Ngồi trong phòng bao, Kha Hựu cẩn thận rửa vết thương trên tay Lam Tử Ngưng vừa nãy bị Lăng Húc gây ra.
Vết thương thật ra không lớn, chỉ là mảnh vỡ văng ra rạch trúng mà thôi.
Chậm rãi đứng dậy, đối diện với cặp mặt tràn đầy kinh hỉ bắn ra từ nãy đến giờ, Kha Hựu nhẹ nhàng cười: "Tôi biết tôi mị lực vô biên, đừng cứ nhìn tôi chằm chằm như thế."
Lam Tử Ngưng cố sức lôi kéo Kha Hựu đến ngồi xuống bên cạnh mình: "Rốt cuộc còn có bao nhiêu thứ về em mà tôi không biết?"
Kha Hựu cười cười: "Đáp án...!Chờ chị bóc trần."
"Em đây là đang câu dẫn tôi đấy ư?" Lam Tử Ngưng nghiêng mặt nhìn cô, mặt mày đầy mị hoặc.
Kha Hựu bỗng cười xấu xa, tay trái chống trên sô pha, tay phải lướt đến trên người Lam Tử Ngưng, vây nàng ở giữa hai tay, tư thế cực kỳ ám muội.
"Lúc này mới gọi là câu dẫn."
Kha Hựu chậm rãi tới gần, khi môi hầu như sắp chạm tới môi của Lam Tử Ngưng thì lại bỗng nghiêng mặt đi, phả hơi nóng ở bên tai nàng: "Tính thêm lần này, tôi cứu chị hai lần.
Có phải nên thưởng không?"
Quả nhiên sự chủ động của cô đều kèm theo mục đích.
Thế nhưng hơi thở ấm áp của Kha Hựu khí phả bên tai, tiếng nói mềm mại quanh quẩn làm cả trái tim Lam Tử Ngưng muốn nhũn ra, chỉ có thể bỏ vũ khí đầu hàng: "Hử? Muốn cái gì?"
Chống vai Lam Tử Ngưng, từ trên cao híp mắt nhìn xuống nàng, cười đến tà mị: "Chị nói tôi muốn gì cũng được?"
Ngửa đầu nhìn đôi môi hơi mỏng của cô, còn có tia hững hờ trong mắt cô, có thứ nào đó trong nội tâm lại một lần nữa rục rịch, cảm xúc xa lạ kia mưu toan phá kén mà ra, cứ thế làm cho Lam Tử Ngưng quên mất cảnh giác, chỉ mơ mơ màng màng đáp lại: "Ừm."
Kha Hựu buông tay ra, lập tức thu liễm ý chế nhạo trên mặt, lui về vị trí của mình, giọng điệu làm như đương nhiên, đứng đắn nói: "Tôi muốn chuộc thân.
Không cho phép cứ hở ra thì ăn đậu hũ của tôi."
"Chuộc thân?" Đầu tiên Lam Tử Ngưng hơi sửng sốt, nhìn thấy đôi mắt đầy ý đề phòng của cô, không khỏi thoải mái cười to.
Không nghĩ tới, cái đầu gỗ này, đùa giỡn một chút cũng có thể bị mê điên đảo đến không thể kiềm lại.
Mỗi một động tác nho nhỏ của cô ấy, đều khiến người ta mất hồn...!Mất đi chính mình...!
Trái tim chợt co rút, Lam Tử Ngưng trầm mặc giây lát, khóe môi nàng thong thả nhấc lên một nụ cười yêu diễm, đặc biệt xinh đẹp, nhưng lại mang chút đau thương nhàn nhạt.
"Nếu như tôi muốn trái tim em, em sẽ cho tôi chứ?"
Nàng là đang bày tỏ với cô, cũng như là đang cầu xin cô.
Người phụ nữ này xưa nay vốn cao ngạo, lạnh lùng, lại bày ra mặt chân thật nhất, yếu ớt nhất trong nội tâm trước mắt mình, đã hoàn toàn mê hoặc đôi mắt của Kha Hựu, cũng mềm hoá trái tim Kha Hựu.
Đáp án là không.
Là không thể.
Không thể...!
Thế nhưng nội dung vở kịch không nên như vầy, phải là đoạt được thể xác, triệt để giam cầm lòng của nàng.
Đường nhìn của Kha Hựu bất giác đối diện với cặp mắt đầy mong đợi và bi thương kia, chậm rãi cười: "Chị là một báu vật không có một tỳ vết nào, đối với chị, tôi không có chút sức chống cự nào."
"Thật ra, tôi cũng sẽ sợ." Tiếng nói khàn khàn, giọng điệu chua xót khổ sở, trong lúc hoảng hốt, Lam Tử Ngưng đã bày ra tất cả nội tâm mình, không chừa lối thoát như vậy.
"Lam Tiêu Tần nói cho tôi biết, mở rộng cánh cửa trái tim cho ai đó, chính là đẩy mình lên vách núi cao nhất.
Nếu có một ngày, bị người đẩy nhẹ một cái, nghênh đón mình, sẽ chỉ là vực sâu vạn trượng."
Cặp mắt mất tiêu cự của nàng, như đặt mình giữa biển rộng mờ mịt chìm nổi, làm cho Kha Hựu chợt cảm thấy đau lòng không thôi.
Tránh đi ánh mắt của mình, cô gian nan kéo môi cười hỏi: "Chị động tâm rồi, đúng không?"
Lam Tử Ngưng xoay người lại, nhìn vào mắt cô: "Em nói cho tôi biết, tôi có thể chứ?"
Đây là thời khắc tha thiết ước mơ, vì sao tâm lại hoảng loạn như thế này, chua xót, đau nhức như muốn ứa máu, không dám đáp lại.
Kha Hựu trầm mặc, làm cho trái tim Lam Tử Ngưng không ngừng trầm xuống, chìm xuống vực sâu không thấy đáy, cảm giác hít thở không thông lan khắp toàn thân.
Nhưng vào lúc này Kha Hựu nắm chặt hai bàn tay, nuốt xuống ngụm khí nghẹn ở cổ họng, thật sâu nhìn nàng chăm chú: "Xin lỗi."
Lam Tử Ngưng bỗng hoàn hồn, nín thở chờ Kha Hựu nói tiếp.
Kha Hựu mím môi, nhàn nhạt cười một tiếng: "Chị vẫn không tin tôi.
Hiện tại chị hỏi tôi vấn đề này, tôi trả lời, chị sẽ tin sao."
Giọng Kha Hựu đầy bình tĩnh, nhưng từng chữ lại như sương giá khiến người ta cảm thấy lạnh buốt.
Cô ấy tựa hồ chỉ là đơn thuần nhìn mình, cũng không phải đang chờ đợi trả lời.
Trong chớp mắt cúi đầu kia, Kha Hựu đứng dậy, Lam Tử Ngưng chợt thấy một tia bất an vụt qua trong đầu, bất giác đuổi theo kéo cô lại: "Tôi muốn tin tưởng em."
Nét cười trên mặt Kha Hựu dần dần biến mất, đưa lưng về phía Lam Tử Ngưng, mồ hôi lạnh trên mặt từng chút trào ra.
Nàng là ma túy, nhưng cũng là một cô gái, một cô gái nội tâm yếu đuối đến nỗi làm cho người ta không đành lòng đụng vào, rất sợ chỉ chạm nhẹ một cái, trái tim mong manh như thủy tinh ấy sẽ vỡ nát.
Giọng điệu của Lam Tử Ngưng nhàn nhạt, từ phía sau nắm lấy hai tay Kha Hựu, thân thể chậm rãi tới gần, làm cho trái tim gần kề cô.
"Lý trí nói cho tôi biết không thể tin tưởng em, mà trái tim thì lại cứ thúc đẩy tôi đến gần em."
Kha Hựu cúi đầu.
Rõ ràng là khát vọng có được sự tin tưởng của nàng, mà khi sắp có thể đạt được, lại sợ hãi không dám tới gần.
Giọng Lam Tử Ngưng bỗng nghẹn lại, như là đang nỗ lực khắc chế gì đó, đè xuống ưu thương trong lòng.
"Em đó, hở cái là muốn bỏ đi.
Thực ra giữa tôi và em, vẫn còn tồn tại một bức tường vô hình, bức tường ấy là gì? Chỉ có em rõ ràng."
Cơn đau quặn thắt quanh tim, sắc mặt Kha Hựu trở nên tái nhợt.
Tiến thêm một bước, chính là tiến thẳng hang địch, cũng đẩy nàng xuống vực sâu thăm thẳm, lùi lại một bước, thì phải dùng sức khỏe và tính mạng của vô số người đánh đổi.
"Ngưng tỷ."
Tiếng gõ cửa rất đúng lúc vang lên.
"Bước vào thế giới của tôi, không phải do em nói đi là đi." Lam Tử Ngưng nhẹ nhàng hít một hơi, buông tay ra, nụ cười thường ngày xuất hiện trở lại, cười quyến rũ hôn nhẹ lên mặt cô: "Không bán tâm, vậy bán mình."
Chạm vào mặt khi đó, ngoại trừ cánh môi mềm của nàng, rõ ràng còn có vệt nước!
Lam Tử Ngưng không có mở cửa ra, chỉ khom lưng lấy thuốc trên bàn, khỏi trắng khuếch tán, ẩn giấu khuôn mặt nàng vào một mảnh mông lung, không thể nhìn rõ.
Chậm rãi nhả khỏi, Lam Tử Ngưng đi tới cửa.
"Háo Tử tới rồi."
Lam Tử Ngưng không có lên tiếng, nhếch mày, coi như là đáp lại.
Xoay người lại nhìn về phía Kha Hựu đang ngơ ra.
Sóng mắt lưu chuyển, nàng nhẹ nhàng cười: "Đi thôi, em có mục đích của em, tôi cũng có mục đích của mình.
Tất cả mọi người đều không phải nghiêm túc, đó là tốt nhất."
Giọng nói của nàng mang chút mệt mỏi rã rời và nỗi mất mác vô hình, nụ cười hiện ra lại mị hoặc nhân tâm.
Kha Hựu nhìn nàng, khẽ nhướn mày: "Chị nghĩ mục đích của tôi là gì?"
Rốt cuộc Kha Hựu cũng nhìn thẳng mình, thế nhưng cảm xúc trong đáy mắt được cô che giấu rất tốt.
Cho nên mặc dù thử nhiều lần thế nào, mặc dù hiện tại chất vấn ngay mặt, thì vẫn không thể hiểu cô, không biết cô đang suy nghĩ gì cả.
Hít một hơi thuốc, tàn thuốc chập chờn giữa ngón tay, Lam Tử Ngưng miễn cưỡng nói: "Không phải tôi đã nói rồi à, chỉ có em mới biết."
"Vậy vì sao còn giữ tôi bên người?" Giọng điệu của Kha Hựu có chút trầm thấp.
Câu hỏi của cô như lưỡi dao xé gió, đâm thẳng trái tim, ánh mắt của cô sắc bén tập trung trên người, xuyên thấu tất cả ngụy trang.
Bên mép Lam Tử Ngưng là một dáng cười yếu đuối cứng ngắc.
Dừng một chút, nàng nheo mắt lại, khôi phục vẻ trêu tức thường ngày.
"Bởi vì...!Em là người phụ nữ của tôi đó..."
Đầu óc hỗn loạn vài giây, đáy lòng đượm màu chua xót khổ sở, Kha Hựu chợt mất tiếng.
Qua giây lát, xung quanh tối om mù mịt, trong tầm mắt chỉ có nàng, mỗi một động tác nho nhỏ của nàng đều rõ ràng rơi vào đáy mắt.
Lam Tử Ngưng chậm rãi khom lưng, cúi đầu sờ lên cổ chân mình, trong lòng bàn tay của nàng là chiếc lắc chính tay cô đeo.
Ánh sáng màu bạc lóe lên, làm mắt Kha Hựu đau đớn.
Ngay sau đó, khuôn mặt làm người ta mê loạn dần phóng to trước mắt, trên mi tâm là đôi môi mềm ấm của nàng.
Trong lòng bàn tay là vật thể lành lạnh kia, nắm chặt tay, lòng bàn tay đau nhói, nương theo rất cơn đau ấy, có vật gì đó mềm mại lấn thế xông vào.
"Cầm lại đi."
Thời gian ngừng trôi, bầu không khí khắp phòng như ngưng đọng lại, Lam Tử Ngưng vô cùng kinh ngạc bàn tay mình muốn rút ra lại bị Kha Hựu dùng sức nắm lại.
Duy trì tư thế này một lát lâu không thay đổi, sau đó, Lam Tử Ngưng ngẩng đầu nhìn cô, Kha Hựu lại không hề tránh né mà đón nhận.
Nụ cười của Kha Hựu vẫn xán lạn như xưa: "Mơ tưởng!"
Không hiểu chính là sợ giờ khắc này, càng đi càng xa, thậm chí từ nay về sau mất đi cơ hội tiếp cận nội tâm nàng, đem chiếc lắc lần nữa nhét vào tay nàng: "Bức tường ấy gì, chờ chị phát hiện."
Thị phi đúng sai, thật giả hư thực, đơn giản là trong lòng còn niệm tưởng.
Sắc mặt Lam Tử Ngưng như thường, khóe miệng mang nụ cười nhạt, cặp mắt thâm thúy trong veo, lẳng lặng nhìn cô: "Được."
Thật giống như, đoạn nhạc đệm này chưa từng phát sinh.
Trong phòng VIP của Dạ Mị, một người đàn ông đầu bóng lưỡng, lấm lét ôm một cô gái trẻ tuổi, lười biếng ngồi trên sô pha.
Thấy cửa mở ra, gã mỉm cười, ôm cô gái đứng dậy.
"Ngưng tỷ tự mình tới luôn à?"
"Thế nào? Thụ sủng nhược kinh?" Mặt Lam Tử Ngưng đầy ý cười, nhưng không có tràn ra đáy mắt, nắm tay Kha Hựu đi tới.
"Anh Bằng ổn rồi chứ?"
Nói chuyện là gã kia và Lam Tử Ngưng, Kha Hựu và cô gái nọ chỉ yên lặng đứng ở bên cạnh hai người họ.
Lần đầu tiên thấy cô gái nọ, Kha Hựu bỗng thấy khá quen mắt, rồi lại không nghĩ ra được đã gặp ở đâu.
Kha Hựu cẩn thận đánh giá cô gái đó, thoạt nhìn không lớn, là một cô gái phương nam điển hình, vóc người nhỏ nhắn, mái tóc đen xõa trên bờ vai, khuôn mặt trẻ trung nhưng lớp trang điểm lại không hợp tuổi, thoạt nhìn không ăn khớp nhau gì.
Cô ta khoát hai tay lên chân, cặp mắt linh động nhìn như đang cười, nhưng cũng thấp thoáng tia phiền muộn.
Trông như vậy,có vài phần quen thuộc, lại có vài phần xa lạ, là đã gặp ở đâu nhỉ?
"Đây là Kha Hựu, sau này việc của Dạ Mị, anh cứ trao đổi với cô ấy." Lam Tử Ngưng thấy Kha Hựu cứ nhìn chằm chằm vào cô gái nhỏ kia, cười tủm tỉm âm thầm bấm cô một cái.
Động tác của Lam Tử Ngưng làm Kha Hựu hoàn hồn, cười gật đầu với gã nọ.
Lòng dạ Lam Tử Ngưng cẩn thận, cũng nhiều đa nghi, sẽ không trọng dụng người vẫn còn nhiều nghi ngờ.
Bây giờ dẫn bản thân tới bàn chuyện làm ăn, đối phương hiển nhiên cũng không phải hạng cao cấp gì.
"Thay đổi khẩu vị?" Người đàn ông kia vuốt cằm, mặt dâm dâm giơ tay ra.
"Đây là Háo Tử (chuột)." Lam Tử Ngưng trực tiếp tảo điệu tay hắn.
Kha Hựu gật đầu cười nói: "Anh Háo Tử."
Háo Tử rút tay về, nháy mắt mấy cái: "Đừng đừng.
Đây là lần đầu tiên Ngưng tỷ tự mình mang phụ nữ bàn chuyện làm ăn, chỉ sợ tôi còn phải gọi cô một tiếng chị đấy."
Lam Tử Ngưng dừng một chút, dẫn Kha Hựu ngồi vào sô pha, hất hất cằm, Háo Tử hiểu ý, kề tai cô gái kia thấp giọng nói thầm vài câu.
Cô gái liền đi tới mở máy đĩa, bắt đầu hát.
Lam Tử Ngưng bưng ly rượu trái cây, nhấp một ngụm, lúc đó mới đưa vấn đề ra, híp mắt nhìn Háo Tử, tay vẫn nhẹ nhàng vuốt ve lòng bàn tay Kha Hựu.
"Dạ Mị bên này, vẫn kinh doanh bột K (*).
Nhưng trước đây là bán lẻ, sau đó, mới dần lớn lên."
(*): Bột Ketamin, là một loại thuốc được sử dụng chủ yếu để bắt đầu và duy trì gây mê.
Nó gây ra một tình trạng giống như trạng thái giống như bị thôi miên, làm giảm đau, an thần, và mất trí nhớ.
Các tác dụng khác bao gồm giảm cơn đau mãn tính và an thần trong hồi sức cấp cứu.
Từ những năm 1980, ketamin đã bị dân chơi trẻ tuổi kết hợp với chất gây nghiện cổ điển hay ecstasy dưới dạng hít (inhalants) hoặc dạng bột (trộn với cần sa).
Dân chơi gọi bằng những tiếng lóng là "K"- "vitamin K"- "Cat valium".
Sự lạm dụng này, tạo ra ảo giác, mất trí nhớ làm cho người dùng quên đi tất cả, giảm khả năng suy nghĩ, không nhớ mình đã hành động sai, mất nhân cách như thế nào, lao vào cuộc chơi...!nhưng sau đó bị nôn mửa, mê sảng...; nặng hơn nữa bị tê liệt, khó thở dẫn đến tử vong (liều cao có thể chết ngay trong khi chơi).
(Nguồn: wikipedia.org và suckhoedoisong.vn)
Đối tượng tiêu thụ Bột K chủ yếu là thanh niên, trước đây hàng qua tay Phiếu mập cũng đã quá nhiều!
Mắt Kha Hựu tối mờ, tay cầm ly rượu cũng hơi dùng lực, sắc mặt vẫn rất trầm tĩnh.
Hóa Tử khẽ nhiếu mày, quay đầu híp mắt nhìn cô: "Ngưng tỷ, mấy giao dịch nho nhỏ tôi còn có thể lừa dối cho qua, nhưng nếu cô muốn chỉnh đốn tổng thể, chỉ sợ tôi không làm nên chuyện à."
"Mua bán lớn cũng có thể chia nhỏ ra.
Có cái ô như anh, vạn sự đại cát."
Lam Tử Ngưng đạm mạc cười một cái, ánh mắt thâm trầm rơi vào trên mặt Kha Hựu.
Ô dù? Kha Hựu thầm suy đoán thân phận của Háo Tử, nhìn Lam Tử Ngưng hai giây, bình thản ung dung mà dời đường nhìn.
"Ngưng tỷ cũng biết, giờ đây ngày nào tôi cũng nơm nớp lo sợ, áp lực lớn.
Cô xem, tóc tôi cũng rụng hết trơn rồi."
"Bên ngoài nhiều học sinh như vậy, đủ anh kiếm phí tay trong rồi."
Lam Tử Ngưng cố ý nhấn mạnh ba chữ phí tay trong.
Lộp bộp một cái.
Tay trong?
Lam Tử Ngưng thực sự giảo hoạt, luôn luôn lợi dụng nhược điểm của cảnh sát.
Bây giờ nàng để cho nằm vùng thật và nằm vùng giả quang minh chính đại giúp nàng chuyển hàng!
Háo Tử hiển nhiên là hai mặt, nhận tiền cảnh sát lại còn nhận tiền của Lam Tử Ngưng, ở đây sắm vai một tay trong.
Cảnh sát cho rằng thu được tình báo, không ngờ đều là Lam Tử Ngưng cố ý thả ra!
"Tôi nghĩ...!Trích phần trăm có phải nên nhiều thêm không?"
Một câu "Nằm vùng chuyển hàng xác xuất thành công là trăm phần trăm." của Lam Tử Ngưng nói chính là ý này!
Nếu xác định bản thân thật là nằm vùng, vậy chắc chắn sẽ không vì một con cờ như thế mà chặt đứt đường lui, nhất định sẽ kiên trì chuyển hàng cho nàng.
Kha Hựu hơi cúi đầu, hạ quyết tâm, lúc này đây không cần đường lui, phải tiếp tục tiến về phía trước.
Kha Hựu cười ha hả, đè lại bàn tay Háo Tử đang gõ gõ trên bàn.
"Anh kiếm nhiều thêm một phần, chẳng phải tôi đây sẽ kiếm ít một phần?"
Vừa dứt lời, mọi tầm mắt trong phòng đều tập trung tại trên người cô.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: ta tuyệt đối là mẹ kế.
Viết quá thuận lợi oa oa oa! Ta khóc!
Ngưng tỷ tỷ: Hừ! Em muốn bỏ đi?! Mơ tưởng!
Tiểu Hựu Hựu: tôi đây không phải là sợ tổn thương chị đấy sao...!
Ngưng tỷ tỷ: Hừ! Em muốn bỏ đi?! Mơ tưởng!
Tiểu Hựu Hựu: Tôi cuối cùng đều không phải quyết định lợi dụng chị sao...!
Ngưng tỷ tỷ: Hừ! Em muốn bỏ đi?! Mơ tưởng!
Tiểu Hựu Hựu: tôi cuối cùng cũng bị chị ăn sạch sành sanh...!
Ngưng tỷ tỷ: Hừ!.
Danh Sách Chương: