Bị biến cố bất người làm rối loạn hướng đi, mấy ngày nay Kha Hựu đều cảm thấy tâm thần không yên.
Lam Tử Ngưng đến Lam thị làm việc, nhưng vẫn để Kha Hựu ở lại Dạ Mị.
Không có cách nào khác để tiến thêm một bước tới đầu mối Lam Tử Ngưng sắp đặt tay trong ở cục cảnh sát.
Kha Hựu dồn hết mọi tâm tư để suy nghĩ, làm thế nào để được Lam Tiêu Tần tin tưởng, cho tham gia vào kế hoạch đối phó Lam Tiêu Mạc.
Lại một lần nữa bước vào nơi này, khắp nơi đều lộ vẻ xa hoa thác loạn.
Tiếng nhạc DJ sống động, khói mù lượn lờ dưới ánh đèn lập lòe, luồng nhiệt mê loạn trên sàn nhảy sóng sau xô sóng trước.
Kha Hựu ra hiệu muốn đi dạo một vòng, rồi đi thẳng lới phòng làm việc ở lầu hai.
Trên hành lang lầu hai, lơ đãng nhìn thấy một đám tiểu thư đang xum tụ với nhau, có chút bất đắc dĩ thở dài một hơi.
Trên mặt mấy người họ đều trang điểm rất đậm, váy ngắn bó sát tôn vóc dáng bốc lửa.
Mà mỗi người đều cầm trên tay rượu bài có ghi số phòng tổng thống.
Phòng tổng thống là loại phòng bao đặc biệt có chứa buồng trong của Dạ Mị.
Người tới toàn là các loại tinh anh thương giới hoặc là chính trị gia có tiếng, và ra tay cực kỳ hào phóng.
Mười người, Kha Hựu đảo mắt nhìn họ, cuối cùng dán mắt lên một người.
So với mấy cô tiểu thư trông có vẻ lạnh nhạt nhưng vẫn còn có tinh thần, Kha Hựu dễ dàng nhận ra Phỉ Phỉ đang cực kỳ bất ổn.
Bước đi của nàng ta hơi loạng choạng, cặp mắt mất hồn.
Tuy rằng cũng mặc đồ bó màu trắng, thế nhưng tay áo dài, váy ngắn sát mông, đôi giày gót nhọn năm phân cùng màu, lớp phấn dày, cánh môi đỏ chót càng khiến khuôn mặt nàng ta trắng bệch tựa như tờ giấy vậy.
"Kha tỷ." Lam Tử Ngưng không chỉ một lần ở trước mặt người khác cao giọng tỏ tình, nên bây giờ bọn đàn em đều rất cung kính với Kha Hựu.
Kha Hựu hé nụ cười yếu ớt, nhếch nhếch môi xem như đáp lại, rồi định bỏ đi luôn.
Ai ngờ lại bị gọi lại.
"Kha tỷ, người ở phòng tổng thống là Lam Tiêu Mạc."
Kha Hựu chững bước, mặt vẫn không có cảm xúc, không biết là vui hay buồn.
Ánh mắt cô lạnh buốt, sắc bén như lưỡi dao.
Trầm tư một hồi, Kha Hựu phất tay: "Các cô đi vào trước."
Nếu Lam Tiêu Mạc tự động đến cửa, thì không nên để hắn ta tới một chuyến uổng công nhỉ.
Kha Hựu nhớ tới phòng làm việc, đầu tiên là sắp xếp đàn em, đề cao cảnh giác trông chừng nhất cử nhất động của Lam Tiêu Mạc, sau đó nhắc bọn họ tuần tra cần thận, cuối cùng mới mở điện thoại gọi cho Lam Tử Ngưng.
"Tiểu Hựu Hựu!"
Kha Hựu rất ít khi chủ động gọi cho Lam Tử Ngưng, nên nhận được điện thoại của Kha Hựu, Lam Tử Ngưng hiển nhiên khá là hưng phấn.
"Tôi có việc tìm Tần ca."
"...!không phải tìm tôi hở?"
"Là chính sự." Kha Hựu chợt thấy hổ thẹn, nhưng việc trước mắt không phải là dỗ tiểu thư hài lòng.
"Xong chuyện tôi sẽ tới tìm chị."
"Ờ." Trong giọng nói của Lam Tử Ngưng nghe được rõ ràng sự mất mát.
Sau một hồi im lặng, là giọng nói trầm thấp của Lam Tiêu Tần: "Nói."
"Tần ca, Lam Tiêu Mạc đang ở Dạ Mị."
"Cô định làm như thế nào?"
"Hắn ta xuất hiện ở đây, là muốn chỉa mũi dùi về tôi.
Tuy không biết hắn ta muốn làm gì, nhưng tôi sẽ chống cự đến cùng.
Nếu có người báo với Ngưng tỷ, anh hãy ngăn chị ấy.
Chị ấy không cần xuất hiện."
"Được."
Kha Hựu xuất hiện trước cửa phòng tổng thống.
Ngoài cửa có hai người đang đứng muốn ngăn cô lại.
Kha Hựu tự báo dánh, bình tĩnh đợi người nọ gọi điện thoại xin chỉ thị.
Sau đó, hắn ta bước lại gần gõ cửa.
gõ gõ cửa, Thực ra đó cũng chỉ là tượng trưng thôi, bởi vì bên trong không hề có tiếng đáp lại.
Hắn ta mở cửa ra, dẫn Kha Hựu đi vào.
Hơi do dự giây lát, Kha Hựu mới bước vào theo.
Vừa đi được vài bước, đã cảm thấy có một đôi mắt mang tính xâm lược rất mạnh lạnh lùng phóng trên người.
Lam Tiêu Mạc hơi nghiêng người ngồi trên sô pha.
Bấy giờ hắn ta không nói lời nào, dưới ánh đèn chập chờn, khẽ ngẩng đầu nhìn Kha Hựu.
Hắn bỗng nở nụ cười, nhưng trong mắt lại hiện lên tia châm biếm.
"Lam tiên sinh đại giá quang lâm, làm sao lại không cho người báo với tôi vậy?" Thái độ của Kha Hựu cực kỳ lạnh nhạt, chậm rãi đi tới sô pha ngồi xuống, tiện tay rót ly rượu, đẩy tới trước mặt Lam Tiêu Mạc.
Lam Tiêu Mạc lấy hộp thuốc lá và bật lửa trên bàn tới.
"Tách" một tiếng giòn vang, bật lửa châm một điếu thuốc.
Hít một hơi, lúc này Lam Tiêu Mạc mới hờ hững nhấc mắt, nhàn nhạt mà nhìn Kha Hựu bỗng dưng đến thăm.
"Lam tiên sinh? Không nên gọi một tiếng Mạc ca à cô Kha?"
Mấy cô tiểu thư đều im lặng ngồi dựa vào sô pha, ẩn vào bóng tối.
Chỉ có mấy người đàn ông ngấp nghé nghiêng người ra trước.
Kha Hựu bất giác liếc mắt sang chỗ khác, chỉ thấy trên bàn lớn chất đầy gói bột màu trắng, mấy người ngồi quanh Lam Tiêu Mạc không hề để ý đến Kha Hựu đột ngột xông vào, mà vẫn dửng dửng bỏ gói bột vào va ly.
Người ngồi đối diện hắn đang đếm xấp tiền.
Bởi vì ánh đèn khá mờ, Kha Hựu chỉ mang máng thấy được, một người trong nhóm thu dọn gói bột lấy dao nhỏ rạch một gói, khẩy một ít bột đưa lên ngửi ngửi.
Một lát sau, người đó gật đầu với Lam Tiêu Mạc.
Kha Hựu không có trả lời, Lam Tiêu Mạc cũng không so đo.
Hắn kẹp điếu thuốc, giơ tay với người đàn ông đứng chếch phía đối diện nhàn nhạt nói: "Hợp tác vui vẻ."
Khóe môi Kha Hựu hiển lộ ý cười như mỉa mai, nhẹ nhàng lắc đầu: "Lam tiên sinh, nhờ phúc của anh, Dạ Mị đã trở thành nơi bọn cơm nhìn chằm chằm để tranh công rồi.
Anh mà giao dịch ở đây, vừa ra khỏi cửa sẽ bị tóm gọn luôn đấy."
Lam Tiêu Mạc đứng dậy cầm lấy gói nhỏ đã rạch miệng, vẩy lên mặt bàn, sau đó lại ngã người ẩn vào bóng tối, đẩy một cô tiểu thư ở bên cạnh lên trước: "Thử xem."
Người nọ đón nhận ánh mắt của Lam Tiêu Mạc, ngồi xổm xuống tựa ở trước bàn, gục đầu xuống bàn ngay tức khắc, trong phòng nhất thời phủ đầy khói mờ.
Lam Tiêu Mạc đưa tay kéo vai Kha Hựu, cúi đầu áp sát vào tai cô, cười âm trầm: "Theo tôi nhé? Lam Tử Ngưng cho cô thứ gì tôi cũng cho được.
Nhưng cô ta lại không thể thỏa mãn cô."
Kha Hựu đẩy hắn ra, cười nhạt, phất tay hất rớt điếu thuốc mà cô tiểu thư nọ đang hít, rồi lại bưng ly rượu đổ ra đầy bàn.
"Quy định của tôi ở đây, không cho đụng vào thuốc."
Mấy người đàn ông kia đứng dậy: "Mày là cái thá gì!"
Kha Hựu cười cười, ánh mắt khóa chặt trên mặt Lam Tiêu Mạc: "Lam tiên sinh, tới nơi này tiêu tiền thì tôi cực kỳ hoan nghênh, thế nhưng xin hãy tuân thủ quy tắc ở đây."
Lam Tiêu Mạc ung dung phả khói thuốc, vẫn luôn dùng ánh mắt bí hiểm nhìn co, dường như cũng không định nói gì.
Nhưng hắn giơ tay ra hiệu, mấy người kia liền bình tĩnh lại, tự ôm tiểu thư phụ họa mà cười rộ lên, giọng điệu lỗ mảng, chỉ vào Kha Hựu: "Cô ta cũng như mấy em thôi, cũng là tìm được kim chủ vững vàng, xong rồi phảnh đuôi lên tưởng mình là phượng hoàng."
"A..." Phỉ Phỉ ngồi trên đùi một gã, phát ra tiếng thét đau đớn.
Tay gã cầm thuốc chụp bên hông nàng, ấn mạnh đầu thuốc xuống da nàng.
Kha Hựu làm ngơ, lấy ly không rót đầy rượu, sau đó uống hết trong một hơi, rồi đặt mạnh cái ly xuống trước mặt Lam Tiêu Mạc: "Lam tiên sinh, đây là lời xin lỗi vì sự vô lễ của tôi.
Bây giờ, mời anh rời khỏi đây cho."
Lam Tiêu Mạc móc bóp da, lấy ra một xấp tiền, ở trước mặt mọi người, nhét vào cổ áo Kha Hựu.
Bàn tay to lớn giữ chặt cằm của cô.
"Cô Kha, Lam Tử Ngưng không xuất hiện, đêm nay, không ai có thể cứu cô đâu."
Ngón tay lạnh lẽo vuốt ve gò má, Kha Hựu mím chặt môi dưới, trong mắt hiện lên một tia chán ghét, nhưng vẫn giữ cho giọng bình thản.
"Có lẽ anh biết tôi quan trọng với Ngưng tỷ cỡ nào.
Nếu đêm anh anh không chỉnh chết tôi được, thì hậu quả sau đó, sợ anh gánh không nổi đâu."
Lam Tiêu Mạc cười ha ha, buông tay ra.
Đánh mắt lướt một vòng, chọn một cô, đem cả người vùi vào sô pha.
Đưa tay kéo cô tiểu thư đó ngã vào người, tay hắn ta đã sớm vói vào nội y của cô ta, lướt khắp các chỗ mẫn cảm, sau đó đột nhiên nhăn nhíu mặt: "Ở đây không chào đón chúng ta, đổi chỗ khác thôi, A Quân."
"A Quân? Đến chỗ của tên biến thái đó?"
Người được gọi là A Quân lộ sắc mặt hớn hở, ánh mắt bất thiện cố sức nhéo Phỉ Phỉ một cái, "Mạc ca, thật à?"
Lam Tiêu Mạc đẩy cái va ly chất đầy thuốc cho bọn hắn: "Chơi chết một con, một bao." Nói xong, Lam Tiêu Mạc liền đứng dậy đi, mấy người kia cũng ôm tiểu thư của mình đi theo.
Trong đầu "Ông" một tiếng, Kha Hựu tựa hồ nghe thấy tiếng máu nóng dồn lên đỉnh đầu.
Một khuôn mặt thất kinh lắc lư ngay trước mắt, Kha Hựu bỗng đập vỡ chai rượu, đem đầu bị nát găm ngay cổ Lam Tiêu Mạc: "Không được mang ai đi hết."
Đám đàn em của Lam Tiêu Mạc đồng loạt móc súng ra nhắm ngay Kha Hựu.
Lam Tiêu Mạc ngửa đầu, sáp tới gần Kha Hựu, kề sát cổ vào chai rượu Kha Hựu nắm: "Thử xem ai chết nhanh hơn."
Kha Hựu hơi híp mắt, như cười như không nói: "Lam tiên sinh không phải còn muốn lợi dụng tôi đối phó Ngưng tỷ à? Anh nỡ lòng để tôi chết được? Một cái mạng của tôi đổi lấy mạng của anh và chú Ba, lời lắm đấy."
"Vẫn là do tôi nhìn lầm." Lam Tiêu Mạc giật lấy chai rượu trong tay Kha Hựu, ném xuống, phát ra tiếng loảng xoảng chói tai.
Lam Tiêu Mạc nheo mắt quan sát Kha Hựu: "Thế nhưng, Lam Tử Ngưng trúng mê hồn cổ của cô, tôi đúng là có lý do để tin đấy."
Lam Tiêu Mạc mang theo đàn em ùn ùn bỏ đi.
Kha Hựu thở dài một hơi, may mà đêm nay hắn ta chỉ muốn thử mình thôi, cũng không thực sự dự định hạ độc thủ.
Bằng không, một mình đối phó Lam Tiêu Mạc, có lẽ là không nổi.
Liếc mắt nhìn mấy cô nàng nọ, Kha Hựu thở dài.
Đắc tội với Lam Tiêu Mạc, hắn ta nhất định sẽ trả đũa.
Có lẽ sẽ vì hành động của cô đêm nay mà trút lên đầu mấy cô tiểu thư này.
Kha Hựu khẽ nhíu mày: "Đêm nay tôi sẽ phái người đưa các cô về.
Trong khoảng thời gian cứ ở trong nhà đã.
Qua cơn phong ba sẽ báo các cô quay lại sau."
"Cảm ơn Kha tỷ."
Phỉ Phỉ đi theo nhóm người ra ngoài.
Tầm mắt của Kha Hựu lướt qua mặt nàng ta, rồi giật mình phát hiện dưới khuôn mặt trét phấn trắng bệch ấy lại có dấu bầm.
Kha Hựu không khỏi trợn to hai mắt, một tay chặt cầm chặt cổ tay nàng ta, ngăn người lại.
Phỉ Phỉ giống như bị giật điện là rút tay lại ngay, cúi đầu né tránh ánh mắt của Kha Hựu: "Kha tỷ, có chuyện gì vậy?"
Kha Hựu sửng sốt một chút, bỗng nhớ lại lần trước chuyện mình ở cùng Phỉ Phỉ đã bị truyền tới tai Lam Tử Ngưng.
Hiện tại phản ứng hốt hoảng vội tránh né này, chẳng lẽ là vì sợ?
Nàng ta bị thương là vì mình?
Kha Hựu đợi tất cả mọi người rời khỏi phòng, vuốt vuốt ngón tay mới nàng một chút mà đã dính phấn, trong lòng chợt quặn đau.
Nhấc tay Phỉ Phỉ, vén tay áo của nàng ta lên.
Loạt hành động thô lỗ này đã làm lớp phấn phủ trên đó rơi rớt hết.
Lúc này Kha Hựu mới phát hiện, cánh tay Phỉ Phỉ bị phấn che giấu toàn dấu xanh tím.
Cắn răng hỏi nàng, trong giọng nói chứa đầy tức giận: "Nói, là ai làm!"
Con ngươi của Phỉ Phỉ co rút, thái độ dè dặt: "Là tôi tự làm."
Sau tay đỏ chót thình lình hiện ra, trông cực kỳ chói mắt, Kha Hựu nhăn nhúm mặt: "Là kiệt tác của A Văn?"
"Không phải, không phải...!Là khách..."
Căn phòng rộng lớn như vậy mà không khí lại áp lực khiến người ta ngợp thở.
Kha Hựu á khẩu không nói được gì, Phỉ Phỉ thì muốn bỏ đi.
Kha Hựu lần nữa đứng trước mặt chặn bước đi của nàng.
Tuy rằng Kha Hựu không thể xin lỗi, thế nhưng, thương tích của nàng ta cũng là bởi vì mình mà có.
Đúng lúc này, căn nguyên khiến người ta nghẹt thở xuất hiện ở cửa.
"Ngưng tỷ!" Sự hoảng sợ trên mặt Phỉ Phỉ không cách nào che giấu.
Trong phòng yên tĩnh đến mức cây kim rơi xuống đất vẫn có thể nghe thấy.
Kha Hựu cứng đờ người, không có quay đầu.
Thấy Phỉ Phỉ sắp sửa bỏ chạy, Kha Hựu phát hiện, dễ dàng túm cánh tay của nàng ta kéo trở về.
Lúc này cô mới chậm rãi xoay người, đối mặt với Lam Tử Ngưng.
"Có thể, chuyện giả dối, không cần thiết."
Phỉ Phỉ ấp úng lắc đầu: "Không liên quan tới Ngưng tỷ, thật đó."
Lam Tử Ngưng nhìn thấy trách móc trong mắt Kha Hựu, rất là chắc chắn.
Giọng điệu của cô cũng rất nhạt, nhưng oán khí trong lòng cô cũng không nhẹ như những gì cô nói.
Càng khó chịu hơn là, cô không biết tốt xấu trút hết tội danh đó lên người mình.
Trái tim nhất thời như bị khoét một lỗ to, chỗ nào cũng đầm đìa máu.
Hít sâu một hơi, hé miệng cười cười, nhìn về phía Phỉ Phỉ: "Ai xếp khách cho cô." Lam Tử Ngưng thấy Phỉ Phỉ không dám trả lời, lại nhỏ giọng hỏi: "Nói đi, cô không nói, người gánh tội, chính là tôi."
"Là...!Là Văn ca."
Lam Tử Ngưng nhắm mắt lại, gật đầu: "Cô ra ngoài đi."
Lam Tử Ngưng đi qua, cẩn thận quan sát Kha Hựu, cất giọng nói dịu dàng hỏi: "Lam Tiêu Mạc có làm gì em không?"
Lòng có bao nhiêu rộng lớn mới có thể bao dung không oán không hối như vậy.
Kha Hựu muốn chạy trối chết, né tránh ánh mắt thân thiết của nàng.
Trong lòng trào lên đủ loại mùi vị, đắng, chát, chua, ngọt...!
Kha Hựu cụp mắt xuống: "Xin lỗi."
Lam Tử Ngưng nhếch môi, đưa tay vuốt ve đôi má bị nhéo đỏ của cô: "Còn hơn để cho em chịu ấm ức ủy khuất, tôi tình nguyện để em tức giận chung với tôi."
Dựa vào quá gần, trên người cô còn sót lại mùi hương nhàn nhạt, yếu ớt phả tới.
Cánh môi hơi mím lại, khóe môi khẽ cong.
Kha Hựu hơi ngẩng đầu, sáp tới đôi môi nọ, hôn nhẹ một cái: "Sao chị lại tới đây?"
Chút tủi thân vừa rồi bị cái hôn ấy đánh bay mất.
Giật giật môi, Lam Tử Ngưng nhẹ nhàng cười: "Bắt kẻ thông dâm, em tin hay không?"
Kha Hựu giơ lên tay phải, tay trái ôm ngực: "Tôi thề với trời, tôi không phải hạng người tùy tiện."
Lam Tử Ngưng bất đắc dĩ bĩu môi: "Không phải đã nói chỉ có một mình tôi thôi à?"
Thở dài thườn thượt, Lam Tử Ngưng nói tiếp: "Sau này em đừng tới Dạ Mị nữa, tôi cũng không phải người khoan hồng độ lượng, Phỉ Phỉ kia khiến tôi ngậm bồ hòn, đắng chết tôi.
Anh Tiêu Tần bảo tôi nói với em, em tạm thời hãy theo Tiêu Đông, phỏng chừng Lam Tiêu Mạc sẽ ra tay với nó."
Đôi mắt Kha Hựu lóe tinh quang, cười ha hả đáp: "Ừm."
- ------
Editor có lời muốn nói: Tới bộ này rồi, mình luôn cố gắng xếp chữ sao cho hiện đại nhất, tránh dùng từ ngữ đậm mùi convert nhất có thể.
Tuy nhiên có chỗ này, các loại "Tần ca", "Ngưng tỷ"...!không biết các bạn có thấy khó chịu hay là không hợp hay chăng?
Ý của mình khi giữ nguyên cách gọi như vậy là để nhấn mạnh địa vị cao trong giới xã hội đen của họ, mà không phải là gọi người lớn tuổi hơn.
Bởi vì cũng có nhiều người lớn hơn Lam Tiêu Tần, Lam Tử Ngưng vẫn gọi họ là "Tần ca", "Ngưng tỷ".
Nếu các bạn thấy không hợp thì phản hồi với mình nhé~.
Danh Sách Chương: