Ngồi đợi mãi một lúc lâu mới thấy có tiếng chuông cửa. Cô định đứng dậy ra mở cửa thì bị Nhật Minh ngăn lại.
"Để đó anh ra mở cửa cho, em cứ ngồi đó đi".
Lấy quần áo xong thay cô mới phát hiện một điều bí ẩn rằng sao thư kí của Nhật Minh lại biết cô mặc size gì mà chọn đồ vừa thế này? Nhật Minh cũng đâu biết cô mặc size gì đâu! Quái lạ!!!!
"Anh à! Sao thư kí của anh biết em mặc size gì mà chọn vừa vậy?"
"Là anh nói"
"Sao anh biết?"
"Em đoán xem!" Cô vốn đã tò mò rồi còn bị hắn khiêu khích, tức giận đến đỏ cả mặt mím môi hờn dỗi.
"Hazz, được rồi! Anh nói..... thì là tối qua, chỗ nào cần sờ anh cũng đã sờ qua rồi. Nên việc chọn size đúng là quá đơn giản!" Nhật Minh kiêu ngạo nói, còn cô thì xấu hổ muốn chết đi được. Chẳng hiểu sao lúc đầu cô lại thấy tính cách của hắn lạnh lùng nghiêm túc cơ chứ, rõ ràng hắn là người mặt dày không biết xấu hổ là gì mà!
"Không nói chuyện với anh nữa. Em gọi mẹ qua đón em" cô tức giận lôi điện thoại trong túi áo ra định gọi cho mẹ của hắn thật. Điện thoại cô chỉ lưu duy nhất số điện thoại của Nhật Minh và số của bà Linh thôi, do cô không thấy nên dùng điện thoại bàn phím lưu số 1 là Nhật Minh, số 2 là bà Linh. Nhật Minh thấy vậy mới giật mình chạy đến giành lấy điện thoại của cô, cố tỏ vẻ đáng thương xin lỗi cô. Mà khổ cái cô có thấy gì đâu mà mất công diễn, haz.
Khi hai người đến nơi cô phát hiện ra hình như trong nhà có khách, mới đi đến cổng thôi cô đã nghe thấy rất nhiều tiếng nói chuyện già có trẻ có. Cô tò mò, không biết hôm nay có chuyện gì sao mà đông người vậy? Di Nhiên và Nhật Minh vừa đi đến cửa tất cả đều im lặng không nói gì hết. Mẹ Linh thấy cô đến liền đỡ cô ngồi xuống ghế rồi giới thiệu mọi người cho cô. Lúc sau cô nghe thấy có người xì xào nói "ô! Thế vợ Nhật Minh nó bị mì à. Sao lại có thể thế được?" Cô nghe rất rõ từng câu từng chữ người phụ nữ kia nói, tuy rất buồn nhưng cô vẫn cố gắng nở nụ cười. Nhật Minh tất nhiên là có nghe thấy, hắn rất tức giận định đi đến giáo huấn người phụ nữ kia nhưng lại bị cô nhéo nhéo lòng bàn tay tỏ ý muốn hắn im lặng.
Mọi người ngồi hàn huyên lại chuyện trong nhà mà bỏ bơ cô, cô biết họ coi thường cô nên cô từ đầu đến cuối chỉ chọn im lặng ngồi bên cạnh Nhật Minh. Nhật Minh cực kì không thích nghe người khác nói xấu cô, họ dám coi thường cô! Hắn không cho phép. Nhưng ở đây còn có ông nội hắn nên hắn không dám làm gì quá đáng, chỉ nhẹ nhàng đứng dậy xin phép ông đưa cô về phòng nghỉ ngơi.
Trong phòng.
"Em đừng để í họ" hắn đật cô ngồi trên giường rồi ngồi xổm dưới chân cô rồi nắm lấy tay cô đặt lên đó một nụ hôn.
"Anh đừng lo, em không để những lời họ nói trong lòng đâu. Nhưng em thấy..... họ nói rất có lí mà!" Cô cúi cúi đầu cảm thấy có lỗi, không dám đối diện với hắn. Cô vốn học thức kém, đã vậy còn bị mù... Rõ ràng cô ở bên cạnh hắn chẳng giúp gì được cho hắn mà còn mang đến phiền phức cho hắn. Nhật Minh tức giận đứng phắt dậy!
"Cái gì mà có lí chứ!!! Em nói là sẽ không để lời nói của họ trong lòng cơ mà?"
Cô khóc! Cô biết thể nào hôm nay mọi người cũng sẽ phản đối chuyện cô và Nhật Minh kết hôn, vừa rồi mẹ Linh rõ ràng có nhắc đến ông nội Nhật Minh cũng ở đây. Nhưng từ đầu tới cuối cô không nghe thấy ông lên tiếng, không lẽ do ông không thích cô nên im lặng có nghĩa là ông đang rất thất vọng sao? Cô cũng biết Nhật Minh rất tôn trọng ông, lúc hai người vào phòng khách Nhật Minh chỉ chào mỗi ông nội. Vậy nếu ông nội nói không thích cô, ông muốn cô và Nhật Minh li hôn thì phải làm sao? Nhật Minh có thể sẽ nghe lời ông mà bỏ rơi cô không? Càng nghĩ Di Nhiên càng khóc nhiều hơn, cô thấy tủi thân quá! Trước giờ bao nhiêu người có coi thường mắng chửi cô cô cũng không khó chịu như bây giờ, khó khăn lắm mới có người quan tâm, chăm sóc cô. Nếu bây giờ chỉ vì cô không nhìn thấy, khiến mọi người trong gia đình phản đối chuyện cô và Nhật Minh bên nhau, cô biết phải làm sao!
"Em khóc cái gì mà khóc, không cho phép em khóc!" Nhật Minh thấy cô khóc mà đau lòng, vội vàng ngồi xuống bên cạnh cô ôm cô vào lòng. Tính an ủi cô nhưng không biết cách ăn nói, dỗ dành con gái thế nào, chỉ sợ nói gì không đúng khiến cô càng khóc thì khổ.
"Em ngoan nào, đừng khóc nữa! Ai dám ăn hiếp em một lát nữa anh sẽ đánh cho họ một trận!!! Đừng khóc mà!" Nhật Minh nói vậy khiến Di Nhiên không biết nên khóc hay nên cười nữa. Trước giờ cô đâu có yếu đuối vậy đâu, mới bên cạnh hắn có 2 ngày thôi mà cô đã bắt đầu ỷ lại vào hắn rồi.
"Không sao! Mặc kệ em đi" cô ngồi thẳng dậy lấy tay lau nước mắt rồi quay qua bên hắn mỉm cười nói " xuống nhà thôi, đừng để mọi người phải lên gọi" cô như vậy khiến hắn đau lòng không thể tả nổi. Cười cái gì mà cười! Tại sao đau lòng phát khóc rồi mà vẫn còn cố giả vờ mạnh mẽ. Hắn ghét cảm giác này vô cùng!