Mục lục
Đặc Công Xuất Ngũ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Suốt hai ngày qua Diệp Phong sống dưới ánh mắt khinh thường của Tiêu Hiểu, bị con bé gán cho là gay hắn chỉ còn có thể yên lặng thừa nhận sự trừng phạt của số phận thế này. Đi làm đã trở thành một sự hưởng thụ đối với hắn, cho dù phải ngồi ngán ngẩm trước máy vi tính hay phải có một bộ mặt xin lỗi khách hàng thì cũng thoải mái hơn nhiều so với việc đối mặt với ngôn ngữ ác độc của Tiêu Hiểu.

Khó khăn lắm Tiêu Hiểu mới chịu đựng được đến cuối tuần mới được giải thoát. Hứa hẹn cuối tuần có một bữa tiệc lớn và có thể sẽ có thêm nhiều tiểu đao thị huyết nữa, khiến cho Tiêu Hiểu mặt mày hớn hở, tiểu cô nương này là thế đấy, vì lợi ích trọng yếu mà có thể bỏ qua những thứ khác, Diệp Phong cũng cảm thấy mừng rỡ khi cô như vậy, dù sao cũng cùng sống chung một mái nhà, nếu con bé cứ giữ mãi bộ mặt đó, tỏ vẻ rất chán ghét đến buồn nôn thì tâm trạng cũng sẽ ảnh hướng lớn, lúc đó chính hắn cũng cảm thấy áy náy.

Mặc dù vậy, hắn còn muốn đóng vai bạn trai cô bé để tham gia bữa tiệc đó, chuyến đi này với mục đích là thu thập bọn bạo long kia. Ban đầu đã hẹn với Lục Tử Hồng buổi trưa sẽ cùng tham gia buổi đấu giá, nhưng đột nhiên lại nhớ tới buổi tiệc cũng được tổ chức buổi trưa tại quán rượu Thiên Luân, thời gian trùng khớp nhau.

Buổi đấu giá mười giờ trưa mới bắt đầu, vậy mà bữa tiệc tám giờ sáng đã bắt đầu, hai giờ chênh nhau đó cũng đủ để hắn làm được rất nhiều việc rồi, hắn định sẽ đưa bọn đàn ông không đứng đắn kia đến phòng vệ sinh sau đó tùy cơ mà ứng biến, có lẽ đó là cách lựa chọn tốt nhất.

Dừng xe lại, Tiêu Hiểu cùng với ông chú bước vào quán rượu Thiên Luân. Đây là lần thứ hai cô tham gia tụ họp kiểu này, bắt đầu chơi game online từ hồi cấp ba, thành tích càng ngày càng tốt lên, càng lên cấp cao càng phát huy khả năng vượt xa người thường, nghĩ đến đó cô nàng có chút đắc ý, dù sao học sinh mà chơi loại trò chơi kiểu này là rất hiếm và cô là một trong số ít đó, vì vậy, ngay lập tức cô đã bị giáo viên chủ nhiệm gán cho danh hiệu thần đồng, chẳng là người khác không biết chuyện ba ngày trước khi cô thi vào trường cao đẳng người phụ nữ trung niên ấy vẫn còn cố gắng khuyên nhủ Tiêu Hiểu hãy tập trung vào học tập mà từ bỏ trò chơi đó đi.

Tiêu Hiểu ham thích trò chơi đó không phải vì ý nghĩ muốn xưng hùng xưng bá trong thế giới ảo, mà chủ yếu là muốn chơi đùa, nói chuyện tâm sự với những thành viên trong bang hội, mà đặc biệt lão Đại bạo long là một người bạn tri âm tri kỷ với cô, có thể nói hợp nhau đến mức không bao giờ giấu nhau điều gì.

Mà buổi tụ họp lần này cũng là do lão Đại Bạo Long lựa chọn, thành viên tham gia cũng có mấy người là những nhân vật kiệt xuất, có người là cán bộ lãnh đạo cấp cao lương một năm hàng trăm vạn, hoặc là giám đốc công ty tư nhân giàu sụ, lần này không chừng lão Đại là muốn để bọn họ có dịp thể hiện nên mới lựa chọn một quán rượu cao cấp thuộc hạng năm sao như vậy. Có người đài thọ chúng ta cứ vui vẻ mà tiêu phí.

Mà đưa ông chú đến đây thì Tiêu Hiểu cũng là có ý định khoe khoang một chút, lần trước đi họp cô cũng đã bị hai thằng cha có âm mưu quấy rối cô, lần này để ông chú này làm lá chắn cũng coi như là cho hắn một cơ hội để hắn chuộc lỗi. Nghĩ đến việc lựa chọn hắn đúng là tốt nhất vì dù sao hắn cũng không có hứng thú với phụ nữ dù đó có là mỹ nữ đi chăng nữa, tâm địa thật quá xấu xa.

Cùng lắm là không nói đến nhân phẩm, chỉ cần ông chú này cố gắng tạo hình, cùng đứng chung với cô như một đôi trai tài gái sắc là được, mang theo một người bạn trai giả mạo tham gia buổi họp, chẳng những có thể ngăn cản những người đàn ông lại gần với ý đồ xấu mà bản thân cô cũng được nếm trải qua cảm xúc có người yêu thế nào, thật là nhất cử lưỡng tiện.

Đợi đến khi hai người bước vào đại sảnh của quán rượu Diệp Phong mới phát hiện biển hiệu chỉ dẫn ra sân khấu của buổi đấu giá cũng ở cùng chỗ với buổi họp mặt này, điều này khiến cho Diệp Phong có chút khó hiểu. Chẳng qua chỉ là một buổi họp mặt giữa những người bạn thôi mà cũng đến những nơi cao cấp như này sao, không biết bọn bạo long này thuộc tần lớp gì nữa. Nhưng cho dù bọn chúng có là những phú ông giàu có đi nữa thì Diệp Phong cũng không sợ hãi, cũng là vì muốn bọn chúng từ bỏ thói quen chơi những trò chơi lạm tình này đi để trở thành những thanh niên tốt thời hiện đại.

"Cô bé, buổi họp mặt lần này không hạn chế thành phần chứ?" Diệp Phong vừa sửa sang lại âu phục cho phẳng phiu vừa dò hỏi.

"Hừ, chú không cần phải lo lắng về điều này, thật là quá tầm thường". Trên mặt Tiêu Hiểu tràn ngập vẻ khinh thường, nhưng rồi như chợt ý thức được kiểu cách xưng hô của mình có vẻ không ổn nên nhất thời khí huyết tăng lên, "lúc trước cháu đã nói với chú rồi nhé, hôm nay chú sẽ là bạn trai của cháu, hãy gọi cháu là Hiểu Hiểu, không được gọi là cô bé, Ok?"

"Trời". Diệp Phong im miệng luôn. Làm việc này cũng là vì muốn đổi lấy sự tha thứ của con bé này, gọi con bé tiểu nha đầu này là bạn gái quả thật hắn cũng có cảm giác tội lỗi, hơn nữa hắn gọi cô ta là cô bé đã quen rồi, từ bỏ thật không dễ dàng gì, xem ra một lời nói ra cũng phải thật chú ý không thể để xảy ra vấn đề gì, nếu không con bé kia lại cuống cuồng lên rồi khai ra hết, lúc đó chắc mọi người sẽ cười đến rụng răng ra mất.

Đột nhiên Diệp Phong cũng ý thức được rằng Tiêu Hiểu gọi hắn là chú cũng có chút không thỏa đáng lắm, không khỏi nhắc nhở: "Tôi nói cho cô bé biết nhé, không, Hiểu Hiểu chứ, tôi sửa cách xưng hô thì cô cũng phải sửa đấy, gọi tôi là chú xem ra cũng không thích hợp lắm".

"Uh. Hình như là như thế thật!" Đôi mi thanh tú của Tiêu Hiểu có chút nhăn lại, tâm trạng có chút khó hiểu, sau đó chợt nở một nụ cười tươi, một tay túm lấy cánh tay Diệp Phong nghiêm mặt nói: "Chú, chú nghĩ cháu gọi chú là anh Phong có được không?"

"Phù", Diệp Phong vừa uống một ngụm nước liền phun ra luôn, khiến cho người bán hàng trong quán rượu đứng bên cạnh phải quay sang nhìn, hai người đứng trước sân khấu trông cô gái cũng khá ưa nhìn với đôi mắt mở to, nhưng không rõ đã xảy ra chuyện gì mà người đàn ông mặc âu phục lại có thái độ thất thố như vậy.

Diệp Phong tỏ ra hơi bối rối mà lau lau chút nước còn lưu lại nơi khóe miệng, cả người nổi da gà vẫn chưa hết, anh Phong, cách xưng hô này thật là hơi quá, nếu như con bé tiểu nha đầu này ngọt ngào gọi hắn một tiếng là anh Phong, không chừng tim hắn bắn ra khỏi lồng ngực mất, kiểu xưng hô mập mờ đúng là hắn chưa từng nếm trải qua, theo phán đoán ban đầu thì có lẽ uy lực của nó vượt xa khỏi tình thân ái, đúng là một cách xưng hô thân mật, dù sao kiểu xưng hô mập mờ càng khiến trong lòng người ta tê dại, chỉ cần không có tà ý bên trong là được, một người như con bé này mà phải xưng hô như vậy thật sự là có chút bất an trong lòng.

"Chú, chú tỏ vẻ như vậy là sao? Gọi chú là anh Phong có được không vậy? Hay chỉ là Phong thôi?" Tiêu Hiểu nghi hoặc nói, cô cũng chưa từng trải qua chuyện tình cảm trai gái bao giờ mới chỉ là xem qua trên ti vi thấy những người yêu nhau xưng hô như vậy mà thôi…

Diệp Phong ho khan hai tiếng, cố gắng khống chế tâm trạng của bản thân, rồi chậm rãi nói: "Này Hiểu Hiểu, chú nghĩ hay là tốt nhất cháu cứ gọi hẳn tên của chú đi, gọi là anh Phong, làm cho chú có cảm giác nổi da gà".

"Được rồi, vậy cháu gọi là Diệp Phong nhé!" Muốn cho ông chú này một cơ hội chiếm tiện nghi mà còn không chịu, chú ta nghĩ rằng bổn cô nương đây thích gọi như vậy sao? Trong lòng Tiêu Hiểu thầm nghĩ hận ông chú này không phân biệt được tốt xấu, nhưng cũng không muốn tranh luận thêm mà im lặng ôm cánh tay của Diệp Phong không rời, người yêu thì phải ra dáng người yêu mà, những cử chỉ thể hiện mức độ thân mật cũng phải làm thật tốt, tránh trường hợp bị người khác vạch trần thân phận bạn trai giả mạo này.

Từ từ bước vào phòng lớn nơi tổ chức buổi họp mặt, nhưng thấy rằng rất nhiều người đã đến, nam nữ đều có cả, tụm năm tụm ba vào với nhau, người thì thấp giọng người thì cao giọng nói chuyện cười đùa vui vẻ với nhau. Nguồn tại http://Truyện FULL

Diệp Phong hăng hái nhìn những người bạn của Tiêu Hiểu, ánh mắt còn liếc qua hết một lượt chủ yếu là để tìm kiếm tên bạo long kia, chỉ là từ lâu đã trở thành người đứng đắn nên cũng không thể phát hiện được người nào phù hợp với hình tượng là một tên đàn ông hèn hạ, bỉ ổi.

Tiêu Hiểu có vẻ cũng giống như vậy, hai người không ngừng quan sát bốn phía, im lặng tìm kiếm trong hàng phút đồng hồ, rồi chợt cô nhìn thấy mục tiêu đang quanh quẩn ở giữa căn phòng liền vội vàng lôi kéo Diệp Phong chen vào đám người, phải mất một hồi lâu hai người mới đến được trung tâm.

"Chị Bạo Long, em giới thiệu với chị đây là bạn trai của em, Diệp Phong chính là người chơi nhân vật Diệp Tử". Tiêu Hiểu tiến thẳng đến người phụ nữ mặc bộ trang phục đen tươi cười giới thiệu.

Diệp Phong đứng ngây người ra tại chỗ, từ trước tới nay hắn vẫn nghĩ Bạo Long chính là một nam nhân bỉ ổi, và tất nhiên cũng là người yêu của hắn trong game.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK