Đường Chi ở trong không trung cực kỳ hoảng hốt, nhưng những người hâm mộ xem cảnh này trong phòng phát sóng trực tiếp đều không quan tâm, đều bất mãn bình luận:
[Đường Chi làm sao vậy? Cô ta đúng là không làm được việc gì, toàn kéo chân sau của người khác!]
[Cô ta thật là mưu mô, cố ý giả vờ yếu đuối, sợ sệt để Giang Chi quan tâm, ôm lấy cô ta ấy đây mà!]
[Nếu không có Đường Chi, Chi ca có thể hoàn thành nhiệm vụ này.]
[Bởi vậy, nên tôi mới ghét Đường Chi! Tôi thực sự muốn thấy Chi ca hoàn thành nhiệm vụ! Không biết tại sao Chi ca lại lựa chọn hai người nhiệm vụ.]
Có người nghĩ ra ý tưởng mới:
[Mọi người hãy tỉnh táo lại, các bạn có thực sự muốn nhìn thấy Chi ca hoàn thành nhiệm vụ và treo khóa đồng tâm vì Đường Chi không?]
Mọi người đều im lặng trong giây lát , và tất cả đều nói [không muốn].
Cuối cùng, lúc này cũng có người phản ứng:
[Chi ca tự mình leo lên đỉnh hẳn không có vấn đề gì. Chắc hẳn anh ấy đã không mong đợi Đường Chi có thể hoàn thành nhiệm vụ này!]
[Đúng vậy, cái này có lý, bằng không Chi ca muốn tham gia nhiệm vụ với Đường Chi!]
[Lúc đó tôi cũng cảm thấy kỳ lạ, tại sao Chi ca lại muốn làm nhiệm vụ hai người, thì ra là nguyên nhân này!]
Các fan tự an ủi mình một lúc và cuối cùng họ đã nói ra sự thật trong im lặng...
[Nhưng Chi ca vẫn ôm cô ấy, chanh.jpg.]
[Tôi cười, tôi giả vờ như không thấy. Chua quá TAT]
[Tôi muốn xuyên thành Đường Chi, tôi muốn được Chi ca ôm, Đường Chi thật may mắn.]
Nếu Đường Chi đọc được những lời này, cô chắc hẳn sẽ bị chọc cười.
Cô rất muốn chia sẻ may mắn này cho bọn họ...
Chân cô mềm nhũn như sợi mì, Giang Chi ôm cô từ trên cao nhảy xuống, vừa tiếp đất liền biến thành cô đang đu trên người anh, mất hết mặt mũi!
Giang Chi còn muốn đổ thêm dầu vào lửa: "Cô còn muốn ôm tôi bao lâu?"
Đường Chi vội vàng buông anh ra, hai chân vô lực đứng, cảm giác như mình vẫn còn lơ lửng trên không, trong lòng mang theo buồn bực, giả vờ xấu hổ đấm vào cánh tay đang bị thương của anh một cái: "Giang Chi, anh làm em sợ muốn chết!"
Cô hận đến mức không thể khoét một lỗ trên cánh tay đang bị thương của Giang Chi.
Lúc này trong miệng cô lẩm bẩm - ai kêu anh làm tôi sợ, anh có tin tôi đấm anh chết không.
Nhưng trước khi nắm đấm rơi vào người anh, tay cô đã được bao bọc trong lòng bàn tay mạnh mẽ của anh.
Giang Chi bình tĩnh đặt tay cô xuống, cảm nhận được sức mạnh của cô, nhíu mày: "Bực sao?"
Đường Chi muốn rút tay ra, muốn nhân cơ hội cho anh thêm một đấm.
Nhưng cho dù cô có cố gắng thế nào, Giang Chi cũng không buông tay cô.
Sức lực của Giang Chi không bằng anh, cho nên làm cách nào không rút tay ra được.
Cô đang tức muốn chết, cô chủ động mở lòng bàn tay, cố gắng siết chặt các ngón tay của anh.
Giang Chi sửng sốt, vội vàng thả bàn tay đang nắm tay cô ra.
Tay Đường Chi thả ra, cuối cùng cũng đấm được một cú vào cánh tay của Giang Chi.
Theo lý mà nói, lúc này cô nên biểu hiện thẹn thùng, Đường Chi nghiến răng nghiến lợi nói, giọng nói rợn người nói với anh: "Đáng ghét, anh dám trêu chọc người ta ~"
Nhiều người hâm mộ cũng tỏ ra chán ghét:
[Làm sao mà Đường Chi có thể nói ra những từ như vậy!]
[Ah ah ah, cô ta còn đánh Chi ca, mà cô ta có thể đánh thắng được Chi ca không?]
Đường Chi và Giang Chi không hoàn thành nhiệm vụ năm sao, hình phạt dành cho nhiệm vụ năm sao là gì, các fan đang chuẩn bị xem màn trừng phạt là gì thì màn hình chuyển sang màu đen, toàn bộ dấu chấm hỏi đều được đặt ra.
[WTF, hình phạt là gì?]
[Có ai giống tôi không, dùng tài khoản VIP, cũng không thể xem được?]
[Tổ chương trình đang làm gì vậy? Hãy thả anh trai tôi ra ngoài!]
Lúc này, trong trên màn hình phát sóng trực tiếp xuất hiện một dòng chữ:
[Vào lúc 8 giờ tối thứ bảy và chủ nhật hằng tuần, cùng đón xem chương trình "Chúng ta yêu nhau"!]
[Tổ chương trình chơi thật tốt.]
[Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!]
Hiện trường, tất cả các thiết bị phát sóng trực tiếp đã được tắt và cất đi, mọi người đều lên xe trở về.
Đường Chi và Giang Chi, phải thực hiện hình phạt của nhiệm vụ năm sao.
...Tự mình phải tìm cách trở về.
Núi Trường Minh cách biệt thự của nhóm chương trình hơn một giờ lái xe. Hình phạt này tương tự như tra tấn.
Đường Chi cảm thấy hít thở không thông: "Chúng ta trở về như thế nào?"
Nếu đi bộ về, hai chân cô thà bị gãy còn hơn.
Đạo diễn mỉm cười nhìn cô: "Cái này phải dựa vào bản lĩnh của hai người rồi!"
Chúng tôi có thể có bản lĩnh gì?
Nơi này lại hẻo lánh, gọi điện thoại cũng gọi không được.
Tổ tiết mục, các người đang làm gì vậy?
Đường Chi biết mình không thể nói được gì với tổ chương trình, vì vậy cô đành nhìn về phía Giang Chi.
Ánh mắt của hai người chạm nhau, cô nháy mắt với anh——
Thuyết phục đi.
Nhanh lên.
Mặc cho cô nháy mắt với anh như thế nào, Giang Chi vẫn như cái đầu gỗ, không có biểu hiện từ chối gì, tự nhiên đứng qua một bên, xem như hình phạt này đối với anh không có khó khăn gì. Đường Chi tức giận như muốn điên lên.
Xong. Xong thật rồi?
Lái xe cả tiếng đồng hồ, cho dù là Songoku có đi bộ, thì tới về biệt thự cũng như muốn phế đôi chân!
*Songuku: là nhân vật chính trong bộ truyện tranh Bảy viên ngọc rồng hay Dragon Ball của Akira Toriyama. Có sức mạnh siêu tốc độ
Cô đang tức giận, muốn lôi kéo đạo diễn ra nói chuyện thì đạo diễn đã ngồi lên xe, chạy nhanh như chớp, cùng nhân viên chạy đi.
Chỉ còn lại hai người quay phim ở lại với bọn họ.
Đường Chi: "..."
Cô hỏi Giang Chi một lần nữa: "Này, chúng ta trở về sao giờ?"
......
Đường Chi cảm thấy cô và Giang Chi không hợp bát tự.
Người đàn ông cao to, cao 1,83m, chân dài, đi một bước bằng hai lần cô bước, đi theo sau anh một lúc, cô bắt đầu thở hổn hển!
Lúc này, là thời điểm nóng nhất trên núi.
Cô vừa cầm ô vừa đuổi theo anh, vừa khát vừa nóng, người đầy mồ hôi, tóc dính vào má dính lại.
Chỉ cần đứng yên một lúc, Giang Chi có thể cách xa cô tới năm mét.
Đường Chi ở trong lòng không ngừng kêu khổ, dứt khoát không đuổi theo.
Tức chết cô mà!
Một người đàn ông như vậy, không biết thương hoa tiếc ngọc đúng là cẩu nam nhân, tại sao rất nhiều cô gái lại thích anh như vậy, tất cả mọi người đều mù quáng bởi vẻ ngoài của anh rồi!
Giang Chi đi ở phía trước,thấy bên người không còn tiếng bước chân nào nữa .
Anh giật mình quay đầu lại.
Cách đó hơn mười mét, Đường Chi đang ngồi xổm dưới bóng râm, chống nạnh, cây dù che trên đầu giống như một chiếc mũ lớn, cô ngồi xổm ở đó, giống như đang ấm ức.
Anh đứng đó đợi một lúc, thấy Đường Chi không có ý đi theo, xoay người liền muốn đi tiếp.
Vừa đi được hai bước, nghĩ đến bộ dạng đẫm nước mắt của cô khi cô rơi từ trên núi xuống, liền bực bộ quay lại, đi về phía Đường Chi.
"Có chuyện gì với cô vậy."
Nói tôi nghe.
Anh vẫn còn chưa có ngại cô phiền phức đâu!
Đường Chi cảm thấy đi theo Giang Chi không phải là một lựa chọn tốt, cô ngồi xổm ở đây, nhìn thoáng qua cửa hàng đối diện có bán đồ uống lạnh, vào một ngày nắng nóng như này, khi mở tủ lạnh, không khí lạnh tràn ra ngoài, chỉ nghĩ đến thôi cô cũng cảm thấy mát mẻ.
Cô nhất quyết không đi cùng anh,đặt tay lên bụng và bắt đầu diễn: "Em ... Em đau bụng quá, hay là anh đi trước đi."
Cô đi theo anh đã mệt mỏi, giọng nói của cô nhỏ nhẹ yếu ớt, nghe như không còn sức lực, trên mặt nổi lên hai tầng đỏ ứng, rất yếu đuối.
Ngực phập Giang Chi phồng lên xuống, hít sâu một hơi.
"Đứng dậy, tôi đưa cô đi bác sĩ."
Đường Chi suýt chút nữa nhảy dựng lên: "Em không đi!"
Cô không có bệnh.
Lúc nãy là cô nói dối, dù không muốn cũng phải làm.
Đường Chi lo lắng,trong ánh mắt nghi ngờ của Giang Chi, cô trừng mắt nhìn anh một cái khó chịu nói: "Anh là đàn ông mà sao không hiểu chuyện!"
Giang Chi sửng sốt trong chốc lát, động tác vươn tay cứng lại, trong nháy mắt liền hiểu được.
Đường Chi đứng dậy đẩy anh, "Em đi nghỉ ngơi một chút. Anh về trước đi, không sao đâu. Em nghỉ ngơi một chút sau đó sẽ đến tìm anh."
...Tốt hơn hết anh nên đi nhanh đi, cô sắp chết khát rồi!
"Được rồi."
Giang Chi thu tay về: "Cô cứ ở chỗ này chờ, đừng đi lung tung, tôi sẽ tới tìm cô."
Đường Chi ngoài ý muốn đáp: "Ừm, em sẽ không đi đâu!"
Cô vẫn duy trì một tư thế, nhìn Giang Chi đi.
Đợi đến khi bóng lưng của Giang Chi hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, Đường Chi mới quay đầu lại hỏi anh quay phim: "Anh uống nước đậu xanh không?"
Anh trai quay phim ngơ ngác. Hả? Không phải cô đau bụng sao?
Đường Chi hỏi lại thấy anh ấy không trả lời.
"Nhưng anh phải cho tôi vay tiền trước, khi về tôi sẽ trả lại cho anh."
Đội ngũ làm chương trình tịch thu điện thoại di động, Đường Chi lấy tiền do anh trai quay đưa cho, thuận lợi mua được hai ly nước đậu xanh, một cốc đưa cho anh trai quay phim, còn một cốc thì cho cô.
Sau khi uống xong ly nước đậu xanh, cơn nóng đã được giải tỏa, cuối cùng cô cũng cảm thấy mình sống lại.
Thật sảng khoái.
Không có Giang Chi, cũng đừng vui mừng quá sớm.
Sau khi nghỉ ngơi xong, Đường Chi bắt đầu có chán, Giang Chi cũng chậm chạp không có trở về, Đường Chi cũng không thể ngồi yên.
Giang Chi sẽ không để cô lại đây, phải không?
Đường Chi càng nghĩ càng cảm thấy có thể, anh chán ghét cô như vậy, cô ngồi bên cạnh thường xuyên nhíu mày.
Đường Chi không chắc, hỏi anh trai quay phim: "Này, anh có nghĩ Giang Chi sẽ quay lại không?"
Anh trai trai không nói gì.
Vì công việc, anh ấy không thể nói chuyện, trông có vẻ như cô đang nói lảm nhảm.
Đường Chi đợi một lúc, trời bắt đầu tối du khách cũng đã bắt đầu đi xuống, khu vực này vừa rồi còn náo nhiệt, hiện tại chỉ còn có những ánh sáng rực rỡ buổi tối, yên tĩnh.
Sau hai phút sắc trời tối sầm, Đường Chi lại hỏi: "Anh nghĩ tỉ lệ Giang Chi trở lại có cao không?"
Anh trai quay phim vẫn không trả lời.
Đường Chi không muốn chờ thêm nữa.
Giang Chi không về thì cô không nên ngồi đây mà đợi anh ngu ngốc như vậy được.
Đường Chi quyết định tự cứu bản mình và bắt đầu phân tích nghiêm túc.
Dù sao thì đây cũng là một chương trình tạp kỹ, ê-kíp và tổ chương trình không thể nào để bọn họ tự trở về được.
Cho dù cô và Giang Chi có nguyện ý đi chăng nữa thì fan của Giang Chi cũng không vui.
Chắc chắn sẽ có cách.
Cô và Giang Chi vừa rồi đã đi bộ gần hết nữa quãng đường, khoảng cách chỉ còn lại một đoạn đường ngắn, càng đến gần khu vực này thì càng có nhiều phương tiện đi lại.
Đường Chi chạy đến nghiên cứu các tuyến đường thuyền và xe buýt, ngạc nhiên phát hiện có một trạm dừng dành cho xe buýt đặc biệt, chỉ cách biệt thự mà tổ chương trình thuê 20 phút đi bộ.
Thì ra là ở đây!
Cô qua đường nhìn chiếc xe. Quả nhiên, trên chiếc xe đó có dán một tấm poster "Chúng ta yêu nhau."
Quá trình lên xe cũng rất đơn giản, chỉ cần trả lời đúng năm sở thích của bạn trai là bạn có thể lên được.
Nguyên chủ rất thích Giang Chi, nên Đường Chi dễ dàng trả lời.
Khi ngồi lên xe, Đường Chi còn có chút bối rối.
Một lần......Quá dễ?
Đây thật sự là hình phạt của nhiệm vụ năm sao?
Nhưng cô không thấy còn điều gì khác thường ...
Đường Chi thoải mái ngồi xuống hàng cuối cùng bên cửa sổ.
Vào buổi tối, ánh hoàng hôn rực rỡ hiện ra trên bờ núi Trường Minh, làn gió nhẹ từ cửa sổ thổi vào làm tan biến tất cả mọi bực bội nãy giờ.
Cầm ly nước đậu xanh nguội lạnh trên tay, cô thoải mái dựa vào thành ghế, hai chân vui vẻ nhấc lên.
Chắc chắn suy đoán của cô là đúng! Vậy......
Giang Chi đã đi đâu?
Anh có thể đi bộ xuống núi một mình không? !
Sau buổi tối, hơi nóng trong không khí trên núi cuối cùng cũng tiêu tan.
Mọi người bước ra ngoài, tò mò nhìn một người đàn ông đẹp trai vội vã đi vào trong núi.
Bên cạnh còn có một cái máy quay phim, mọi người cũng không dám hỏi gì.
Giang Chi vội vã chạy đến ngã ba nơi hai người được tách ra, nhưng không còn nhìn Đường Chi đâu nữa.
Sắc trời đã tối, đèn đường trong công viên bật sáng, ông chủ cửa hàng có biết anh liền đi ra, vừa thấy anh đi về, liền lớn tiếng nhắc nhở: "Tiểu tử, nên đi ra ngoài. Trời tối rồi."
Khuôn mặt của Giang Chi trầm xuống, khắp người đều là mồ hôi, thấm ướt áo sơ mi mỏng trên người, trời dần dần tối, anh đứng với khuôn mặt khó coi.
Xung quanh không còn chỗ nào nữa, Đường Chi đã biến mất đâu rồi.
Lúc này, anh trai quay phim tên là Tiểu Phương đột nhiên lên tiếng: "Ừm ... Giang lão sư. Hay là, chúng ta về trước đi?"
"Chuyến xe buýt tham quan này là chuyến cuối cùng trong ngày hôm nay."
Nếu bỏ lỡ, xe của tổ đạo diễn đã lái đi mất rồi,có lẽ phải đợi ít nhất một tiếng mới có thể trở về.
"Cầm lấy."
Giang Chi kiên quyết bước vào.
Tiểu Phương lo lắng quan sát từ một bên.
Làm sao bây giờ?