Đường Chi cũng không hẳn là quá khó chịu.
Nhiều lắm cũng chỉ là có chút hâm mộ.
Trong bầu không khí toàn dân đều đang mong ngóng trở về quê, rất dễ dàng bị kéo theo vào loại tâm trạng đó.
Cô nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng của mình, vừa mới ngẩng mặt lên chuẩn bị đáp lại, tầm mắt đúng lúc dừng ngay trên người đàn ông ở trước mắt.
Giang Chi không biết từ khi nào đã đi đến bên cạnh cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh nhẹ nhàng ôm cô vào trong lòng, giọng nói êm ái:
“Sao đột nhiên tới đây?”
Đường Chi ngơ ngác: “Sao anh nhìn thấy em vậy?”
Cô nghiêng mặt, nhìn về phía cửa sổ tối đen của tòa nhà tập luyện, không thể nhìn thấy dù là một chút hình bóng bên trong.
Nhưng anh lại chuẩn xác mà uyển chuyển xuất hiện ở bên cô.
Lúc đầu tâm trạng có hơi chán nản, vì sự xuất hiện của anh mà bỗng chốc trở nên trời quang mây tạnh.
Nhưng điều quan trọng nhất là…
“Ngạc nhiên chưa!”
Hai bàn tay của Đường Chi chống cằm, tạo ra hình dáng bông hoa, thẳng thắn đáp lại: “Em tới tra hỏi.”
Ánh mắt Giang Chi luôn dừng lại trên viền mắt hơi đỏ của cô.
Khi nãy trong mắt cô có cả nước mắt, lúc này, dưới ngọn đèn đường, nhìn vào trông càng sáng lên, lộ ra mấy phần yếu đuối, nhợt nhạt.
Anh khẽ nhướng mày, ôm chặt lấy cô vào lòng, nhỏ giọng hỏi:
“Bị tủi thân?”
“Làm gì có.” Đường Chi ôm lại anh, tựa đầu lên ngực anh rồi cọ vào: “Em chỉ muốn tới gặp anh thôi.”
Mọi người đều bận rộn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chỉ có một người lớn là cô nhàn rỗi, nhàm chán sắp chết.
Chỉ có thể tới gặp bạn trai thôi!
Trong lúc hai người nói chuyện trên trời dưới bể, cậu con trai vừa nãy khóc lóc ỉ ôi đã kết thúc cuộc điện thoại, lúc quay lại bất chợt nhìn thấy Giang Chi, bị dọa sợ đến suýt chút nữa hồn lìa khỏi xác, vô cùng cẩn thận cúi đầu với Giang Chi: “Chào thầy Giang!”
Một câu này cũng dọa Đường Chi hoảng sợ, cô run run nhìn lên, không kịp chuẩn bị gì cả, bất ngờ bắt gặp ánh mắt của cậu con trai, quả nhiên nhìn thấy được biểu cảm hít phải tin sốc trong mắt đối phương, thậm chí còn làm lố “Wow” cho một cái: “Cô Đường Chi!!!”
Đường Chi lúng túng thoát ra khỏi trong ngực Giang Chi, vẫy tay về phía cậu ta: “Chào.”
“Em chào cô Đường Chi!”
Đối phương vừa mừng vừa lo mà cúi đầu với cô.
Cô hiện tại vẫn đang trong trạng thái giữ bí mật với Giang Chi.
Đường Chi hết sức xấu hổ, vẫn đành phải làm động tác suỵt với anh.
Giang Chi không nói gì mà nhìn xuống, nhìn thấy dáng vẻ có tật giật mình của cô mà cười thầm.
Cậu con trai kia cũng rất hiểu chuyện, làm động tác suỵt với Đường Chi xong gật đầu, rồi lại làm biểu cảm kéo khoá mồm, liên tục dùng tay ra hiệu OK, cũng không có nói chuyện mà truyền đạt lại…
Cô yên tâm, em hiểu em hiểu mà.
Đường Chi cũng dùng tay ra hiệu OK với cậu ta, hiểu được thì tốt.
“Vậy thì em không làm phiền hai người hẹn hò nữa!”
Cậu con trai lễ phép vẫy tay về phía hai người: “Tạm biệt thầy Giang, cô Đường Chi!”
Đường Chi mỉm cười nhìn cậu ta đi xa, trái tim đang lơ lững cuối cùng cũng đáp xuống, một tay cô đập đập ở trước ngực.
May quá…
“Ở cùng với anh xấu hổ vậy sao?”
Bộ dạng đoán ý khi nãy của cô quá hài hước, Giang Chi không kìm được mà ngắm nhìn một lúc.
Nhưng nghĩ tới thâm ý mà cô đã làm…
“Không có.”
“Hoàn toàn không có!”
Đường Chi theo bản năng phủ nhận, cô khẽ đẩy vai Giang Chi, nhỏ giọng nói: “Chúng ta không phải vẫn chưa có ý định công khai mà.”
Giang Chi quay đầu, mắt nhìn bóng lưng đang chạy của chàng trai kia.
“Em tin chắc là chúng ta chưa công khác à?”
Chỉ với vẻ tự lừa dối mình khi nãy của cô, hoàn toàn chứng minh tình trạng yêu đương hiện tại của cả hai người.
Mà chàng trai tên Vương Triết Viễn kia, tính cách cởi mở hoạt bát, là người mồm mép có tiếng trong doanh trại.
Đường Chi có ấn tượng rất tốt về cậu con trai kia, chủ yếu là cậu ta cũng rất biết pha trò, cô và cậu ta dùng tay ra hiệu cũng đã đồng ý rồi, nên lập tức gật đầu: “Tất nhiên, em vừa nãy đã làm dấu OK với người đó, giao kèo với nhau xong rồi.”
Giang Chi không nhịn được cười: “Ờ.”
Cứ tin vậy đi.
Chuyện cam đoan của cô còn chưa được 2 giây, đã có tiếng la hét tràn đầy nội lực phát ra từ trong toà nhà tập luyện.
“Gay go rồi!!!”
“‘Kẹo Gừng’ về với nhau rồi các anh em ơi!!!”
“Thầy Giang phải gọi là cực kì dịu dàng luôn ấy! Anh em dám tin không, ánh mắt thầy ấy nhìn Đường Chi ôi trời ơi, thậm chí còn có thể nhỏ ra được nước!!”
Đường Chi: “…”
Anh bạn trẻ, không phải là đã nói kín miệng lại rồi sao?!
Thằng nhóc lươn lẹo này nữa!!!
Ngay lập tức, toàn bộ toà nhà tập luyện đều nhốn nháo cả lên.
Đám con trai xông ra hành lang đã nhìn thấy bọn họ đang ôm nhau, cực kỳ nỗ lực biến Đường Chi thành trường quay mà thể hiện cái gọi là đôi bờ tiếng vượn hót không ngưng(1).
“Đồng ý đi!”
“Đồng ý thầy ấy đi!”
“Cô Đường Chi đồng ý thầy Giang đi!”
Các nhân viên ekip chương trình 《PICK ME》đã bao vây cả toà nhà, trái lại sẽ không có người chạy xuống tầng để vây quanh xem.
Hai tay Đường Chi ôm lấy mặt, tựa vào trong lòng Giang Chi, ngại tới mức muốn tìm cái hang để chui vào.
Anh em ơi, đừng gọi nữa đừng gọi nữa, đã đồng ý rồi mà á a a!
-
Tin tức Đường Chi tới ghé thăm Giang Chi bỗng chốc đã lan truyền khắp ký túc xá.
Buổi tối hôm nay, ekip chương trình có tổ chức bữa tiệc trò chơi nhỏ ở bên trong, sắp sửa sang năm mới cũng muốn để các học viên thư giãn hơn một chút, mọi người có thể tha hồ thể hiện bản thân, đồng thời cũng thuận tiện cho ekip chương trình làm các loại evil edit(2).
Giang Chi ban đầu không muốn tham gia loại hoạt động này, mọi người thậm chí cũng rất tinh ranh mà chọn lựa đánh hạ vào Đường Chi.
“Cô Đường, cùng nhau chơi đi!”
Đường Chi dễ bị dẫn dụ, dù thế nào cũng đang chán, vậy nên đồng ý luôn.
8 giờ rưỡi tối, 100 các chàng trai tập trung sinh hoạt trong phòng ghi hình.
Khán đài là ba dãy dài, người chủ trì được đảm nhận bởi Vương Triết Viễn và Ư Tư Hàm, phụ trách nhắc các loại quy trình.
Đường Chi cùng Giang Chi ngồi bên rìa ngoài ở đầu khán đái, thuận tiện chỉnh sửa hậu kỳ những cảnh quay của bọn họ.
Gió lạnh hun hút ngoài cửa sổ, các chàng trai trong phòng vô cùng hăng hái, có người lên nhảy múa hát hò, cũng có người tấu hài với gõ phách hát vè, thậm chí còn có người biểu diễn một khúc kèn sona(3), khoảnh khắc lạnh lẽo của đêm đông lại bị thay thế bằng bầu không khí vang dội mãnh liệt, Đường Chi hoà vào trong đó, hơn nữa còn đồng thanh hát cùng các cậu con trai bài hát chủ đề cùng tên《PICK ME》của bọn họ.
Trong lúc nghỉ ngơi biểu diễn, sẽ thường hay đan xen một số trò chơi nhỏ để tương tác.
Sau khi kết thúc biểu diễn một lượt, trò chơi nhỏ có tên là đào tạo diễn viên.
Các thí sinh cần phải dựa vào kịch bản đã lấy được, đọc lời thoại, và thực hiện diễn xuất tương ứng.
Vương Triết Viễn cầm kịch bản, vuốt mắt rồi nhìn về chỗ của Giang Chi và Đường Chi:
“Uh huh, khâu đoạn diễn xuất này, đã có cô Đường là diễn viên rồi, nếu không thì xin mời cô Đường và thầy Giang làm mẫu cho chúng ta một chút nhé!”
Tất cả mọi người có mặt ngay tức khắc kêu hô ủng hộ.
“Cô Đường, làm mẫu cho chúng em một cái đi ạ!”
Đường Chi lúc đầu bị gọi là cô nên cực kỳ ngại, cứ cảm thấy hổ thẹn vì nhận cái danh xưng này.
Nhưng lúc này, đã tới thế mạnh của cô thì cô cũng không ngượng ngùng thêm nữa, cất giọng đáp lại: “Được thôi.”
Cô quay mặt nhìn về phía Giang Chi: “Anh cũng tới đi, Giang Chi.”
Khoé mắt Giang Chi lướt nhìn Vương Triết Viễn cùng Ư Tư Hàm đang nhìn trộm thứ gì đó, hai người cười nhăn nhở, trong lòng biết rõ đợi lúc nữa chắc hẳn có bẫy.
Nhưng nhìn thấy đôi mắt sáng rực của cô, cuối cùng cũng nuốt lời từ chối xuống.
“Được.”
Vương Triết Viễn cười híp mắt, lấy ống rút thăm đưa cho Đường Chi: “Cô Đường, rút lấy một cái!”
Đoạn ngắn mà Đường Chi rút được khó mà nói nổi.
Nhìn lời thoại buồn nôn trên đó, khoé miệng Đường Chi lại giật giật.
Đây thật sự không phải là đang chơi xấu à?
Cô lẳng lặng nhìn Giang Chi.
Người đàn ông bị cô giày vò lên đây cũng đang nhìn cô.
Được một lúc lâu, lại dửng dưng khen một tiếng: “Tay thơm đấy.”
Đường Chi: “…”
Vương Triết Viễn biết rõ nội tình đứng ở bên cười tới sắp bò ra đất.
Các cậu con trai trên khán đài đã bắt đầu sốt ruột: “Kịch bản gì thế?”
“Cho chúng em vui vui chút đi ạ!”
Sau khi chuẩn bị trong 5 phút, phần biểu diễn của Đường Chi cùng Giang Chi chính thức bắt đầu.
Theo tiếng “action” của Ư Tư Hàm, Đường Chi bắt đầu mở lời bằng giọng hờn dỗi:
“Không cho phép anh tới đây!”
“Chúng ta mỗi người một cái chậu nước, ai cũng không được cướp của nhau!”
Khoảng cách có giới hạn, bọn họ lại không có chậu nước.
Nhưng dù có như vậy thì lời thoại ngượng nghịu này đã đủ để đám thiếu niên phía dưới cười ra tiếng lợn kêu:
“Phụt há há há há!”
Giang Chi bước lên một bước, ôm nhẹ lấy eo cô, nói lời thoại bằng giọng điệu ngả ngớn:
“Anh tới, là vì chậu nước ấy, không có thơm bằng chậu nước của em.”
Lời thoại biến thái này buồn cười đến nỗi Đường Chi bật cười.
Cô cố gắng nhịn cười: “Haizz, anh biết hay không biết thế, em vừa nãy rửa chân trong chậu nước này đấy.”
Trên khán đài, từng đám con trai đã sắp sửa cười tới phát điên.
“Há há há há há!”
“Một chữ thôi, tuyệt!”
“Phát tiếp theo, anh Chi dùng nước rửa chân của Đường Chi để tắm!”
“Tiếp nữa, anh Chi lại thích nước rửa chân của Đường Chi!”
“Ha ha ha ha ha các cậu thậm chí còn sống được hôm nay sao? Không sợ ngày mai bị anh Chi bịt miệng hả?!”
Khán đài ngập tràn không khí vui vẻ, trên sân khấu, Đường Chi vẫn đang kiên trì diễn xuất đến cùng.
Cô dựa vào ngực Đường Chi, thẹn thùng quay lưng với anh: “Haizz, anh đang tức giận với ai thế?”
“Dĩ nhiên là em rồi.”
Giang Chi bình thường nói chuyện rất ít khi dùng từ ngữ khí, nếu không phải là lời thoại, anh vốn dĩ không thể nói chuyện được như này.
Trong lòng Đường Chi đã sắp cười đến đập tay xuống đất.
Cứu với, sớm biết ngượng thế này, cô đã không đồng ý rồi!
Nhưng thấy nhiều cặp mắt đang nhìn ở phía dưới như vậy, cô đành phải tiếp tục diễn.
“Nếu đã tức giận với em, tại sao không đánh cho em một trận, trái lại ra sức ôm em vậy?”
Cô nói xong câu này, vô cùng suy sụp: “Tại sao có người thích đánh mình cơ chứ?”
Chàng trai chủ trì cười tới che lấy bụng: “Cô Đường, cố gắng đừng nói những lời không liên quan tới lời thoại, cô vẫn là diễn viên chuyên nghiệp đấy!”
“Em nghĩ anh không nỡ đánh em phải không?” Đây là câu thoại cuối cùng của Giang Chi.
Dựa theo kịch bản, bước tiếp theo Giang Chi sẽ phải giơ tay đánh mông cô, mà cô thì có trách nghiệm kêu to “Ui da! Ui da!”…
Ôi…
Vừa nghĩ đến cảnh tượng ấy, Đường Chi lại không kìm được sự ớn lạnh!
Nhưng thử thách mà bản thân đã đồng ý thì khóc lóc cũng phải diễn cho xong!
Cô đã chuẩn bị một chút tinh thần, chờ đợi bàn tay Giang Chi hạ xuống, nhưng tay người đàn ông đang giơ lên giữa không trung lại từ từ kiềm hãm sức lực.
Anh không tiếp tục dùng giọng điệu ngả ngớn ấy nữa, mà đổi về chất giọng ban đầu của mình, bằng giọng nói trầm lạnh lùng.
“Ừ.”
“Không nỡ.”
Đường Chi sững sờ quay người lại.
Khuôn mặt Giang Chi mỉm cười, trong mắt là sự dịu dàng không thay đổi.
Làn mi khẽ run đó giống như lướt qua trong tim cô, khiến đáy lòng cô cũng có chút rung động.
Nhưng các chàng trai trên khán đài đã kịp phản ứng lại trước cô một bước, cứ “Wow wow wow” mà hét loạn, hoàn toàn yêu nhau luôn rồi!
Còn có người đứng tại chỗ nhảy lộn ra sau một cái: “Đỉnh! Anh Chi quá là ngầu!”
“Ở với nhau đi! Ở với nhau đi!”
“Mau giết tôi đưa cho hai người thầy này góp vui đi!”
“Vẫn muốn xem! Đừng dừng lại! Tiếp tục đi tiếp tục đi!”
May mà đoạn ngắn này không có phần tiếp sau đó.
Đường Chi đỏ mặt, cùng Giang Chi đi xuống sân khấu.
Vương Triết Viễn đã cười đủ, tiếp tục mời các chàng trai của chương trình chuẩn bị lên sân khấu biểu diễn.
Cô trải qua phần biểu diễn xấu hổ như thế, thực sự không có dũng khí tiếp tục đối mặt với các học viên, Giang Chi còn hết sức chu đáo, chỉ nói còn có việc nên đưa cô rời đi trước.
Hai người tay trong tay đi ra khỏi phòng ghi hình, Đường Chi ngượng đỏ cả mặt, đấm vào lòng bàn tay anh: “Đều tại anh!”
Nếu như ở trong nhà của anh thì cô sẽ không tới chỗ này tìm anh, không tới đây tìm anh thì sẽ không bị mọi người phát hiện, không bị mọi người phát hiện cũng sẽ không trải qua đoạn ngắn khi nãy!
Đường Chi vô hình trung gánh phải tội lớn, không tức giận mà lại còn cười.
Anh cong môi dưới, năm ngón tay siết chặt lại, dắt tay cô mà giữ lại trong lòng bàn tay.
“Đúng, đều tại anh.”
Lời này mà nói khiến cho Đường Chi càng không còn cách nào khác, cô nghĩ, người vừa nãy còn bị mất mặt hơn cô thực ra chính là anh.
Hình tượng người thầy nghiêm khắc có lẽ đã sập vỡ tan tành trong lòng các học viên, hơn nữa là lời thoại khỉ gió kia…
Cô không nhịn được mà “Phì” cười ra tiếng: “Sao anh nói gì cũng đều nhận thế!”
Anh khẽ cười, trong lúc hai người nói chuyện đã đi đến cửa, đẩy cửa kính ra lại phải đối diện với sự lạnh buốt ngoài phòng, anh ôm chặt cô hơn, còn nhớ tới lúc cô đến viền mắt đã đỏ ửng.
“Hôm nay gặp phải chuyện không vui à?”
Đường Chi hiện tại lại rất vui, nghe xong “Há?” rồi nói: “Không vui cái gì?”
“Lúc tới, thấy viền mắt em đều đỏ.”
Bây giờ đã là 10 giờ tối.
Bầu trời đen mù mịt, dự báo thời tiết nói tối nay có khả năng sắp có mưa.
Chút buồn rầu trong lòng của Đường Chi sớm đã bị sự vui vẻ cuốn trôi phai mờ đi rất nhiều.
Cô nghĩ lại, cảm thấy bản thân có hơi bánh bèo, nên hời hợt nói:
“Chính là cảm thấy, mọi người đón tết đều có người nhung nhớ, có người nhà, có việc phải bận bịu…”
“Chỉ là hơi hơi ghen tị một chút thôi.”
Cũng chẳng nhiều, chỉ một chút xíu.
Người luôn luôn thay đổi tâm trạng, chỉ là trong khoảnh khắc ấy, cô cảm thấy cô đơn, trong lòng sinh ra chút cảm giác buồn phiền lẻ loi mà thôi.
Đường Chi không nghĩ tới chút cảm xúc bé nhỏ của bản thân đều có thể bị Giang Chi nắm lấy kỹ càng tới như vậy, trong lòng. lại thoải mái ấm áp, cô cố gắng sắp xếp câu từ của bản thân, cũng muốn để Giang Chi yên tâm hơn một chút, đang chuẩn bị mở miệng, Giang Chi chợt nói:
“Em quên rồi sao?”
“Ớ?”
Đường Chi lơ ngơ nhìn về phía anh.
Trong mắt người đàn ông có sự thâm tình không thể tách rời.
Bàn tay anh đang ôm cô vươn tới trên đầu cô, rồi nhẹ nhàng vuốt.
“Bố mẹ anh chính là bố mẹ em.”
“Chúng ta, chính là người một nhà.”
Rõ ràng chỉ là một động tác cực kỳ nhỏ nhặt nhưng lại ấm áp tới mức Đường Chi rất muốn khóc.
Cô vừa nãy đã khuyên nhủ rất nhiều cho bản thân, nhưng tất cả sự kiên cường đều sụp đổ trong câu nói người một nhà của anh.
Điều bất an đó, không có cảm giác vô cùng lạnh nhạt thuộc về, trong giọng nói dịu dàng của anh đều dần biến thành cảm giác chân thật của sự dịu dàng.
Cô cũng không phải là không có người nhớ đến.
Cô đang được yêu thương.
… Được yêu thường làm cho kiên định.
Đường Chi khẽ mím môi, đè nén giọng nói run run: “Ừ.”
Được một lúc, cô nhỏ giọng gọi anh:
“Giang Chi.”
“Ừm?”
Giọng của anh phát ra từ trên đỉnh đầu cô, mang theo hơi ấm khiến cho người ta an tâm.
Khóe miệng cô nở nụ cười: “Giang Chi.”
“Ừ.” Anh lại phối hợp đáp lại cô.
Ngọt ngào trong tim đang từng chút trào ra ngoài.
Cô vui mừng sải bước nhảy về phía trước, tiếp tục gọi anh: “Đương Chi à.”
Giọng nói trầm thấp không ngại phiền mà trả lời cô:
“Ừ, anh đây.”
Lời của cô mãi mãi sẽ không rơi được xuống đất.
Mỗi chữ mỗi âm tiết đều sẽ có hồi âm.
Những hạt tuyết liên tục rơi bay trong bầu trời.
Lại là một năm mùa đông.
Đối với Đường Chi mà nói lại là một mùa đông mới mẻ.
Bông tuyết bay trong gió, trong lúc lất phất rơi vào bờ vai Giang Chi, anh nghiêng người tới gần, sáp lại cúi đầu xuống, đôi môi mềm mại kề xuống cánh môi cô.
“Chi Chi, anh chính là người nhà của em.”
Môi anh ấm ấm, Đường Chi rơi vào trong tình cảm dịu dàng vô tận của anh.
Cô nhắm mắt lại, cảm nhận hơi thở thuộc về anh ở bên cạnh, hoàn toàn bị tình yêu của anh bao bọc lại.
Anh bận rộn một ngày, thực ra cũng rất mệt, dưới mắt thậm chí còn hiện lên màu đen nhàn nhạt.
Nhưng anh lại tràn trề sự kiên nhẫn, an ủi một người con gái bỗng chốc lại trở nên bánh bèo.
Đường Chi lại thấp giọng gọi anh: “Đường Chi.”
“Ừ.”
“Đường Chi ơi.”
Cô hít sâu một hơi, rồi lại ôm lấy anh: “Tự dưng lại rất thích anh rồi.”
Giang Chi bật cười, hờ hững nói: “Trước đây không thích?”
Đường Chi nghiêm túc suy nghĩ lại, kiêu ngạo đáp lại: “Ừ, trước đây nếu là 100 thì bây giờ là 120.”
Sự yêu thích của cô đối với anh, mỗi ngày một nhiều hơn đó.
Giang Chi khẽ cười: “Đồ nịnh hót.”
Bầu không khí tốt đẹp bao nhiêu lại bị phá tan trong ba chữ anh nói.
Đường Chi bất mãn, phồng má: “Ủa, anh đang khen em phải không!”
Sao còn vẫn còn cười nhạo cô chứ?
Trừ điểm thôi!
Bước chân anh dừng lại.
Trong những bông tuyết bay đầy trời, cô nhìn thấy khóe miệng anh hơi cong lên.
Anh dùng những lời cô nói trước đây với anh, mà cà khịa lại.
“Chi Chi, em biết mà, ngoài miệng khen ngợi không có bất kỳ ý nghĩa gì.”
“Đều là người lớn cả rồi, cảm ơn cũng phải dùng cách của người lớn.”
“Em xem, phải vậy không?”
Chú thích:
(1)Đôi bờ tiếng vượn hót không ngưng (两岸猿声啼不住): Trích trong tác phẩm thơ “Tảo phát Bạch Đế thành” của Lý Bạch, mô tả tiếng vượn kêu hai bên bờ văng vẳng không ngớt.
(2)Evil edit: Thuật ngữ này dùng để chỉ phương thức cắt ghép nội dung các cảnh quay một cách có chủ ý nhằm tạo nội dung kịch tính, cao trào cho một chương trình, từ đó kích thích sự tò mò, chú ý, bàn luận từ người xem.
(3)Kèn sona:
Danh Sách Chương: