Rõ ràng, đó chỉ là cái cớ.
Đã thế lại còn vụng về.
Đường Chi liếc đến cái gối đang nằm trong tay anh, nói bóng nói gió: "Chẳng lẽ anh luôn để đèn khi ngủ à?"
Giang Chi, mặt không đỏ tim không loạn, nói dối: "Đúng là vậy đấy."
Đúng thật là đèn đã hỏng rồi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đường Chi đã bật đèn trong phòng lên, cũng ngay tại thời khắc lơ đễnh này, Giang Chi đã cực kỳ hiểu chuyện mà đóng cửa phòng lại.
Cô quay người lại, tầm mắt đối diện với anh trong một lát, thật sự rất để ý đến cái gối đang nằm trong tay của anh.
"Anh không phải là định nói rằng anh sợ bóng tối nên đêm nay anh muốn ngủ cùng với em đấy chứ?"
"Ừm."
Giang Chi rất bình tĩnh mà đặt cái gối lên trên giường.
"Không phải em đã đồng ý với anh một điều kiện rồi sao?"
Anh cúi người, chỉnh lại cái gối cho thật phẳng phiu, quay người lại, nói:
"Đây chính là điều kiện mà anh đưa ra."
Ánh đèn nơi đầu giường bị thân ảnh của anh che khuất, phác họa vài hình bóng mơ hồ.
Da mặt của Đường Chi đỏ lên: "Anh đây là đang chơi xấu!"
Lúc đó cũng đâu có nói là cái điều kiện này!
Giang Chi hơi hơi nhếch khóe miệng lên, nói: "Em đã đồng ý rồi, bây giờ lại nói rằng người ta chơi xấu, em mới là người chơi xấu thật sự."
Câu này thật là vòng vo mà.
Đường Chi tiến lên phía trước, nhẹ nhàng đấm anh mấy cái, nhưng Giang Chi lại kéo cô cùng nhau ngã xuống giường.
Đường Chi không phòng bị vừa mới hốt hoảng kêu lên thì cả người đã ngã vào vòng tay của anh rồi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hai người giữ nguyên tư thế như vậy, không hề cử động mà nhìn nhau.
Đôi mắt của Giang Chi đen thẫm nhưng lại giống như ngọn lửa chứa một đốm màu đen tối, yết hầu nhấp nhô, rù quến muốn chết.
Trái tim của Đường Chi đập thình thịch, cô nhìn thẳng vào bờ môi mỏng manh của anh, giống như bị bỏ bùa, nhẹ nhàng hôn anh một cái.
Lúc mới bắt đầu, cô chỉ là muốn hôn một nụ hôn như chuồn chuồn lướt qua mặt nước mà thôi.
Nhưng người đàn ông ấy lại siết chặt hai tay, ôm chặt lấy cô, lật người một cái đã đè cô xuống dưới thân của mình.
Chỉ trong một giây, giữa hai người đã xảy ra sự thay đổi xoay chuyển đất trời như vậy.
Hai tay của Giang Chi chống ở hai bên đầu cô, từ từ hạ thấp thân mình áp xuống.
Đôi môi của Đường Chi hơi hé mở, không hề lường trước được rằng anh lại có những hành động đổi khách thành chủ như vậy, trong lòng cô đang điên cuồng gào thét.
A a a.
Giang Chi quá phạm quy rồi!
Nhưng mà đà mế (1) ——
Đường Chi vươn tay nhấn lên môi của Giang Chi.
Thế nhưng Giang Chi lại hôn nhẹ lên đầu ngón tay của cô, sau đó lại mở miệng, ngậm ngón tay của cô vào trong miệng mình.
Đầu lưỡi liếm nhẹ vào bụng ngón tay của cô, khơi dậy một cảm giác ngứa ngáy tê dại.
Tay của Đường Chi hơi rụt lại một chút, ngẩn ngơ nhìn anh, cả người cô đều trở nên mềm nhũn.
Đến nỗi, khi đôi môi của Giang chi hạ xuống, cô không có tí tẹo khí phách nào mà nhắm mắt lại.
Thời gian trở nên chậm chạp trong giây phút này, sự tập trung của toàn bộ cơ thể đều rơi hết vào giữa răng môi.
Môi lưỡi của Giang Chi mềm mại, nóng bỏng, từng chút từng chút một, từ từ gợi lại ký ức đã ngủ sâu của cô.
Trước đó, hai người cũng từng hôn nhau ở trên chiếc giường này.
Núp trong chăn bịt tai trộm chuông, nụ hôn của những người trẻ tuổi trong sáng mà nồng nhiệt.
Tuy đã trưởng thành rồi, nhưng vẫn chưa rũ bỏ được tính ấu trĩ của thời học sinh, ngoại trừ hôn nhau ra, họ không dám vượt Lôi Trì (2) nửa bước.
Thời gian xoay chuyển trở về hiện tại, việc xảy ra khi hai người khác giới đã trưởng thành ở chung với nhau trong một căn phòng, trong lòng Đường Chi hiểu rất rõ ràng.
Những chiếc cúc của áo ngủ đang được Giang Chi từ từ cởi ra, lần lượt từng chiếc một.
Thế nhưng nụ hôn nóng bỏng kia vẫn hung dữ rơi xuống đôi môi của cô.
Cô ấy cảm nhận được sự nóng bỏng, cũng cảm nhận được dục vọng.
Sau khi chiếc cúc cuối cùng bị Giang chi cởi ra, làn da trắng mịn như tuyết của Đường Chi cứ thế lộ hết ra trong không khí.
Giang Chi ôm cô ngồi dậy.
Trong đáy mắt lạnh lẽo của anh, như thể có một tầng sắc dục chứa đầy ái muội và quyến luyến đang lan tỏa, ánh mắt tối lại, giọng nói khàn khàn.
"Chi Chi."
Như một tiếng gọi nhẹ nhàng, lại giống như một câu hỏi.
Đường Chi xấu hổ đến mức toàn thân căng cứng, ngồi thẳng dậy.
Ánh mắt của anh rơi xuống người cô giống như đang tán thưởng.
Bộ đồ ngủ mỏng manh đã bị tuột xuống dưới vai, cô ngượng ngùng rụt rè ôm lấy cổ anh: "Đừng nhìn."
Nút thắt cuối cùng ở thân trên của cô, bây giờ chỉ còn lại nút cài áo ngực nữa thôi.
Tạch một tiếng, có nghĩa là cô sắp sửa toàn thân toàn ý đối mặt với anh.
Trong lòng Đường Chi hít sâu một hơi, có hơi căng thẳng, chờ đợi những diễn biến tiếp theo.
Đúng ngay lúc này, cửa phòng bị gõ lên một cách nhẹ nhàng, bầu không khí kiều diễm ái muội trong phòng đều bị đập tan.
"Chi Chi, con đã ngủ chưa? Dì đem thảm trải giường cho con nè!"
Đường Chi giật mình, đôi mắt trợn tròn, nhất thời bị dọa cho hồn bay phách tán.
Toàn thân không được tự nhiên mà co chặt lại, mãi cho đến khi người đàn ông ấy kêu lên một tiếng Shhh ——
Bây giờ cô mới nhận ra rằng hình như mình đã ôm anh chặt quá rồi...
Hơn nữa!
Sau khi Giang Chi bước vào, hình như không có khóa cửa!
Cũng có nghĩa là, chỉ cần dì Triệu đẩy cửa đi vào là đã có thể nhìn thấy con trai cưng của bà đang làm cái chuyện censored trọng đại trong đời người——
Đường Chi hồi hộp đến mức giọng nói đều run rẩy, vội vã nhìn về phía Giang Chi để kêu cứu:
"Làm sao bây giờ?"
"Không cần quan tâm."
Giang Chi không coi đây là chuyện gì lớn, khoác tay ôm cổ Đường Chi rồi lại tiếp tục hôn môi cô.
Dưới sự cự tuyệt và kháng cự quyết liệt của Đường Chi, lúc này Giang Chi mới hơi hơi thở gấp rồi buông cô ra, giải thích: "Mẹ sẽ không để ý đâu."
"Nhưng mà em để ý."
Dì Triệu đối xử với cô tốt như vậy, cô lại còn phớt lờ người ta, như vậy cũng quá bất lịch sự rồi.
Hơn nữa, đèn vẫn còn đang bật, ánh sáng trong phòng cũng sẽ thông qua khe cửa mà lọt ra ngoài, cô muốn giả vờ ngủ thì cũng quá giả tạo rồi đi!
Đường Chi nhảy xuống khỏi người của Giang Chi một cách cực kỳ nhanh chóng, giống hệt như một tay lính đặc vụ, mở cửa tủ ra, ra hiệu cho Giang Chi chui vào.
"Mau lên!"
A a a a!
Cái tên khốn kiếp này!
Rõ ràng lúc bắt đầu chỉ là một nụ hôn, từ bao giờ nó đã phát triển thành ra như bây giờ rồi?!
Cô chỉnh lại bộ quần áo lôi thôi trên người mình, chân tay lúng túng, vòng tay ra sau lưng để cài lại khuy áo ngực, nhưng càng vội thì lại càng sai, mặc kệ cho cô có nỗ lực như thế nào đi chăng nữa, chiếc khuy bằng vàng ấy cứ như đang cố tình làm trái ý cô vậy, sống chết cũng không cài vào được.
Mãi cho đến khi ngón tay của người đàn ông ấy chạm nhẹ vào sống lưng của cô, kích thích đến mức làm cho toàn thân cô trở nên run rẩy.
Nhưng đã không còn kịp để quản nhiều việc như vậy nữa rồi.
Đường Chi lại vội vã cài lại khuy áo của mình, đồng thời cũng thề rằng về sau phải lựa một bộ đồ ngủ chui đầu, sẽ không bao giờ mua mấy loại áo ngủ cài khuy chỉ vì cái đẹp bên ngoài nữa, cũng quá bất tiện rồi mà a a a!
Đợi đến khi cô kết thúc cuộc đấu tranh với mấy cái khuy xong mới lên tiếng đáp lời Triệu Vân Tịch, nhanh chóng chạy qua mở cửa.
"Dì Triệu, sao vậy ạ?"
Cánh cửa mở ra, Triệu Vân Tịch đang ôm một chiếc chăn bông mới tinh trong tay.
"Buổi tối nhiệt độ sẽ giảm xuống, dì đang tính lấy cho con một bộ chăn, cái con đang đắp bây giờ không đủ ấm."
Đường Chi nhận lấy chăn bông, cảm động muốn chết.
"Cảm ơn dì Triệu ạ!"
Triệu Vân Tịch chú ý đến vệt ửng hồng bên má của cô, đưa mắt vào trong phòng dò một lượt.
Một ánh mắt này không khác nào đòi lấy cái mạng nhỏ của Đường Chi, lông tơ toàn thân dựng đứng lên, như thể bị trúng phải thuật định thân, không tài nào nhúc nhích được, cương cứng đến mức máu cũng chảy ngược luôn rồi.
Cũng may, Triệu Vân Tịch không hề phát hiện ra điều gì khác lạ, chỉ là quan tâm mà cất lời:
"Buổi tối con đừng để nhiệt độ điều hòa quá cao, tránh cho nửa đêm đá chăn ra rồi lại bị cóng."
Đường Chi liều mạng gật đầu: "Có chăn của dì cho con, cả một đêm cũng sẽ không bị lạnh nữa đâu ạ!"
Bởi vì bị nhiễm ít tình dục nên giọng nói của cô cũng mang theo chút khàn khàn.
Triệu Vân Tịch còn tưởng rằng cô bị lạnh đến đông người, tiếp tục quan tâm, thân thiết hỏi cô: "Sao giọng nói của con lại thành ra như này rồi? Có phải bị nhiễm lạnh rồi không?"
Trái tim đáng thương của Đường Chi chẳng khác nào đang ngồi trên xe trượt núi cả.
Chỉ mới vài giây ngắn ngủi mà đã phải trải qua đủ các thể loại thăng trầm, cô lại lần nữa hít sâu vào một hơi, cảm thấy rất biết ơn kỹ năng nói dối hạ bút thành chương mà mình có sẵn, cực kỳ nhanh trí mà mở miệng, ngáp một cái, bổ sung thêm: "Không phải đâu ạ, vừa nãy con nghịch điện thoại, mơ mơ màng màng rồi ngủ gật luôn, con tỉnh dậy luôn là như vậy đó dì."
"Ồ."
Đường Chi đã nói không phải, Triệu Vân Tịch cũng không tiện hỏi thêm, chỉ bảo rằng mình đã làm phiền cô rồi: "Vậy con đi ngủ sớm đi, đừng thức khuya nữa."
Đường Chi đỏ mặt nói chúc ngủ ngon với bà.
Sau khi dõi mắt nhìn theo bóng dáng Triệu Vân Tịch đi lên lầu, cô mới thở hắt ra một hơi dài rồi đóng cửa lại.
Đường Chi ôm theo chiếc chăn bông về lại trong phòng. Kẻ đầu sỏ tội ác, hại cô khó xử đến mức này, thế nhưng lại nhàn nhã ngồi trên giường trong lúc nước sôi lửa bỏng.
Lưng của Giang Chi dựa vào đầu giường, tựa như bất kỳ lúc nào cũng có thể duy trì được trạng thái ưu nhã, đối với mỗi một người bước vào căn phòng này say hi (3).
A a a ——
Cô đang sượng tới mức hận mình không thể nổ tung nhay tại chỗ, ấy vậy mà anh lại có thể lão thần tại tại (4) mà ở đó tạo dáng!
Hờn!
Đường Chi bỏ chăn xuống, nhảy qua nhéo mặt của Giang Chi: "Đều tại anh hết!"
Anh túm lấy bàn tay không yên phận của cô, đặt lên môi rồi cọ cọ một cách nhẹ nhàng.
"Ừ, trách anh."
Lại nữa rồi!
Đường Chi rút tay lại, cảm thấy một trận ngứa ngáy tê dại đang dần lan ra trong lòng bàn tay.
Vừa nãy cô bị gã yêu tinh này câu dẫn một lần rồi, bây giờ thì đừng hòng cô mắc câu thêm lần nữa!
Cô lật mình hòng đi xuống, thế nhưng Giang Chi lại siết cô rất chặt.
"Vừa nãy là ai đã thả thính anh đấy nhỉ?"
"Hửm?"
Tiếng cuối cùng mềm dịu đến mức làm cho cô muốn nhũn cả chân.
Đường Chi bị nhấn lên trên người anh, cho dù hai người chỉ cách nhau có một lớp chăn đi chăng nữa thì cô vẫn hoàn toàn có thể cảm nhận được cơ thể đang nằm dưới thân của mình đang nóng hừng hực.
Cô có hơi xấu hổ, nằm bất động trong vòng tay của anh, yếu ớt nói: "Lúc nãy em chỉ hôn anh có một cái."
"Hơn nữa..."
Anh cũng đã đáp trả lại một cái rồi.
Ấy vậy mà Giang Chi lại rất sẵn lòng ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ bé của cô đỏ bừng lên.
"Hơn nữa cái gì?"
Nghĩ đến cảnh hai người vừa rồi suýt nữa đã lau súng cướp cò (5), Đường Chi ngượng ngùng, không nói tiếp nữa.
Cô rất nhanh đã tìm được một góc nhìn mới: "Hơn nữa, hôn anh một cái đã tính là thả thính rồi á?"
Giang Chi hỏi ngược lại: "Vậy cái gì mới được tính là thả thính đây?"
Giọng nói trầm thấp của anh làm cho trái tim của cô, lại một lần nữa, không có khí phách gì mà đập loạn lên thình thịch thình thịch.
Đường Chi cắn môi dưới một lúc, không đáp lại được.
Giang Chi hơi nhoẻn miệng cười, vén những lọn tóc rối loạn vương bên má của cô sang hai bên, vén qua sau tai của cô, sau đó lại nới lỏng cánh tay đang siết chặt eo của cô ra.
"Lần sau lại như thế thì sẽ không đơn giản như lần này nữa đâu."
Anh hướng về phía trước, một nụ hôn cứ thế nhẹ nhàng hạ lên trán của cô.
"Ngủ đi."
Bờ mi dài của Đường Chi đang run rẩy, nhất thời không hiểu gì, mở mắt ra ——
Cái gì?
Đều đến bước này rồi, anh còn khuyên em thấy được rồi thì thu tay?
Người anh em ở dưới chăn kia của anh nghe xong đều muốn khóc lóc thảm thiết luôn rồi đó, bro.
Vẻ mặt của Đường Chi khi nhìn anh rất phức tạp.
Giang Chi hơi nhướng lông mày lên: "Sao thế?"
Cô không nói được nửa lời, cuối cùng cũng mở miệng:
"Giang Chi..."
"Có phải anh không được rồi không?"
Anh là Ninja Rùa chắc?
Chưa nói hết câu đó, Đường Chi đã hối hận rồi.
Ah ah, không phải là cô đang gọi mời anh theo cách khác hay sao?
Đã nói trước rằng anh sẽ chủ động cơ mà!
Đúng như dự đoán, theo sau lời nói vừa dứt của cô là ánh mắt dần dần trầm xuống của người đàn ông ấy.
Phạch.
Những ý niệm điên cuồng vừa mới được dập tắt, trong câu nói Có phải là không được rồi không? của cô lại càng sinh trưởng mạnh mẽ và lan tỏa một cách càng càn rỡ hơn.
Đường Chi còn chưa kịp nói chuyện, đôi môi đã bị chặn lại thật chặt.
Nụ hôn lần này còn nồng nàn kịch liệt hơn cả nụ hôn dịu dàng lúc ban đầu.
Cô thả thính thì cứ thả thính vậy thôi, chứ sắp thực chiến là cô lại bắt đầu rén, mở rộng cổ áo của anh ra, Ư ư vài tiếng rồi nói: "Còn chưa khóa cửa phòng."
Giang Chi có hơi thở gấp, đứng dậy đi đóng cửa, khi quay trở lại đã cởi hết áo ra, để lộ phần thân trên cường tráng.
Thấy anh lại sắp hạ thân cúi xuống hôn mình, Đường Chi lại chỉ vào cái đèn sáng chưng trên đỉnh đầu ——
"Đèn cũng chưa tắt đâu."
Sau khi nặng nề nhìn cô một cái, anh lại quay người đi tắt đèn.
Đường Chi mím môi, có hơi muốn cười.
Ánh sáng trong phòng đều bị dập tắt.
Giang Chi lại bước về bên Đường Chi, ánh mắt của anh vậy mà lại rất sáng, giống như vẫn còn đang chứa đựng ánh sáng vậy.
Giọng của anh trầm thấp vang lên bên tai cô: "Còn có cái cớ nào để trì hoãn nữa không?"
Đường Chi: "..."
Hết rồi.
Cô nhắm mắt lại, đôi môi của người đàn ông dán chặt tới...
Sáng sớm hôm sau, muốn gì được nấy, Đường Chi xoa bóp thân thể đau nhức của mình thức dậy, cơ thể của cô đã rất nỗ lực mà chứng minh được một đạo lý ——
Quả nhiên...
Nói đàn ông Không được thì sẽ phải chịu bị làm.
Chú thích:
(1) Đà mế: 駄目 (だめ) tiếng Nhật, trong trường hợp này có nghĩa là Không được.
(2) Vượt Lôi Trì: Vượt giới; Tiến thêm bước nữa; Phạm quy. Trong trường hợp này là dùng để chỉ việc ăn cơm trước kẻng.
(3) Say hi: Nói xin chào -.-
(4) Lão thần tại tại: Chỉ người có trí tuệ uyên thâm, có thể đối phó với bất cứ việc gì.
(5) Lau súng cướp cò: Xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Danh Sách Chương: