Sau khi chuyển hết túi lớn túi nhỏ lên lầu đã là 2 giờ chiều.
Hai người đều vã hết mồ hôi, bụng đói kêu ùng ục.
Lam Tử Ngưng đã bao giờ gặp cảnh này đây, vừa mới vào cửa, nàng đã thả bịch bịch mấy túi đồ xuống đất, bước nhanh thả người lên chiếc giường của Kha Hựu một cái mạnh, lắc lư đầu.
"Tôi choáng quá."
"Mệt lắm đúng không?" Kha Hựu cũng thả túi xuống, vang tiếng lộc cộc loảng xoảng.
Bên trong mấy túi đó toàn là tô chén, xoong nồi mới tinh, còn có cả, gạo, tiêu, đường, muối, dầu...!
Lam Tử Ngưng nghiêng đầu, vật vã gượng dậy, cười tủm tỉm nói: "Không mệt, không hề."
Mà ngay tại lúc này, cái bụng nhỏ của Lam Tử Ngưng không chịu thua kém mà kêu lên.
Xấu hổ không chỉ có Lam Tử Ngưng, với một người làm chủ nhà mà ngay cả đồ làm bếp cơ bản cũng không có, Kha Hựu cũng thấy xấu hổ vô cùng.
Nhanh chóng móc trong túi ra bịch đồ ăn vặt, kín đáo đưa cho Lam Tử Ngưng, lại bật cái quạt cũ kỹ phục vụ cho Lam Tử Ngưng.
"Chị nghỉ ngơi một chút, tôi lập tức làm cơm!"
Lam Tử Ngưng thực sự đói đến sảng, không để ý hình tượng gì nhét luôn cái bánh vào miệng.
Chú ý tới Kha Hựu đang nhìn mình, nàng bỗng thả chậm tốc độ, cắn từng miếng từng miếng một.
Một người tự cao tự đại như Lam Tử Ngưng, trông thì ngạo mạn kiêu căng, thật ra lại hệt như một cô gái nhỏ đầy cô độc.
Trong lòng nàng vẫn cố thủ bức phòng tuyến cuối cùng, nhưng cũng từ từ bị mình dỡ bỏ.
Nếu có một ngày nàng phát hiện tất cả đều là giả dối và lợi dụng, có phải sẽ càng đẩy nàng về phía vực sâu vạn trượng, không bao giờ bằng lòng tin tưởng bất cứ ai nữa không.
"Em nhìn gì hả?" Lam Tử Ngưng mất tự nhiên ngừng động tác, ngẩng đầu lên giả vờ bình tĩnh, cười giảo hoạt: "Muốn ăn à?"
Thu hồi suy nghĩ, Kha Hựu cười ha hả, nuốt nuốt nước bọt, đứng dậy kéo đồ tới bếp.
Chuẩn bị món chính là sườn dê, nhìn một đống thịt lẫn xương kia thật đúng là muốn bó tay.
Kha Hựu giơ tay vỗ vỗ trán, bắt đầu rửa rau, ngâm bông cải xanh trong nước bắt chước Lam Tử Ngưng, sau đó rửa cà rốt.
Cầm con dao sáng bóng, "Bụp...!Bụp...!Bụp" cắt nhỏ, phía sau Lam Tử Ngưng đột ngột tới gần làm cho Kha Hựu càng hoảng sợ, quay đầu nhìn nàng.
"Tôi có hơi khẩn trương, chị đừng tới đây."
Lam Tử Ngưng gật đầu, nuốt bánh mì xuống, chậm rãi nói: "Em tiếp tục đi.", nhưng lại từ phía sau ôm lấy cô.
Cảm giác khi ôm Kha Hựu rất tốt, eo của cô cũng không phải mềm mại không xương, mà ngược lại, nơi ấy có thể sờ thấy mấy chỗ nhấp nhô.
Dường như có thể cảm nhận được cô đang nhiệt huyết sôi trào, Lam Tử Ngưng không chịu buông tay.
Giọng nàng rất ôn hòa, nở nụ cười nhàn nhạt: "Cho tôi ôm em một lát được không?"
Đối mặt với Lam Tử Ngưng "Ngoan ngoãn nghe lời" như thế, bị nàng dùng giọng điệu như thế hỏi ra, Kha Hựu chỉ thấy lòng mình như say, làm sao có thể chống lại được.
Giọng nói ngọt ngào thắm thiết nhiễu cõi lòng, Kha Hựu cảm thấy cả người cũng đều ấm áp hơn, nhẹ nhàng cười gật đầu.
Lam Tử Ngưng ăn uống no đủ, lại muốn giở trò, một tay còn đặt bên eo Kha Hựu, nghiêng người xé miếng bánh ngậm trong miệng, một lần nữa ôm cô, giãy dụa thân thể, vòng người ra trước: "Ừ..."
Kha Hựu nghiêng đầu nhìn, trong miệng Lam Tử Ngưng ngậm miếng bánh, Kha Hựu cười: "Tôi không đói, chị ăn đi."
Lam Tử Ngưng hơi cúi đầu, nét mặt nhất thời xám xịt, bên trong đáy mắt lại ẩn chứa ý cười dần dày đặc mà Kha Hựu không nhìn thấy.
Nàng dựa cả người lên vai Kha Hựu, khẽ thở dài: "Chẳng hiểu phong tình gì cả."
Mỹ nhân mị lực phi phàm yêu dã quyến rũ mỗi lần cười đều có thể tác động nhân tâm, huống hồ hôm nay còn đáng yêu khiến người ta không đành lòng.
Kha Hựu không thể chống đỡ: "Thì ăn."
Lam Tử Ngưng ngẩng đầu, hai mắt nhìn cô không chớp, khóe miệng vẫn giữ nụ cười như có như không, cả buổi mới không mặn không nhạt mà nói một câu: "Ăn thế nào?"
Kha Hựu trừng lớn mắt, cố lấy can đảm, nói ra cách thức từ tận đáy lòng: "Chị đút."
Mặt đỏ tim run, mặt đỏ tim run!
Đây là làm sao vậy?!
Cảm giác vui sướng và ngượng ngùng phát ra từ đáy lòng, quả thực giống hệt như một cô bé ngây thở mới vừa rơi vào bể tình, đây là mối tình đầu sao?!
Lam Tử Ngưng bỗng thấy quá não tàn.
Sống 24 năm, đè không biết bao nhiêu người, hôm nay mới có mối tình đầu, loại cảm giác này, thật sự cũng không tệ.
Kha Hựu nhếch miệng cười cười, hạ giọng hỏ: "Chị xấu hổ hở?"
Rõ ràng là hành động thân mật nhất cũng có rồi, nhưng lại vì chút cử động cố ý vô tình ấy mà tim đập mạnh không ngừng.
Lam Tử Ngưng cười tủm tỉm đáp: "Ừ thì xấu hổ." Lam Tử Ngưng hơi ngẩng đầu lên, mũi cọ lên đầu mũi Kha Hựu, nhỏ nhẹ nói: "Hình như tôi mờ mờ hiểu ra, cái gì gọi là yêu đương rồi."
"Ừm..."
Tư thế như này thực sự là mập mờ lắm rồi.
Bị động tác quá mức thân mật của nàng làm kinh ngạc.
Mùi hương nhàn nhạt mang theo khí tức của nàng phả trên mặt, Kha Hựu mơ hồ bật ra giọng mũi, cả người ngơ ngác đứng tại chỗ.
Bàn tay ôm eo Kha Hựu bất chợt chặt thêm, giọng điệu của Lam Tử Ngưng vẫn dịu dàng mềm mại, nhìn vào mắt cô: "Em bỏ thuốc gì cho tôi vậy hả?"
Nhìn vẻ yên tĩnh mà chuyên chú của nàng, bên tai lại truyền đến tiếng nói dịu dàng của nàng, như con kiến bọc mật, nhẹ nhàng chui vào lỗ tai, thẳng tiến vào nội tâm.
Kha Hựu cảm giác được ngón tay nàng đang vuốt ve mặt mình, cảm thấy da thịt mình như tham luyến đầu ngón tay ấy.
Cô chậm rãi nhắm mắt lại, bắt lấy đầu ngón tay của nàng di chuyển theo mình.
Lam Tử Ngưng hơi nhích ra, xoay người xe mảnh nhỏ bánh mì ngậm trong miệng, nhẹ nhàng dùng bánh mì cọ lên đôi môi của cô.
Kha Hựu hé mở môi hồng, từ từ ngậm lấy miếng bánh, đến cuối cùng, cả hai môi nhẹ nhàng chạm nhau.
Ngón tay mảnh khảnh của Lam Tử Ngưng bắt đầu ve vãn trên mặt Kha Hựu, cẩn thận miêu tả đường nét của cô, chậm rãi nói: "Ta có thể hôn em không?"
Nàng cúi đầu nên giọng hơi trầm khàn, phảng phất như mang theo ma lực có thể mê hoặc lòng người.
Kha Hựu từ từ nhắm hai mắt, chủ động nghênh đón, nhẹ nhàng chạm vào cánh môi gần trong gang tấc kia.
Môi của Kha Hựu như có như không nhẹ điểm làn môi, còn chưa kịp hồi đáp lại đã lặng yên rời đi.
Lam Tử Ngưng ôm lấy eo nhỏ của cô, hai mắt nheo lại, tiện đà thâm thúy xuống: "Thật ra...!Cảm giác của em với tôi là gì?"
Lời của nàng cắt đứt suy tư lơ lửng, Kha Hựu hơi sửng sốt, như có đăm chiêu mà ngước mắt.
Cặp mắt đầy hứng thú của Lam Tử Ngưng đã khôi phục vẻ thâm thúy ngày xưa, dường như nàng cũng đang đấu tranh tâm lý.
Sự do dự dần hiện lên trên mặt Kha Hựu, nhẹ nhàng lắc đầu: "Giống chị thôi.
Sợ hãi lạc lối, lại không phải do bản thân."
Những lời này là phương thức chân thực nhất bây giờ.
Lam Tử Ngưng ngóng nhìn khuôn mặt nghiêm túc kia.
Thấy khi cô cười ánh mắt lại rất trong suốt, nàng chợt thu hồi sự đề phòng, giờ khắc này thầm muốn dứt bỏ tất cả, để mà đắm chìm vào ngọt ngào ấm áp này.
Liếc mắt nhìn đống hành xiêu vẹo trên thớn, nàng nhẹ nhàng vuốt bụng cô: "Em xác định đây là bữa trưa mà không phải là bữa tối chứ?"
Tiếng rột rột trong bụng đã phá vỡ khung cảnh nùng tình mật ý hiếm có, Kha Hựu xấu hổ cười hì hì: "Chị không đến quấy rầy thì tôi đã sớm làm xong rồi."
"Tiểu yêu tinh, tôi giúp em."
Khi sườn dê, rượu đỏ được đặt lên bàn gỗ, hai người đã lăn qua lăn lại hai tiếng mấy.
Mặc dù xung quanh vẫn bừa bộn chật chội, nhưng mùi thơm hấp dẫn kia vẫ làm cho mắt hai người phát sáng.
Lam Tử Ngưng nhấp ngụm rượt, ngón trỏ thon dài xoa xoa thành ly.
"Em cho tôi trải nghiệm rất nhiều lần đầu tiên."
Nơi này còn chưa kịp dọn dẹp cẩn thận, rác trên sàn bị đẩy dồn qua một bên.
Thật ra thì chỗ này cũng không có đỡ hơn cái quan khi nãy bao nhiêu, Kha Hựu vẫn thấy xấu hổ, cắt miếng thịt dê, cười gượng: "Ha ha ha hà, miễn cưũng coi như là lần đầu tiên tôi nấu ăn đi." Lời này nói xong thì hơi chột dạ, vì thật sự Lam Tử Ngưng mới là bếp chính, Kha Hựu chỉ phụ lặt vặt thôi.
Lam Tử Ngưng cắt miếng thịt gọn gàng bỏ vào miệng, "Em xem tôi đi, vì em mà thay đổi nhiều như vậy, em có phải cũng nên làm cho tôi chuyện gì đó không?"
"Hả?" Kha Hựu bị nghẹn thịt, cô thật sự là rất đói...!không có nhồi nhét ngấu nghiến là may lắm rồi.
Lam Tử Ngưng cong môi cười, cụng ly với cô: "Thay chiếc váy lần trước tôi đưa cho em, và pha rượu cho tôi cho?"
Quét mắt nhìn nàng, nàng đang hơi cúi đầu, mơ hồ lộ ra xương quai xanh xinh đẹp.
Người phụ nữ này, trời sinh đã có cái loại tà mị điên đảo chúng sinh, khiến người khác hít thở không thông, cưỡng ép đoạt hết mọi sự chú ý, không hề muốn dời mắt.
Kha Hựu lơ đễnh hỏi: "Đi Dạ Mị?"
"Ừm." Lam Tử Ngưng cúi đầu, con ngươi đen bóng lóe sáng.
Kha Hựu cứ cảm thấy cặp mắt của Lam Tử Ngưng đang dán chặt trên người mình, ngẩng đầu nhìn lại, nhưng cũng không thấy gì lạ.
Nàng vẫn cúi đầu, bên mép vẫn giữ nụ cười ưu nhã.
"Sau này sổ sách ở Dạ Mị do em quản lý." Cặp mắt thâm thúy lộ vẻ biếng nhác mê người, Lam Tử Ngưng buông dao nĩa: "Đêm nay giới thiệu một người cho em biết."
Kha Hựu mừng thầm, còn tưởng sẽ dây dưa tốn thời gian thêm nữa, không ngờ lại nhanh có tiến triển như thế!
Kha Hựu dằn lòng tỏ vẻ vô vị, châm chọc nói: "Bây giờ thì không sợ tôi là nằm vùng nữa?"
Lam Tử Ngưng cúi đầu lắc lắc ly rượu, bên môi vẽ nụ cười mỉm: "Nằm vùng? Để nằm vùng vận chuyển hàng cho tôi, hình như xác xuất thành công là trăm phần trăm."
Sự bình tĩnh tự nhiên của nàng giống như đang miệt thị, là quá mức tự tin đến tự phụ.
Kha Hựu nhẹ nhàng cười, gật đầu từ chối cho ý kiến.
Có tiếng đập cửa nhẹ nhàng vang lên, Phỉ Phỉ cũng vang theo sau: "Tiểu Kha."
Lam Tử Ngưng nhẹ nhàng nhíu mày, mặt tức khắc tối tăm vài phần.
Kha Hựu đứng dậy mở cửa, Phỉ Phỉ trước mắt vẫn mặc bộ đồ mát mẻ gợi cảm, chỉ có điều sắc mặt nàng ta tái nhợt, khuôn mặt đã hốc hác hơn lần gặp trước rất nhiều.
Phỉ Phỉ cầm tiền, cười nói: "Lần trước cảm ơn cô."
Dáng vẻ của nàng không khỏi khiến người ta thấy thương, Kha Hựu than thở tự đáy lòng: "Không có gì."
Tiếng giày cao gót lanh lảnh dừng lại, Lam Tử Ngưng ôm hai tay trước ngực, tư thái cao ngạo, cả người toát lên vẻ lãnh mị nhàn nhạt.
Ánh mắt nàng nhìn Phỉ Phỉ, cự người ngàn dặm, rõ ràng là tuyên cáo với Phỉ Phỉ, cô xâm chiếm lãnh địa của tôi!
Con ngươi Phỉ Phỉ chợt co rút, lạnh rung cúi đầu: "Ngưng tỷ."
Kha Hựu quay đầu, khó hiểu nhìn Phỉ Phỉ, lại nhìn qua Lam Tử Ngưng, trong mắt hiện tia hiểu rõ.
Lam Tử Ngưng thấy Kha Hựu đột ngột quay đầu, miễn cưỡng nhấc môi cười với cô.
"Tôi...!Không quấy rầy hai người nữa." Phỉ Phỉ gật đầu, xoay người đi.
Đóng cửa lại, Kha Hựu như tỉnh ngộ mà nheo mắt, quan sát Lam Tử Ngưng: "Chị ghen?"
Ánh mắt Lam Tử Ngưng lơ đãng, giả vờ xem thường nói: "Chỉ bằng cô ta?"
Giấu đầu hở đuôi! Chết sĩ diện!
Trong nội tâm Lam Tử Ngưng cầm cả ngàn thanh đao, hận không thể chém hết tất cả phụ nữ tiếp cận Kha Hựu!
"Các loại dấu hiệu cho thấy..." Kha Hựu cố ý kéo dài chữ cuối, đắc ý nhìn nàng chằm chằm.
Đắc ý!
Lam Tử Ngưng nháy mắt mấy cái, đột nhiên tà tứ cười, hất tung tóc, bắt đầu thoải mái cởi áo thun ra.
"Chưa kéo kèm cửa!" Kha Hựu vội vàng đi qua muốn kéo rèm lại.
"Tiểu Hựu Hựu, đây có phải cũng là mối tình đầu của em không?" Lam Tử Ngưng cong môi, tự tiếu phi tiếu lặng lẽ bước tới.
Nghe vậy, Kha Hựu hoảng lên, bị chân Lam Tử Ngưng gạt một cái, cả người ngã vào người Lam Tử Ngưng đã sớm mở rộng vì mình.
"Mối tình đầu không nên ôm ấp yêu thương như vậy á."
Trời ạ! Lam Tử Ngưng lại còn giả bộ đáng yêu!
Quả nhiên con gái khi yêu chỉ số thông minh đều tụt xuống!
Kha Hựu cũng đều nổi da gà cả người, run run vai, hất ma trảo của nàng ra.
- ------
Editor có lời muốn nói: Hôm bữa mình có đọc một bình luận bên phần Ái ngục, thấy khá là buồn, vì hồi đó mình hay kèm "Ps: cầu like cầu nhắn lại", và bạn đó kêu là "truyện thế này không có ai like hay cmt là đúng rồi" đại loại như thế...!Bộ Ái ngục thật sự tệ đến vậy sao? Hay là cái Ps của mình phản cảm quá? Mình cũng chỉ cầu like cầu nhắn lại xem như động lực thôi, chớ có ép buộc phải đạt đủ số like hay gì đâu?? Buồn thật đấy~.
Danh Sách Chương: