Mục lục
Đặc Công Xuất Ngũ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Cô tốt nhất là đừng nên tìm cách đối phó với Diệp Phong nữa!" Trên chiếc xe Jeep quân dụng, Yên Vĩnh Tường nét mặt nghiêm túc nhắc nhở Lý Đan. Theo như tính cách của cô tiểu thư họ Lý này, thì chắc chắn sẽ chẳng bao giờ buông tha cho cái gã sành điệu Vương Hâm lúc nãy đâu. Nhưng sự thật đã chứng mình rằng, cô ta thậm chí còn đưa tay đỡ gã sành điệu đó dậy, rồi trao lại chiếc ví cho anh ta, còn cô chỉ lưu lại chiếc danh thiếp. Chính vì vậy mà Yên Vĩnh Tường liền biết ngay Lý Đan đang định âm mưu cái gì, nói cho cùng thì tấm danh thiếp kia không phải là của tổng thống, mà muốn gì cũng được.

"Cần gì anh phải quan tâm tới tôi…." Đầu óc của Lý Đan bây giờ vô cùng tỉnh táo, những men rượu trong người cô lúc này đã bay đi hết cả, thay vào đó là những kế hoạch phục thù đang được vạch ra, cô bây giờ cần một cái đầu bình tĩnh để làm sao đạo diễn một bộ màn Vô Gian Đạo ngoài đời thường. Đối với đàn ông mà nói, thì lòng tự tôn là cao hơn tất cả, mà lòng tự tôn đó cũng tồn tại trong người phụ nữ, và nó cũng cao chẳng kém đàn ông chút nào. Rõ ràng, lòng tự tôn của Lý Đan đã bị vùi dập một cách không thương tiếc, cô không thể chịu được khi bị người khác bắt về uy hiếp, cô càng không thể chịu được cái gã Diệp Phong bắt cóc cô lúc này vẫn tự do tự tại ở bên ngoài xã hội như vậy. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn

"Tôi chỉ truyền lại ý của anh cô cho cô biết thôi! Dĩ nhiên, đó cũng là lời cảnh báo của tôi dành cho cô!" Mấy ngày hôm nay Yên Vĩnh Tường suy nghĩ rất nhiều, từ trước đến giờ, hắn đã làm một chiếc đuôi không hơn không kém sau đuôi của Lý Đan, thậm chí hắn còn nghe lời cô ta một cách răm rắp, vậy mà đổi lại Lý Đan càng ngày càng chẳng để ý đến hắn. Hắn cần một thời gian để bình tĩnh, và xác định lại mối quan hệ của hai người, nếu như không phải Lý Duệ gọi cho hắn, thì hắn cũng chẳng bao giờ nửa đêm chạy đi tìm cô nàng Lý Đan này bao giờ cả.

Lý Đan bỗng nhiên ngồi thẳng người lên, không nhắc tới thì thôi, chứ bây giờ Yên Vĩnh Tường đột nhiên nhắc tới ông anh của mình, thì cô lại càng tức, bất giác cao giọng nói: "Anh ta chẳng có quyền gì mà quản tôi cả! Mà cả anh cũng vậy!"

Thấy Yên Vĩnh Tường im lặng không nói gì, Lý Đan càng được cớ làm càn, trong long có bao nhiêu ấm ức, cô đều xả ra hết: "Tôi không thể nào hiểu nổi tại sao anh tôi lại phải sợ Diệp Phong đến mứcc như vậy! Luận về tiền bạc, thế lực Diệp Phong cũng chẳng bằng được một góc của anh tôi! Ừ thì cứ cho là Diệp Phong biết võ đi, nhưng thế thì làm sao cơ chứ! Bây giờ là thời buổi nào rồi mà vẫn còn dựa vào nắm đấm để hoành hành thiên hạ! Tôi chỉ cần một cú điện thoại cho mười thằng vệ sĩ đến đây, lẽ nào Diệp Phong lại đương đầu được với bọn họ hay sao? Cùng lắm là tôi gọi cảnh sát, đây là xã hội công bằng, có pháp luật, không phải ai muốn làm gi là làm được cả! Nhưng rốt cuộc thì sao, anh ấy không hề giúp tôi, thậm chí còn không an ủi tôi lấy một câu….!"

"Giữa bọn họ đã có ước định rồi! Chỉ nửa năm sau, tất cả các vấn đề sẽ được anh trai của cô giải quyết hết!" Trong khi nói chuyện điện thoại, Lý Duệ cũng đã nói cho Yên Vĩnh Tường biết tại sao Lý Đan lại bị bắt, và toàn bộ quá trình sự việc ra sao, chính vì vậy mà Yên Vĩnh Tường cũng hiểu được phần nào câu chuyện.

"Vậy ý của anh là tôi đã xía vô vào chuyện của người khác, tôi đê tiện, tự tìm cái khổ cho mình ư?" Trong cả một quãng đường trường thành của mình, Lý Đan đã ôm bao nhiêu là lời khen ngợi, rất hiếm có người nói cô là sai trái, chính vì vậy àm khi cô nghe Yên Vĩnh Tường nói vậy, liền nổi cơn tam bành nói: "Ok! Chuyện mâu thuẫn giữa tập đoàn Kỳ Lợi và Thính Vũ Các tôi sẽ không chen tay vào nữa! Nhưng Diệp Phong! Tôi chắc chắn không buông tha cho hắn ta đâu! Đây là việc riêng của tôi! Không hề liên quan đến bất kỳ ai cả, đến một ngày nào đó tôi sẽ cho hắn biết hậu quả của việc đắc tội với tôi nó ghê gớm như thế nào!"

"Tùy cô thôi! Nhiệm vụ của tôi chỉ là đưa cô về nhà! Những thứ khác cũng chẳng liên quan gì đến tôi cả!" Tính cách của cô gái họ Lý này cứng đầu cứng cổ ra sao, Yên Vĩnh Tường đều biết rất rõ, đừng có nói mình là bạn cô ấy, cho dù có là ông nội Lý Chấn của cô đứng ra cũng khó mà có thể quản nổi cô. Đây cũng là lý do tại sao Lý Duệ muốn tìm một người ngoài gia đình đến tìm Lý Đan. Nếu như Lý Duệ đích thân đến tìm Lý Đan giải thích mọi việc, thì chắc chắn gã sẽ bị Lý Đan sạc cho một trận, mà chẳng giải quyết được vấn đề gì cả, hơn nữa Lý Duệ cũng không bao giờ muốn đến quán bar mà lôi Lý Đan về cả.

Con đường ban đêm thanh tĩnh hơn ban ngày rất nhiều, nên lộ trình thường ngày phải mất đến ba mươi phút, thì giờ đây chỉ cần hai mươi phút đã xong, những anh lính gác kinh nghiệm sau khi trông thấy biển xe, thì lập tức không ai đứng ra ngăn cản, cứ để mặc nó chầm chậm tiến vào khu biệt thự trong khu quân đội.

Qua một cuộc đối thoại, Lý Đan cũng cảm nhận được sự lãnh đạm của Yên Vĩnh Tường giành cho cô, hắn giờ đây không còn là cục thịt thừa lẵng nhẵng bám theo cô nữa. Lý Đan cũng chẳng thèm để ý, thấy xe dừng lại trước cửa nhà mình, cô liền mở cửa xe nhảy xuống, nhanh chân bước thẳng vào trong viện, đầu không thèm ngoái lại nhìn Yên Vĩnh Tường lấy một cái.

Yên Vĩnh Tường đưa mắt lên nhìn hình bóng dần dần khuất dạng, hắn nở một nụ cười khổ, tính ra thì hai người vốn là thanh mai trúc mã từ nhỏ, sau đó hắn tự nhận thấy tình yêu mà hắn dành cho Lý Đan chỉ là tình yêu đơn phương, Lý Đan từ trước đến giờ chỉ coi hắn là một người bạn, thậm chí có lúc còn coi hắn là vệ sĩ, là người hầu của cô. Khi mới đầu, thì Yên Vĩnh Tường cũng chỉ cho rằng hành động này của Lý Đan là do cô chưa lớn, vẫn còn trẻ con, nhưng sau mấy ngày suy nghĩ gần đây, Yên Vĩnh Tường mới nhận ra rằng, Lý Đan coi hắn không quan trọng đến mức như hắn tưởng tượng.

Trong các bộ phim truyện truyền hình, thì cũng thường hay xuất hiện những tình huống tương tự như vậy, nam diễn viên chính chung tình với nữ diễn viên chính, còn nữ diễn viên chính chỉ biết nói câu: "Em chỉ coi anh là người anh trai của em thôi!" Yên Vĩnh Tưởng bây giờ mới thấu hiểu được cái nỗi đau dó, đúng là hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình. Yên Vĩnh Tường thở dài ra một cái, rồi khởi động lại chiếc xe, tuy rằng hắn không thể giúp gìđược cho Lý Đan, nhưng ít ra hắn cũng muốn giúp cô hiểu được thân phận của kẻ địch mà cô đang đối phó. Yên Vĩnh Tường lúc này cố gắng nhớ lại từng hành động của Diệp Phong, hắn thấy hành động của Diệp Phong dường như vượt quá cả cái thân phận tổng giám đốc Thính Vũ Các của hắn, xem ra không chỉ riêng một mình Lý Duệ là thay tên đổi tính, ẩn dấu thân phận thực sự của mình.

Thời tiết ở thủ đô, thì dường như không có khái niệm gì về mùa thu hay mùa xuân cả, thường thì là sau những ánh nắng thiêu đốt của mùa hè, thì là những bông tuyết lạnh giá của mủa đông, tháng mười một này thời tiết ở đây đã xuống dưới âm độ, những người dân bây giờ đã khoác lên trên mình những chiếc áo dầy mùa đông ấm áp để chống trọi lại với cái lạnh thấu xương. Dĩ nhiên, cũng có một bộ phận những người thích làm đẹp, họ vẫn mặc những bộ vắn ngắn cũn cỡn, để làm nổ đom đóm mắt của bao người qua lại.

Nhìn những bông tuyết đang bay lất phất bên ngoài cửa xe, khóe miệng Diệp Phong nở một nụ cười khổ, đây là cảnh tuyết rơi đầu tiên, sau mời năm xa cách thủ đô, xa cách quê hương của hắn. Vốn điều này lẽ ra làm cho hắn phải vui vẻ, nhưng Diệp Phong không thể vui vẻ hơn được nữa, những năm tháng gần đây, trên mình hắn đã xuất hiện nhiều thứ làm hắn phải lo lắng, phải quan tâm, đó là tình mẫu tử mười năm không gặp, rồi là giúp Hà Tích Phượng vì muốn chuộc tội, và bây giờ lại có thêm một người con gái mà hắn yêu thương, Lãnh Nguyệt.

Danh sách đúng như Diệp Phong dự đoán, hôm nay nói chuyện, nhị ca Từ Tiến đã nói rõ tất cả, và những đồng đội của hắn vẫn còn mấy người nữa, cụ thể là ai, thì hắn đều không biết, nhưng có một điều chắc chắn là Lãnh Nguyệt sẽ không tham gia vào đợt hành động này. Nhưng Diệp Phong hiểu rất rõ, tuy danh sách không có tên của Lãnh Nguyệt, nhưng cô chắc chắn sẽ tham gia cùng hắn.

Diệp Phong không thể nghĩ ra được bất kỳ lý do nào để cho Lãnh Nguyệt phải ở lại đây cả.

Con đường trơn ướt, bám đầy tuyết kia cũng đã làm ảnh hưởng tới tốc độ của chiếc xe, chính vì vậy mà phải mất một tiếng đồng hồ, chiếc xe mới đi ra được đường lớn, sau đó rẽ vào một biệt viện quân đội ở ven đường. Bởi vì Diệp Thành Trù đã dặn dò thuộc hạ sẵn rồi, chính vì vậy mà chiếc xe việt dã của Diệp Phong khi lái vào trong này thì không bị chặn lại kiểm tra giấy tờ, cứ thế đâm thẳng đên căn biệt thự của Diệp Thành Trù.

"Em nghĩ xem! Tại sao ông lúc này lại gọi chúng mình đến?" Sau khi cho chiếc xe đậu bên vệ đường, Diệp Phong không hề vội vã tắt máy, mà ngược lại hắn quay sang Lãnh Nguyệt nhe nhởn cười nói. Bởi vì hôm nay là thứ hai, không phải là ngày làm việc, cả nhà ăn cơm với nhau cũng không nên chọn thời điểm này, vả lại hôm trước thứ sáu cả nhà cũng vừa mới đi ăn với nhau rồi.

Nghĩ tới đây, Lãnh Nguyệt cũng không biết lý do tại sao Diệp Thành Trù lại gọi họ đến đây, nên cô đành lắc đầu không biết.

"Anh nghĩ chắc là việc tốt đây!" Diệp Phong mỉm cười vui vẻ, sau đó hắn đưa chiếc khăn quàng cổ cho Lãnh Nguyệt, sau đó hai người mới bước xuống xe.

Khi chưa bước vào trong cửa, thì sau lưng họ đã vang lên tiếng của động cơ xe, chờ cho hai người cùng quay lại nhìn, thì chiếc xe đã dừng lại, Diệp Tồn Chí và Tôn Thi Lam cũng đồng loạt xuống xe cùng một lúc.

"Cha, mẹ!" Lãnh Nguyệt ngại ngùng lên tiếng chào hỏi hai vị sinh thành của Diệp Phong.

Hai cha con nhà họ Diệp cùng đưa mắt nhìn nhau, và cả hai đều phát hiện ra sự nghiêm túc trong ánh mắt của mỗi người.

Tôn Thi Lam cũng đã kết thúc mấy hội nghị ở thủ đô, theo như kế hoạch thì ngày mai bà sẽ bay về thành phố T, trong cú điện thoại của ngày hôm qua bà nói là chuẩn bị hành lý đi về, nhưng không ngờ cũng bị gọi đến đây cùng với Diệp Tồn Chí. Lãnh Nguyệt lúc này cảm thấy là lạ, lần này các thành viên trong gia đình Diệp gia đều có mặt đông đủ, xem ra chắc có một chuyện trọng đại sắp xảy ra rồi đây.

Trong mọi tình huống, Diệp Tồn Chí đều là người làm cho tình hình bớt trở nên căng thẳng, cho dù nơi đây có mặt người con dâu tương lại, nhưng ông ta không hề câu nệ gì cả, cứ thế dắt tay của Tôn Thi Lam bước tới chào hỏi hai đôi bạn trẻ, rồi bước vào trong phòng, điều này làm cho Tôn Thi Lam cảm thấy ngượng ngùng trước mặt hai đứa con của mình. Nhưng vì tính tình của Diệp Tồn Chí là vậy, nên Lãnh Nguyệt cũng chẳng thấy gì là lạ cả.

Tiếng chuông cửa lúc này mới vang lên, người ôsin trong nhà liền bước ra mở cửa, trong phòng khách lúc này Diệp Thành Trù đang ngồi đọc báo, trước mặt ông có đặt một tách trà nóng đang bốc khói nghi ngút. Khi ông ngước mắt lên thì đã thấy con cháu của ông đã tiến vào trong này, nét mặt ông giãn ra, đã đâu lâu lắm rồi ông mới cảm nhậ được cái gia đình sum tụ như thế này, nhưng bên trong lòng ông lại cảm thấy buồn buồn.

Nhưng một khi đã là con cháu nhà họ Diệp thì bọn họ phải chấp nhận những cuộc sống khác người, và người trong cuộc phải trả giá ra sao, thì cũng chỉ có họ mới hiểu được.

Lúc này bà nội của Diệp Phong vẫn còn hì hụi ở trong bếp, khi bà nghe thấy tiếng chuông gọi cửa, bà cũng không muốn ra ngoài, nhưng là một người phụ nữ của gia đình, Tôn Thi Lam rất biết ý đi vào trong bếp với bà.

Chờ cho người giúp việc trong nhà bưng trà lên đi khỏi, trong phòng lúc này chỉ còn Diệp Thành Trù, Diệp Tồn Chí, Diệp Phong và Lãnh Nguyệt.

Khi không có hai người phụ nữ kia, thì bốn người này không còn giữ bí mật với nhau nữa.

"Mấy người đã nhận được thông báo rồi chứ hả?" Diệp Thành Trù đưa mắt nhìn một lượt con trai mình đang ngồi dựa lưng trên ghế sofa, cùng với hai đứa cháu của mình nói: "Danh sách là do ta đưa ra đó!"

Diệp Tồn Chí và Diệp Phong đều gật đầu hiểu ý, khi cả hai dấn thân vào đội ngũ đặc biệt này, thì cũng đã hiểu tính tình của Diệp Thành Trù, ông già này từ trước đến giờ không bao giờ để ý đến tình cảm thân tình gì hết, chỉ cần có liên quan đến quân đội, đến đất nước, thìông không bao giờ có một chút tư tình nào cả.

"Lãnh Nguyệt!" Diệp Thành Trù cuối cùng cũng đưa mắt lên nhìn đứa cháu dâu tương lai đang vô cùng thất vọng của mình nói: "Nếu như cháu không có quan hệ gì với Diệp Phong, thì ông nhất định sẽ phái cháu xuất chinh! Nhưng lần này, ông đã suy nghĩ rất nhiều mới gạch tên cháu đi! Ta phải công nhận là, ta đã ích kỷ, nhưng ta không thể nào đưa đứa chắt trong bụng của cháu vào nơi nguy hiểm được!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK