của Giang Chi, Đường Chi cảm thấy Tống Chấp quả thực đẹp trai đến phát sáng.
Hơn nữa đứa nhỏ này, lễ phép cũng đặc biệt tốt, vừa thấy cô liền khom người đến bắt tay, giới thiệu xong liền hỏi Đường Chi: "Cô là thành viên của nhóm nhạc nữ sao? Cô rất đẹp."
Đường Chi thích nhất là người khác khen cô đẹp, nhất thời tâm hoa nộ phóng*, cũng phi thường phối hợp với cái rắm cầu vồng của hắn: "Cậu cũng rất đẹp trai! "
* Tâm hoa nộ phóng: Tỉ dụ cực kì vui mừng, sung sướng.
Tống Chấp sờ sờ mũi, có chút ngượng ngùng cười cười.
Đường Chi nói mình là diễn viên, chờ cô giới thiệu xong tên của mình, Tống Chấp "ừ" một chút: "Tên cô nghe quen lắm? Chúng ta đã gặp nhau ở đâu chưa? "
Đường Chi cũng theo đó cảm thấy kỳ quái: "Không có a..."
"Ồ, tôi nhớ rồi!" Tống Chấp vỗ đầu: "Cô là bạn gái của Chi ca, đúng không?!"
Tuy rằng rất không muốn thừa nhận, trong lòng Đường Chi đang rơi lệ, nhưng trên mặt vẫn là khẳng định gật gật đầu.
Trong giới cô vẫn không hề có tên tuổi, người duy nhất có thể nhớ tới chính là bạn gái Giang Chi.
Tống Chấp vỗ vỗ ngực: "Được, nếu cô là bạn gái Chi ca, tôi sẽ chăm sóc cô. "
Đường Chi rất buồn bực gật đầu: "Cám ơn. "
Cô và Tống Chấp sẽ thu âm bài hát chủ đề "Thời đại êm tai" của bài hát K êm tai, cuối cùng nhận được điểm 3S, sau đó căn cứ vào bối cảnh, nói một chút lời thoại, là được rồi.
Đây là lần đầu tiên Tống Chấp nghe đến đánh giá phần mềm, hắn hát thử một chút, ba lần đều chỉ lấy được 2S.
Lại nhìn bộ dáng tràn đầy tự tin của Đường Chi, hắn khiêm tốn hỏi một chút: "Cô có thể lấy được 3S không?"
Đường Chi: "Có thể nha. "
Tống Chấp tiếp tục khiêm tốn hỏi: "Cô dạy tôi, hát như thế nào? "
"Được."
Đường Chi chọn bài hát "Thời đại êm tai", hát cho hắn nghe.
Ở đây có một số nhân viên công tác đã lĩnh giáo kỹ thuật hát lạc nhịp của cô, có chút hoảng sợ nhìn hai người, trong lòng tự nhủ người lạc nhịp dạy hát, đây có phải là hiện thực hay là ma huyễn nữa?
Giọng hát Đường Chi tình cảm nhìn Tống Chấp, bảo đảm mình có thể khống chế quả cầu nhỏ kia ổn định rơi vào xà ngang của tiêu âm.
Đây là lần đầu tiên Tống Chấp nghe cô hát.
Trong giọng hát tràn đầy cảm xúc của cô, vẻ mặt anh tràn đầy dấu chấm hỏi, hoảng hốt nghĩ...
Tôi là ai, tôi đang ở đâu, tại sao tôi lại ở đây?
Đường Chi làm mẫu xong, đem điểm số cuối cùng cho hắn xem.
"Anh xem, rất đơn giản."
"3S!!!"
Tống Chấp: "..."
Thế giới này đã bị ảnh hưởng nặng nề.
Thật là huyền huyễn.
Cậu ta dựa theo phương pháp Đường Chi dạy hát theo. Thật đúng là lần đầu tiên có được 3S!
Thật là vô lý!
Đường Chi phi thường giả vờ vỗ vỗ vai anh, "Anh xem, anh học vẫn rất nhanh. Con trai có thể dạy! "
Tống Chấp: "..." Thật là huyền huyễn.
Anh ta ngơ ngác, lại đột nhiên hồi phục lại, cảm thấy Đường Chi này ca hát, rất thú vị.
Chủ yếu là giọng nói của cô tốt, rất ngọt ngào, lại không ngán, lúc cao âm thậm chí còn mang theo vài phần trống rỗng.
Trong lòng anh xuất hiện một ý tưởng táo bạo: "Tôi có tham gia một chương trình âm nhạc, cô có muốn làm cộng sự của tôi không?" "
Anh ta nói xong, lại cảm thấy không ổn.
"À, cô là bạn gái của Chi ca làm bạn hợp tác của tôi không tốt lắm. Chi ca sẽ ghen. "
"Haiz, anh ấy ăn giấm cái gì. Anh cũng biết, chúng tôi là người yêu plastic mà." Đường Chi lần đầu tiên gặp được người thưởng thức thiên phú âm nhạc của cô, muốn coi Tống Chấp là tri kỷ: "Chương trình của anh khi nào thì ghi hình? Chỉ cần là sau khi tôi quay xong một chương trình kia xong, thì có thể tham gia! "
Tống Chấp gật đầu: "Được, tầm hai mươi ngày sau, vậy tôi bảo người đại diện của tôi liên hệ với người đại diện của cô. "
Đường Chi đồng ý.
Tống Sơ Tuyết nhận được điện thoại của người đại diện Tống Chấp trực tiếp cho ngẩn người, phản ứng đầu tiên còn tưởng rằng, Đường Chi trong lúc ghi hình gặp phải phiền toái gì, khiến Tống Chấp không vui, thiếu chút nữa mở miệng xin lỗi.
Thẳng đến khi người đại diện của Tống Chấp nói rõ ý đồ trong điện thoại, Tống Sơ Tuyết càng thêm ngơ ngác...
Đường Chi là một người hát lạc nhịp, có tài đức gì, còn có thể được Tống Chấp mời tham gia chương trình âm nhạc.
Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có một nguyên nhân ——
"Cậu ta sẽ không phải là để ý em chứ..."
Đường Chi đang ăn táo, nghe vậy nhìn vào gương một chút.
Trang điểm hoàn mỹ, đây là tiên nữ hạ phàm từ đâu ra?
Cô gật gật đầu, theo lời Tống Sơ Tuyết nói: "Có đạo lý, em xinh đẹp như vậy, ai không thích em chứ? "
Tống Sơ Tuyết: "..."
Quên đi, coi như tiểu Tống lão sư thiện tâm. Đặc biệt, tiếng hát này của Đường Chi rốt cuộc có ma lực gì? Vừa được phần mềm ca hát K thưởng thức, lại được Tống Chấp coi trọng.
Chẳng lẽ, tiếng hát của Đường Chi, thật sự có người bình thường bọn họ không có khả năng thưởng thức được không?
Cùng lúc đó, Giang Chi trở về biệt thự trên núi.
Những người giúp việc mở cửa cho anh, cung kính chào đón anh vào