Chẳng nhẽ cô chết rồi sao? Trong phim cô hay xem, có nhiều người chết trong bệnh viện. Thể xác đã bị đem đi nhưng linh hồn thì vẫn luẩn quẩn trong bệnh viện mãi mãi không ra được. Càng nghĩ cô càng sợ hãi, chẳng nhẽ cô chết rồi sao? Hoặc nếu cô chưa chết thì Nhật Minh đâu rồi, mẹ Linh đâu. Huhuuuuuu, thôi chết thật rồi! Không nhẽ cô chết thật rồi sao. Nếu đã chết rồi thì sao vẫn còn truyền nước, sao cơ thể vẫn đau nhức vậy? Không phải nếu chết rồi thì sẽ không thấy đau nữa sao? Nếu cô chết rồi thì sao không thấy bố mẹ đến đón cô? Chẳng nhẽ bố mẹ quên rồi sao? Huhuuuuuu
Nhật Minh vừa bước vào phòng đã thấy Di Nhiên ngồi ôm mặt khóc, chưa kịp suy nghĩ gì hắn vội vàng chạy đến ôm lấy cô.
"Ngoan! Không sao rồi... "
Ớ Nhật Minh!!
"Anh vẫn nhìn thấy em sao? " Di Nhiên ngơ ngác nhìn Nhật Minh.
"Em nói linh tinh cái gì vậy hả? Muốn ăn đòn sao! " vừa nói dứt lời, Nhật Minh không hề lương tay cốc *cộp* một cái thật đau vào đầu cô.
"Ai nha!!!!! Em mới vừa từ cổng Diêm Vương trốn về với anh đấy, sao anh nhẫn tâm đánh em. Hừ" Di Nhiên phồng má tức giận ôm đầu kêu khổ.
"Còn nói mấy câu vớ vẩn đấy nữa thì cẩn thận anh cho em thêm vài cú cốc đầu nữa giờ đây này". Nhật Minh dơ tay lên dọa cô.
"Tất cả là tại anh í, anh đi đâu vậy hả?"
"Đương nhiên là anh có việc quan trọng cần giải quyết rồi!" Nhật Minh chỉnh lại gối phía sau lưng cô để cô có chỗ dựa thoải mái.
"Quan trọng hơn em sao? " cô nghiêng đầu suy tư hỏi.
"Ờ! " Nhật Minh lấy cho cô cốc nước xong trèo lên giường bệnh của cô ôm máy tính bấm bấm liên hồi.
"Hừm..... Vậy còn mẹ Linh đâu rồi? " cô uống xong cốc nước thì trả lại cho hắn nghiêm túc hỏi. Chẳng nhẽ mẹ cũng có công chuyện? Quan trọng hơn cô sao? Không đúng, mẹ rất thương cô mà! Chẳng nhẽ là tại chuyện hôm qua!!!!!!
"Ờ! " Nhật Minh tay vẫn gõ gõ trên bàn phím lơ đễnh trả lời.
"Huhuuuuuu, anh với mẹ giận em chuyện hôm qua sao? Thật ra hôm qua lão già kia chưa có làm gì em hết. Em nói thật đấy! Em thề mà...... " cô sụt sùi đáng thương nói.
"Hazz, cái đầu nhỏ của em đang suy nghĩ linh tinh cái gì vậy? " Nhật Minh phụt cười khi nghe cô nói.
"Rõ ràng là như vậy rồi còn gì. Hixx, chẳng nhẽ không phải sao? " cô lí nhí nói, không được tự nhiên gãi gãi tai nhỏ.....
"Ôi trời! Em rảnh quá thì mau ngủ đi... Haha, trí tưởng tưởng của em phong phú quá cơ! " Nhật Minh xoa xoa đầu cô rồi giúp cô đổi tư thế.
Cô nằm xuống nhưng vẫn không tài nào ngủ được, cô vẫn nghi lắm nha! Cô cứ có cảm giác Nhật Minh đang giấu cô chuyện gì đó thì phải. Cô nhìn chằm chằm vào khuôn mặt góc cạnh của Nhật Minh. Cô chắc chắn luôn, hắn đang che giấu cô chuyện gì rồi! Rõ ràng tâm tư đang treo ngược cành cây, tay gõ gõ nhưng gõ cái khỉ gì thế kia? Cô ưỡn người để xem hắn đang làm cái gì thì thấy hàng loạt các chữ lộn xộn. Chắc chắn không phải tiếng Anh, không phải tiếng Pháp,..... Đã vậy nhìn hắn như đang muốn cười mà không dám cười. Hừ! Giấu cô chuyện gì đây. Nhìn như người đang yêu vậy...... Không lẽ.... Hắn có tiểu tam bên ngoài sao? Không thể nào! Mà cũng có khả năng...... Huhuuuuuu, vậy thì cô phải làm sao? Cô không muốn li hôn..... Hixx, cô phải theo dõi từng li từng tí một xem có phải mình suy nghĩ quá nhiều rồi không. Chứ tự nhiên kết luận nhỡ oan cho hắn thì sao? Đáng ghét! Cô không biết, không biết....... Thật đau đầu.
Cứ suy nghĩ mãi đến khi cô ngủ quên mất lúc nào không hay. Còn Nhật Minh nhìn thấy cô ngoan ngoãn rúc đầu trong chăn cuộn thành một cục bông nhỏ thì bật cười.
"Vợ yêu! Khi nào em khỏe sẽ cho em một bất ngờ. Ngủ ngon!"