"Tôi không thể chấp nhận được, Nhật Minh nhà chúng ta gia thế tốt lại rất đẹp trai, tài giỏi sao lại đi lấy đứa mù về làm vợ cơ chứ!" Một người phụ nữ tức giận đập tay xuống bàn rồi lớn tiếng nói.
"Tôi cũng phản đối cuộc hôn nhân này" lại thêm một người nữa. Nhưng có vẻ họ phát hiện ra sự có mặt của Di Nhiên liền im lặng. Cô rất buồn, thật sự rất giận bản thân, có mỗi đôi mắt thôi mà cũng không giữ được. Lần đầu tiên cô cảm thấy bất lực, cô không muốn đi xuống, cũng không muốn đi lên. Nếu đi xuống phía dưới sẽ phải đối diện với gia đình Nhật Minh, còn nếu đi lên cô không đủ can đảm để đối mặt với hắn. Bất lực! Cô thật sự rất muốn khóc. Lúc ở bên cạnh chú, bị thím và con trai họ sỉ nhục, mắng chửi đến mấy cô cũng không cảm thấy bất lực, đau khổ như bây giờ. Cô rất giận bản thân mình, tại sao vụ tai nạn đó lại chỉ lấy đi ánh sáng của cô mà không mang cô đi luôn đi? Tại sao chứ? Để cô bây giờ phải đối diện với sự coi thường và chán ghét của người khác thì thà cô chết trong vụ tai nạn còn hơn. Cô đã khiến mẹ Linh thất vọng rồi! Cô biết những lời họ nói đều đúng nên không biết phải đối diện với họ thế nào. Đến cuối cùng cô nghĩ chuyện gì đến nó sẽ đến, dù sao cũng phải đối diện với họ. Cô mỉm cười từ trên cầu thang tiếp tục đi xuống, mẹ Linh thấy cô như vậy thì đau lòng vô cùng. Tất cả là lỗi của bà, bà hôm nay chỉ là muốn giới thiệu cô với mọi người trong nhà nên mới lấy cớ mời cơm để "dụ" cô tới đây, nào ngờ mọi người lại tàn nhẫn, coi thường cô như vậy khiến bà thật đau lòng thay cô. Ông Long - bố Nhật Minh, thấy vợ mình cúi đầu đau lòng cho con dâu ông cũng chỉ vỗ vỗ vai bà rồi đi đến bên Di Nhiên rồi dìu cô ngồi xuống.
"Con dâu của ta đúng là rất xinh đẹp, còn rất hiểu chuyện!" Ông vuốt tóc hiền từ nói.
"Con xin lỗi!" Cô đứng bật dậy cúi đầu xin lỗi mọi người, rồi sau đó đi thẳng ra ngoài cửa. Cô cứ đi mà chẳng rõ phương hướng, không may đụng phải một người, người đó không đỡ cô dậy còn lớn tiếng chửi cô "mẹ con mù, đã mù còn ra đường muốn sống thì cút nhanh khỏi mắt ông" cô tủi thân không chịu nỗi nhưng cô vẫn cố nhịn, chịu đựng chân đau đứng dậy cúi đầu xin lỗi rồi lại tiếp tục đi. Chưa lần nào cô suy sụp như lần này, mọi người chẳng ai cần cô hết. Cô bây giờ chỉ muốn đến thế giới bên kia cùng bố mẹ thôi, cô rất nhớ hai người. Cô không đủ dũng cảm để tiếp tục, cô đã quá mệt mỏi. Cô cứ như người mất hồn, cô đi thẳng ra đường lớn. Cô nghe thấy tiếng động cơ xe, tiếng còi xe, cả mùi khói bụi. Cô đi thẳng, bây giờ cô ước gì có chiếc xe nào mất lái đâm thẳng vào cô thì tốt, vậy cô sẽ không phải buồn nữa, sẽ không bị người ta coi thường, chửi rủa nữa. Đúng lúc đấy cô nghe thấy tiếng còi xe inh tai, rất gần. Nhật Minh đi tìm cô, vừa ra đến đường lớn thấy cảnh tượng như vậy khiến hắn hoảng hốt, vội vàng chạy đến kéo cô lại. Cả người cô bị ngã ra sau, có chút choáng váng nhưng cô cảm thấy rõ ràng có hơi ấm quen thuộc bao trùm lấy cô, che chở cho cô. Nhật Minh thấy cô im lặng không động đậy, liền phát hoảng bế cô lên, liên tục gọi tên cô. Vừa định bế cô chạy đến chỗ chiếc taxi thì Nhật Minh thấy cô khóc, mới đầu chỉ là một giọt nhưng tiếp theo đó là rất nhiều, ướt hết cả khuôn mặt nhỏ nhắn của cô. Hắn chuyển hướng đi thẳng về nhà họ, nhà của cô và hắn. Hắn im lặng không lên tiếng, đi được nửa quãng đường thì cô bật khóc nức nở rồi vươn tay ôm lấy cổ hắn, rúc vào hõm cổ hắn khóc.
"Ngoan! Em đừng khóc được không" giọng hắn khàn khàn, vì lo lắng, hoảng sợ khiến giọng hắn lạc đi. Cô vẫn khóc, không nín đi chút nào mà còn khóc to hơn. Nhật Minh vẫn không dừng lại, hắn vẫn tiếp tục đi. Vừa đi hắn vừa day day má mình vào má cô vừa để an ủi cô, vừa để an ủi bản thân mình. Chuyện vừa rồi thạt khiến hắn sợ muốn chết, chậm một chút nữa thôi là hắn đã mất cô rồi.
"Em xin lỗi!" Cô lấy tay lau nước mắt rồi định trượt xuống thì bị hắn ôm chặt lấy.
"Nói xem ai sai ở chỗ nào?"
"Tại em... đã bị mù rồi lại không biết lựa sức mình... lao ra đường... anh... vừa rồi có bị thương không?" Cô vừa nói vừa nấc cục nên câu nói bị nhắt quãng.
"Có, bị thương rất nặng!" Hắn thấy cô như vậy càng tức giận, liền lớn tiếng nói. Cái gì mà bị mù chứ? Trước giờ hắn đâu thấy cô như vậy đâu, cô cũng biết vừa rồi mình lao ra đường!
"Mau bỏ em xuống đi!" Cô vùng vẫy đòi xuống cho bằng được nhưng Nhật Minh quyết không thả cô xuống, ngược lại còn tức giận ôm cô chặt hơn.
"Em biết vừa rồi mình lao ra đường! Vậy sao lúc nghe thấy tiếng còi xe em vẫn cố đi tiếp? Tại sao hả?" Nhật Minh mất kiểm soát tức giận hét lên với cô khiến cô giật mình cúi gằm mặt xuống không dám lên tiếng.
"Mấy người kia họ nói gì khiến em suy nghĩ tiêu cực sao? Từ nay bất cứ ai nói gì em đều phải nói lại cho anh, anh sẽ xử lí họ. Anh không cho phép ai làm em buồn hết! Em cũng vậy, không được phép rời xa anh. Vừa rồi em làm anh sợ muốn chết đi được, lần sau không cho em ra ngoài lung tung nữa!"
"Em xin lỗi!" Cô không biết cảm xúc hiện tại của mình ra sao nữa, cô vẫn chưa tiêu hóa hết mấy câu vừa rồi của hắn.
"Biết lỗi rồi thì lát đền bù tổn thương tinh thần cho anh đi!"
"Anh muốn ăn gì? Em sẽ nấu cho anh ăn"
"Ăn em!"