Mục lục
Đặc Công Xuất Ngũ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hà Tích Phượng hơi sững người, một niềm nghi hoặc phủ lên ánh mắt, trong mắt người trong nước mà nói thì ngoại ngữ vẫn là ngoại ngữ, làm gì có gì gọi là khẩu âm chứ, nàng suy nghĩ một lát rồi cũng hiểu ra, cả đất Trung Quốc này tính ra cũng phải đến cả trăm thứ tiếng địa phương, khó mà đếm hết được, chắc hẳn mỗi một nơi ở nước G lại có một thứ tiếng khác nhau.

"Diệp Phong, cậu luôn thích đem sự ngạc nhiên đến cho người khác." Hà Tích Phượng cười nói, có thể không suy nghĩ gì mà nói ra lời nói đó, thì có thể thấy được trình độ ngoại ngữ này của hắn đã sát gần tiếng mẹ đẻ rồi, xem ra người phiên dịch đó thành thừa rồi, chỉ cần một mình Diệp Phong là đủ.

Diệp Phong cười khiêm tốn, nhưng lại không giải thích gì cả, đây chẳng qua là một kỹ năng thông thường của mình mà thôi, đợi đến khi nào gặp cô ả Gulina thì người phụ nữ bên cạnh mình sẽ hiểu thôi, vấn đề ngôn ngữ thực sự không được xem như một vấn đề, kể cả để cho mình dùng tiếng nước G để kể vài câu chuyện cười người lớn mập mờ thì cũng vô cùng đơn giản, nói gì đến những trao đổi thông thường hàng ngày.

Không khí trong xe hiện giờ lại rơi vào trạng thái yên lặng. Diệp Phong chuyên tâm lái xe, còn Hà Tích Phượng thì lật giở tập tài liệu trên tay mình, làm công tác nước đến chân mới nhảy.

"Cuộc sống như thế này thì thực sự là rất mệt mỏi." Hà Tích Phượng đột nhiên thở dài nói, nhẹ nhàng khép tập tài liệu vào, làm như có điều gì phải suy nghĩ vậy.

"Ồ?" Diệp Phong xoay mạnh chiếc vô lăng một cái, thì lập tức vượt qua một cỗ xe vận tải lớn, hắn nói với giọng bình thản pha chút hài hước: "Tôi vẫn nghĩ chị Phượng là một siêu nhân, chưa bao giờ biết mệt là gì cơ đấy? Không ngờ chị cũng có lúc phải thốt ra những lời như vậy."

Mặc dù thời gian tiếp xúc với nhau không nhiều, nhưng trong lòng hắn đã sớm bình phẩm về người phụ nữ này rồi, mạnh mẽ, chăm chỉ, quyền thế... biết bao nhiêu là những từ ngữ không thích hợp dùng cho phụ nữ thì đều được đặt lên mình của nữ tổng giám đốc một cách không thương tiếc. Mặc dù nàng cũng có mặt đa sầu đa cảm, nhưng nó lại luôn được che dấu dưới một lớp mặt nạ, không biết vì sao mà hôm nay bộ mặt thật lại được biểu lộ ra bên ngoài.

Đôi bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng vuốt ve tập văn kiện có vỏ bọc màu xanh kia, Hà Tích Phượng cười gượng một cái, kèm theo một vẻ gì như tự giễu mình vậy, dường như không nghe thấy giọng điệu thoải mái của người đàn ông bên cạnh, nàng lẩm bẩm như nói một mình: "Khi còn nhỏ thì luôn thích đặt ra cho mình một mục tiêu, sau đó thì cố gắng hết sức để tiến lại gần nó, sau khi thực hiện được rồi thì lại đặt ra một mục tiêu khác, không bao giờ ngừng nghỉ, chẳng bao giờ kết thúc, nhưng đến khi tĩnh tâm lại suy nghĩ thì mới thấy rằng những cố gắng đó vốn chẳng có ý nghĩa gì hết."

"Chị Phượng, hình như tâm tình của chị không được tốt." Diệp Phong từ từ ấn chân ga xuống, sau khi phóng vọt lên cả đoạn đường thì tính ra thời gian vẫn còn dư sức, vì thế mà không cần phải lái nhanh như lúc trước nữa, hắn lướt mắt nhìn thoáng qua người phụ nữ đang có tâm trạng buồn bã kia một cái, chậm rãi hỏi: "Có phải chị không có tự tin với lần hợp tác cùng Hidding này không? Tôi nghĩ là sẽ không có vấn đề gì lớn cả đâu, dù gì thì vẫn có tập đoàn Thiên Nguyên đứng đằng sau trợ giúp mà. Vào thời điểm then chốt ném ra con át chủ bài này, thì tất cả mọi phiền toái đều sẽ được giải quyết một cách dễ dàng mà thôi."

Trước khi trở thành công ty con của tập đoàn Thiên Nguyên thì cũng chưa thấy ai bàn ra tán vào cả, chỉ sau khi Hà Tích Phượng tuyên bố thì mọi người mới biết, theo đạo lý mà nói, thì mặc dù câu lạc bộ là tài sản riêng của Hà Tích Phượng, nhưng những biến động lớn như vậy thì cũng nên thương lượng đôi chút với tầng lớp nhân viên quản lý, vậy mà không nói một tiếng đã đem "bán" câu lạc bộ đi rồi, thậm chí đến cả hợp đồng còn chưa ký, tập đoàn Thiên Nguyên cũng chẳng phái người nào đến Hương Tạ Hiên cả. Hết thảy dấu hiệu đều cho thấy Hà Tích Phượng cùng tập đoàn Thiên Nguyên vốn đã có một mối quan hệ gì đó mà không muốn cho ai biết, hoặc giả Hương Tạ Hiên vốn là một phần của Thiên Nguyên, chỉ là từ trước đến giờ chưa công khai mà thôi.

Những lời nói này không hề kéo người phụ nữ này trở lại trạng thái làm việc ban đầu.

"Diệp Phong, cậu thử nói xem, con người ta sống vì cái gì chứ, vì sự nghiệp, tình yêu, tình thân, hay là vì một cái gì khác nữa?" Hà Tích Phượng nói một cách nghiêm túc, hai má hơi ửng đỏ, tựa như vô cùng muốn biết chân lý bên trong cái triết lý đó, ánh mắt chờ mong nhìn người đàn ông bên cạnh, đợi hắn cho ra một đáp án hợp lý.

Diệp Phong cười khổ, đây chẳng khác nào là đang hỏi một bác sỹ bánh bao làm như thế nào vậy, mình đâu phải nhà triết học, những triết lý sâu sa như vậy mình còn chưa từng nghĩ tới, hơn nữa hiện tại mình lại chẳng muốn gì, sống là vì cái gì? Điều duy nhất có thể nghĩ đến chính là sống để mà sống, cũng không thể tìm một cái vực sâu mà tự vẫn chứ.

Cái gọi là nan đắc hồ đồ (bình thường vô cùng sáng suốt nhưng đôi khi cũng nên tỏ ra hồ đồ), thì việc gì cứ phải nghĩ từng sự việc một cách rõ ràng đến vậy chứ?

Hắn hất hất chiếc mắt kính, cái này là sự chuẩn bị đặc biệt cho ngày hôm nay, tất nhiên là không độ rồi: "Tôi nghĩ tôi chắc là sống vì tình thân cũng nên, cha tôi, mẹ tôi, còn cả ông nội tôi nữa, họ là tất cả của tôi..."

Hắn kéo cả ông già đó vào, làm trái với lương tâm của hắn, mặc dù nhân phẩm của người đàn ông đó không tồi, nhưng cũng được xem như một trong những nhân vật quan trọng bên mình hắn, sống vì ông ấy, cũng xem như là lời nói tự đáy lòng. Nếu ông già đó có gì bất chắc, thì tuy rằng mình không dấn thân vào cái chết thì cũng sẽ kéo theo rất nhiều rất nhiều người đi theo chôn cùng với ông.

Hà Tích Phượng bỗng nhiên thở dồn dập, cố gắng kìm nén tình cảm của mình, đồng thời ngăn chặn tuyến lệ tiết ra, nhẹ giọng nói một câu không khác gì đang kể một câu chuyện thê lương: "Có lẽ chúng ta thuộc cùng một hạng người, chỉ có điều, cha mẹ ở trong tâm trí tôi thì thật là mờ nhạt, điều duy nhất tôi có thể nhớ, đó là khuôn mặt già nua của họ, mới bốn mươi tuổi mà trông như những người sáu mươi tuổi rồi vậy, có lẽ đều do quá vất vả và lo lắng cho cái gia đình nghèo khó đó mà ra.

"Họ gặp phải sự cố ngoài ý muốn nên đều đã qua đời rồi, chỉ còn lại tôi và người anh trai gắn bó vất vả có nhau, có những khi thậm chí còn phải đói bụng, mỗi lần ăn cơm, anh trai đều đưa phần thức ăn đến trước mặt tôi, đợi đến khi tôi ăn xong, anh ấy mới ăn những đồ thừa còn sót lại."

"Vì thế mà từ khi tôi bắt đầu hiểu biết thì tôi đã thề rằng, tôi phải kiếm được thật nhiều tiền, mua cho anh trai thật nhiều đồ ăn ngon, nhưng giờ đây, khi tôi đã có tiền rồi, tôi có thể ở biệt thự, có xe hơi thì anh ấy..."

Diệp Phong tuy máu lạnh nhưng cũng cảm thấy xúc động trước giọng nói bi thương đó, cái thứ tình thân này chỉ đến khi mất đi rồi mới phát hiện ra là nó vô cùng quý giá, giống như khi phát hiện ra cha mình không được bình thường nữa thì cũng vô cùng lo lắng, bất an, cho dù ngày thường vẫn hay tranh cãi ầm ĩ với ông, thậm chí còn phát ra những ngôn từ không nên nói, nhưng đến giờ phút quan trọng thì mới biết rằng ông là một trong những người mà mình không thể dứt bỏ được.

Còn Hà Tích Phượng bề ngoài mạnh mẽ nhưng thâm tâm lại vô cùng yếu mềm, nên khi cô khóc lóc kể lể những điều này thì cũng có thể hiểu được, càng là những người phụ nữ như nàng thì lại càng là những người bị tình cảm đè nén, có lẽ những chuyện này đã bị dồn nén trong lòng đã lâu, chỉ là hôm nay không kìm nén được tình cảm của mình, bất giác nói ra.

Hắn không khỏi sinh lòng thương cảm, nhẹ giọng an ủi: "Chị Phương, có những chuyện không nên nghĩ đến nó thì vẫn tốt hơn, hà tất phải theo đuổi kết quả cuối cùng của nó làm gì chứ? Chị đã cố gắng hết sức mình rồi, cho dù anh trai của chị không được hưởng thụ những thứ này, thì trong lòng vẫn vô cùng vui sướng."

Hà Tích Phượng bị câu nói của Diệp Phong làm cho bừng tỉnh, nên cũng cảm thấy mình có phần mất phong cách, có lẽ là do gần đây áp lực quá lớn, nên tình cảm khống chế không được tốt, giờ lại có thể đem tình cảm ẩn chứa chôn sâu trong đáy lòng nói ra cho một người đàn ông vốn không được thân quen cho lắm nghe.

"Hả, được rồi, không nói những điều làm cho người ta đau buồn này nữa." Hà Tích Phượng lấy tay gạt đi những giọt nước ở khóe mắt đang trực rơi xuống gò má, nhanh chóng khôi phục lại thần thái vốn có của mình: "Chúng ta hãy nói đến những việc cần chú ý khi gặp đoàn khảo sát đi, vốn là định thống nhất thông báo những điều này cho mọi người trước khi xuất phát cơ, nhưng vì tôi có việc nên đến trễ, nhưng lần này cậu mới là người phụ trách chính trong việc tiếp đãi này, nên chỉ cần nói với cậu thôi cũng được."

Phụ nữ đúng là thay đổi nhanh thật, Diệp Phong cười nhạt, vừa rồi hai hàng lệ chỉ trực trào ra vậy mà chỉ trong nháy mắt đã khôi phục tư thế mạnh mẽ của người phụ nữ hồi nào, đúng là muốn liều mạng với mình rồi, một sự che giấu hoàn hảo như vậy, thực sự là nên đưa đến tổ huấn luyện tiếp nhận một sự rèn luyện nghiêm khắc, chưa biết chừng lại có thể xuất hiện một đặc công xuất sắc.

Ngược dòng suy nghĩ, sắc mặt cũng lạnh lùng trở lại, nghiêm túc nói: "Tôi đã sắp xếp xong xuôi vấn đề ăn, ngủ, đi lại cho đoàn khảo sát từ hôm qua rồi, hơn nữa bộ ngoại giao còn phái thêm sáu nhân viên có sức khỏe đợi sẵn ở khách sạn, còn về phần an toàn thì chúng ta cũng đã làm tốt lắm rồi, ngoài bảo vệ ra, còn mời thêm bốn tinh anh bộ đội đặc chủng đã xuất ngũ nữa, nên về mặt này có lẽ sẽ không xảy ra vấn đề gì..."

Hắn thuật lại công việc ngày hôm qua phải làm một cách bình tĩnh, còn về phần hai tên vệ sĩ thì quả thật là cũng có chút tài cán, tất nhiên nếu có mình ở đó mà thực sự là có chuyện thì cũng không cần đến bọn họ. Có điều từ trước đến nay cũng chưa từng có chuyện cướp bóc nào xảy ra với đoàn khảo sát cả, vì nói cho cùng thì trong số bọn họ, thiên kim tiểu thư con nhà giàu cũng không có, kẻ lắm tiền nhiều của bạc tỉ thì không, có làm vụ bắt cóc tống tiền thì cũng chẳng có lợi nhuận gì.

Nghe những lời báo cáo tường tận của Diệp Phong, Hà Tích Phượng gật đầu hài lòng, mắt ánh lên những lời khen ngợi, sự sắp xếp này cũng được xem là vô cùng cẩn thận, không sót tí nào. Đối với một người vừa ngồi vào ghế giám đốc bộ ngoại giao, thì làm đến trình độ đó đã là tương đối tốt rồi. Tất nhiên phần nhiều vẫn là sự tự hào, có thể phát hiện và đề bạt một nhân tài như vậy thì cũng được coi là một thành tích không nhỏ chút nào.

Bỗng nhiên nhớ tới phần nghi thức báo cáo tường tận về quá trình giao phó Hương Tạ Hiên, nên cô có phần lo lắng, tối qua khi hắn mới hoàn thành phần báo cáo đó, khó tránh khỏi sẽ có chút sơ hở, chi bằng bây giờ lấy ra kiểm tra lại xem sao.

Hà Tích Phượng với lấy cái túi xách đem theo bên mình, từ từ mở ra, thò tay vào bên trong lấy ra cặp văn kiện mà cô nhớ là mình đã đặt vào trong đó, nhưng lại không tìm thấy gì, bỗng có một âm thanh vang lên trong đầu, Tích Phượng lập tức dốc ngược hết đống đồ ở trong đó ra, ngoài mấy thứ đồ trang điểm ra, thì không còn phát hiện ra bất kỳ vật nào khác cả.

"Chị Phượng, xảy ra chuyện gì vậy?"Diệp Phong rất nhanh đã chú ý đến sự thay đổi thần sắc của người phụ nữ ngồi bên cạnh, vừa lái xe vừa hỏi.

"Có mấy phần báo cáo quan trọng tìm không thấy đâu...." Hà Tích Phượng lành lùng đáp, đôi mi thanh tú cau hết cả lại, cố gắng nghĩ lại xem ngày hôm qua sau khi thu xếp đống tài liệu rồi thì có chuyện gì xảy ra.

Lại là người đàn bà đáng ghét đó! Hà Tích Phượng lúc này tức điên lên, chắc chắn là hôm qua khi cô ta muốn xem túi của mình thì chẳng may tiện tay đánh rơi luôn những đồ quan trọng ra ngoài rồi, trong đầu hồi tưởng lại tình cảnh lúc đó, và nhớ là nhất định phần báo cáo đó vẫn ở trong phòng ngủ của mình.

"Diệp Phong, cậu lái xe đến nhà tôi ngay bây giờ đi, bước vào cửa, phòng số hai ở bên trái, phần báo cáo đó hẳn là ở trên giường, cậu lấy nó ra, nhưng phải quay lại Hương Tạ Hiên trước chín giờ ba mươi, cần dùng gấp!" Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn

Nghe xong giọng nói đầy nghiêm túc, Diệp Phong nhanh chóng tiếp lấy tờ giấy mà trên đó đã ghi sẵn những giòng địa chỉ nghuệch ngoạc cùng với một chùm chìa khóa, Hà Tích Phượng bắt buộc phải xuất hiện ở sân bay đúng giờ, trong tình hình như thế này thì mình phải đích thân chạy một chuyến rồi.

Hắn phanh gấp, rồi lại vội vàng quay đầu xe, chiếc BMW màu trắng lập tức chồm tới, chặn đoàn xe phía sau lại, để Hà Tích Phượng lên chiếc xe thương vụ đi ra sân bay trước, còn Diệp Phong thì lái chiếc BMW trắng bay vút đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK