Mục lục
Đặc Công Xuất Ngũ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiêu Chi Hạo sau khi dặn dò mọi chuyện xong, đứng một hồi lâu mới quay lại đại sảnh . Nhưng tiếc thay, chuyện hắn hy vọng đã không xảy ra. Diệp Phong cùng Tiêu Hiểu vẫn ngồi im như thóc, không ai nói câu nào.

Diệp Phong cũng mơ hồ cảm nhận được Tiêu Chi Hạo có dụng ý, trong nội tâm không khỏi thấy có chút buồn cười, chính mình đối với Tiêu Hiểu chỉ là bạn bè, không thể có tiến triển gì. Còn nữa, chính mình đến r quốc là có nhiệm vụ, nên hắn không dám làm thân với ai, bởi nếu liên hệ với ai người đó sẽ nguy hiểm, hắn không muốn một số người vô can bị cuốn vào.

Thấy Tiêu Chi Hạo trở về, khuôn mặt thất vọng, Diệp Phong chỉ cười rồi nhìn lên võ đài.

"Phanh" một tiếng, thân hình nặng nề nện xuống sàn nhà, cùng lúc đó, dưới đài hô lên sung sướng, sau đó là những tiếng huýt sáo, cổ động.

Người bị thương nhanh chóng bị nhân viên y tế kéo xuống võ đài, người chiến thắng thì đứng đó nhận lấy vinh quang và ánh mắt ngưỡng mộ cũng như ganh ghét, đây là trận thắng thứ tư của hắn trước đó đã có ba người bị đánh bại. Mọi người trên khán đài ngồi ngẫm nghĩ nếu như đổi lại là mình thì liệu có thể đánh bại được tên đó không?

Đúng lúc này, phía sau hậu trường truyền đến một âm thanh:."Nếu ngươi xuất toàn lực thì hắn hẳn đã chết rồi."

"Không sai!" Thanh Hòa Lưu cao thủ rất đắc ý với đòn vừa rồi, hắn định mời người vừa nói đi ăn một bữa kết giao nhưng mà giọng nói của người đó lại rất lạnh lùng không có chút nào là sùng bái, rõ ràng không phải là fan của hắn.

Sau khi hắn định tìm xem ai nói câu đó thì tiếng nói đó lại lần nữa vang lên, cách hắn không đến một mét.

"Thanh Hòa Hảo có quan hệ gì với ngươi?"Theo bản năng, Thanh Hòa Lưu tránh ra xa ba bốn mét, khi thấy đã an toàn hắn mới quay đầu xem xét, thì thấy một người đàn ông trung niên, cũng không phải là cường tráng lắm thoáng nhìn có chút gầy yếu, về ngoại hình không có sức uy hiếp, nhưng mà ánh mắt thì đáng sợ vô cùng.

Thanh Hòa Lưu cao thủ có chút chần chờ một chút, hóa ra là cái tên có quan hệ thân thiết với Tiểu Dã. Vừa rồi hắn đang bề luận võ, căn bản không lưu ý. Hắn đã từng tham gia rất nhiều hội võ, những cao thủ nổi tiếng hắn đều biết còn tên này thì trong đầu hắn không có chút ấn tượng chắc là "Lính mới", nên chưa từng tham gia các hoạt động lớn, nghĩ tới đây hắn tràn đầy sinh khí, nhếch miệng nói:"Ngươi quen chú ta?".

Thì ra là cháu của Thanh Hòa Hảo, chẳng trách không biết phân biệt cao thấp." Điền Cương Tuấn Trường cười lạnh một tiếng, sở dĩ hỏi Thanh Hòa Hảo vì mấy năm trước trong nhiệm vụ lần thứ nhất của mình, hắn đã cùng tên đó giao thủ, ba ngón tay của Thanh Hòa Hảo đều bị Điền Cương Tuấn Trường bóp nát, căn bản không thể khôi phục được, cuối cùng chỉ có thể cắt bỏ.

Cái tên Thanh Hòa Lưu này quả thật không có đầu óc. Vừa rồi mới thắng có vài trận mà đã ngạo mạn. Nghe qua ngữ khí dường như quen biết chú hắn nên lập tức lễ phép hỏi:"Xin hỏi quý tín đại danh?"

"Điền Cương Tuấn Trường!"Điền Cương Tuấn Trường khiến hắn không kịp phản ứng.Đọc đi đọc lại hai lần mới nhớ tới tên sát thủ nổi tiếng của r quốc. Hơn nữa nổi tiếng hủy diệt và chém giết. Nghĩ tới đây hắn không khỏi lui về phía sau hai bước, một lần nhìn người đàn ông vừa giới thiệu mình là "Điền Cương Tuấn Trường". Mọi người trên khán đài lúc này cũng đã nghe ra và bắt đầu bình luận. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Cử chỉ, lời nói, hành động đúng là không sai được ---- Điền Cương Tuấn Trường. Chỉ là hắn thật sự ngờ hắn lại xuất hiện ở đây.Mọi người cũng bắt đầu bàn tán xôn xao.Tiểu Dã thì vô cùng sung sướng . Điền Cương Tuấn Trường xuất hiện đích xác là tin tức đặc. Đây là con át chủ bài trong con đường thăng quan tiến chức của hắn.Cái tên này cũng chỉ là cái tên nhưng mà lúc này nó đã trở thành chủ đề để mọi người bàn luận, dự đoán.

Đây chính là mục đích của Tiểu Dã, hắn muốn làm vậy để nâng cao thành tích của mình, một vụ mua bán quá hời.

Diệp Phong ngồi ở trong góc, thấy phản ứng của mọi người hắn có phần ngoài ý muốn. Thật không ngờ Điền Cương Tuấn Trường lại nổi tiếng vậy. Tựa hồ ở đây tất cả mọi người đều biết hắn. Thật ra, tình huống này cũng không khó giải thích. Ở đây có hai loại người. Một bộ phận là thương nhân, đến để giải trí hoặc là tìm kiếm cơ hội kiếm tiền. Một bộ phận khác là võ giả . Vô luận loại nào đều không lạ lẫm với sát thủ.

Thanh Hòa sau khi biết tên sát thủ, không khỏi lo lắng, mồ hôi lạnh túa ra. Đường đường là một võ gia, hắn đáng lẽ không được sợ nhưng mà sát thủ nổi tiếng luôn có những ám chiêu, tầng tầng lớp lớp khó mà tránh được, Điền Cương Tuấn Trường cũng không ngoại lệ. Đã lên võ đài thì hắn cũng muốn cùng Điền Cương Tuấn Trường luận võ luận bàn, đối thủ của hắn không phải mình còn có thể là ai?

Quả nhiên,sau khi im lặng một chút, Điền Cương Tuấn Trường mở miệng tuyên chiến:"Động thủ đi!"

"Đợi đã!"

"Tại sao? Sợ à?" Điền Cương Tuấn Trường nhíu mày nói:"Ta chưa bao giờ tiếp nhận một đối thủ nào đầu hàng vô điều kiện.!"

"Ta không nghĩ đến chuyện đầu hàng," Thanh Hòa cao thủ tỉnh táo, thở sâu một hơi nói:"Ta chỉ muốn hỏi một chút, ba ngón tay của chú ta có phải là do ngươi gây ra?" Cha mẹ của hắn chết sớm,nên từ nhỏ đã sống với chú, tình cảm rất thân thiết, nhiều năm trước, hắn đã từng hỏi chú chuyện ban ngón tay, chú chỉ nói đến một cái tên, đó là Điền Cương Tuấn Trường, hôm nay gặp Điền Cương Tuấn Trường, hắn muốn giải quyết mọi khúc mắc.

"Không sai!" Điền Cương Tuấn Trường không phủ nhận, bởi vì hắn khinh thường phủ nhận,"Ba ngón tay của Thanh Hòa Hảo đúng là do ta bóp nát, ngươi muốn báo thù cho hắn?"

"Đúng thế."

"Rất tốt! Muốn báo thù hãy mau phóng tới, hai cánh tay và mười ngón tay của ta đang chờ ngươi đến bóp nát, nhưng mà chỉ sợ ngươi không có năng lực này, ngược lại lại bị ta bóp nát thôi." Điền Cương Tuấn Trường cười ha ha một tiếng, nói xong chuẩn bị tư thế, chờ đợi đối phương tiến công.

Đến lúc này Thanh Hòa cũng không nói nhiều, chuẩn bị tư thế, kêu lên một tiếng rồi lao tới. Thanh Hòa chú ý cước pháp, mặc dù hắn cũng dùng quyền, nhưng sát chiêu đều đều ở trên đùi, vài giây đồng hồ, hắn đã đánh hai mươi mấy cước, mỗi một cước đều mang lực đạo lớn, dù vậy tốc độ vẫn rất kinh người, người bình thường bị đá phải chắc thịt nát xương gãy, không còn sức đánh trả, Diệp Phong đứng xa quan sát cũng không khỏi tán thưởng, cước pháp của hắn quả thật rất tuyệt.

Nhưng mà Điền Cương Tuấn Trường dường như vô cùng quen thuộc với võ pháp của đối phương. Mặc dù đối phương thân thể chuyển động rất nhanh nhưng mà dù có nhanh đến đâu cũng không thể động đến một cọng lông của hắn. Sau vài phút tấn công, tốc độ của Thanh Hòa đã giảm đi nhiều, tựa hồ không thể theo kịp. Thể lực như vậy khiến Điền Cương Tuấn Trường không khỏi bĩu môi.

Khi mà đa số mọi người đều cho rằng Hòa Thanh sẽ bại trận thì chiêu đó lại bất ngờ được sử dụng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK