• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Điều chỉnh lại tâm trạng, sau đó Kha Hựu lên xe của A Phong.

Lúc này, là lần chuyển hàng đầu tiên kể từ khi hai anh em Lam Tử Ngưng chính thức tiếp quản Lam gia, cũng là nhiệm vụ đầu tiên từ khi theo A Phong.
Từ lần trước giao thủ với A Phong, không thể so người này với những tay đàn anh hữu dũng vô mưu khác, mọi việc đều rất cẩn thận.

Tuy rằng bị Kha Hựu đánh vỡ vài lần hành động lén lút, nhưng Kha Hựu rất khó kết luận A Phong có giấu tâm tư khác với Lam gia hay không.

Nếu như hắn là người của Lam Tiêu Mạc hoặc là nội gian do thế lực đối đầu với anh em Lam gia cài vào, vậy thì Lam Tử Ngưng thật sự khó mà đề phòng.

Không như những lần trước, chuyến hàng này giá trị rất lớn, Lam Tiêu Tần đặc biệt chỉ đạo A Phong dẫn Kha Hựu tự mình ra trận.

Kha Hựu và A Phong cứ thế đi xuyên đêm đến bến tàu.

Thuyền còn đậu ở cảng, Kha Hựu nhìn thấy tia sắc bén trong đôi mắt của A Phong, đường nhìn như vậy thật giống như có thể nhìn thấu màn đêm đen tối này.

Ngửa đầu nhìn bầu trời đêm, hít một hơi sâu, Kha Hựu đè xuống nỗi bất an ngấp nghé trong lòng, nghênh đón luồng sáng chói mắt bước ra từ trong bóng tối nọ.

Đi đầu là một Hắc quỷ, giữa màn đêm đen kịt, hắn làm cái ký hiệu gì đó Kha Hựu không thấy rõ lắm, chỉ biết là hắn ra lệnh một tiếng, lập tức có ba người đi lên.

"Quy tắc của bọn này, trừ cậu, tất cả đều giao vũ khí ra, chỉ có ba người được đi vào." Đối phương đi tới trước mặt A Phong.

"Đây là quy tắc gì chứ?" Dưới mái tóc đen nhánh của A Phong, cặp con ngươi u ám có chút ngạo nghễ: "Rất xin lỗi, Lam gia chúng tôi cũng có quy tắc."
Hắc quỷ cúi đầu đối bên người phiên dịch nói chút cái gì, đón bên cạnh hắn người ta nói đạo, "Ngươi có thể hỏi hỏi các ngươi lão đại, trước đây giao dịch đều là theo chúng ta quy củ."
Hắc quỷ mở điện thoại nói, rồi để phiên dịch đưa qua cho A Phong, đầu bên kia là giọng nói nặng nề của Lam Tiêu Tần: "Làm theo lời hắn, đưa hắn hàng, tiền sẽ tới tay."
A Phong bất đắc dĩ đáp ứng, lúc quay đầu đối mặt với Hắc quỷ thì chợt không còn vẻ lo lắng nữa.

Trong lòng hắn nghĩ, dù sao xung quanh đây có rất nhiều lực lượng cảnh sát mai phục, nhất định có thể tóm gọn băng đảng mua bán ma túy quốc tế này.

Trước khi Lam Tiêu Tần xác định thân phận của mình, rời khỏi Lam gia.

A Phong gật đầu, xoay người nói với đám người Kha Hựu: "Giao vũ khí cho bọn chúng."
Hắc quỷ thấy đám Kha Hựu rất là phối hợp thì lịch sự mời A Phong và Kha Hựu đi vào trong xưởng tàu.

Lúc bước vào xưởng, A Phong liên tục quan sát hoàn cảnh xung quanh.

Đối với Kha Hựu lúc này luôn dồn lực chú ý trên người A Phong mà nói, mặc dù hành động và ánh mắt của hắn rất lơ đãng, nhưng vẫn không thể thoát khỏi tầm mắt của Kha Hựu.

Điện thoại di động trên người A Phong đột ngột vang lên, một tiếng kêu này khiến mọi người ngạc nhiên, mấy con chó săn trong xưởng cũng đột nhiên lớn tiếng sủa lên.

Khóe mắt Kha Hựu hiện lên ngạc nhiên, lúc đi giao dịch, mọi thiết bị thông tin liên lạc đều đã bị Lam Tiêu Tần lấy đi rồi, vậy thì di động trên người A Phong này hiển nhiên Lam Tiêu Tần không biết tới.

Kha Hựu ngó qua mặt A Phong, muốn nhìn xem có thể nhìn ra chút đầu mối nào từ đó không.

Thế nhưng, dưới ánh mắt đăm đăm của mọi người A Phong cẩn thận lấy di động từ túi áo ra, gở pin, sau đó buông tay, tất cả đều rơi xuống đất.


Vẻ mặt của A Phong vẫn như lúc ban đầu, thế nhưng Kha Hựu đứng ở phía sau A Phong rất rõ ràng phát hiện tay hắn run khe khẽ đến mức khó ai có thể nhận ra.

Tại lúc Hắc quỷ buông cảnh giác, A Phong nhỏ giọng nói với Kha Hựu: "Có hai cái cửa sau."
Kha Hựu thầm cả kinh, ngẩng đầu nhìn hắn, khóe mắt hắn sáng rực, nhìn như vui sướng khi đạt được thắng lợi lớn vậy.

Kha Hựu lạnh cả người, A Phong có dị tâm? Lúc trước hắn thử là cho rằng cô cũng có dị tâm với Lam gia nên muốn lôi kéo cô đứng cùng trận tuyến bên hắn? Mà hôm nay, hành vi của A Phong cũng đã ép Kha Hựu đến chỗ không còn đường lui rồi.

Một chùm sáng cường độ lớn chiếu vào xưởng đóng tàu, nhấp nháy ba lần, với ý thuyền chở hàng đã cập bến.

Hắc quỷ ngoắc một cái, đàn em mở va li ra, toàn là đô la Mỹ.

A Phong định lên trước lấy, Hắc quỷ lại kịp thời đóng va li lại: "Wait."
A Phong nhíu mày, đề cao giọng: "Hàng của Tần ca ông còn sợ? Mau gọi đàn em của ông đi kiểm tra đi."
Kha Hựu chấn động trong lòng, trái tim đập bịch bịch dữ dội.

Đương nhiên, Hắc quỷ muốn kiểm hàng, bước này ắt không thể thiếu, A Phong không thể nào không biết.

Hôm nay A Phong liên tiếp biểu hiện thấp thỏm nôn nóng, quá không thích hợp!
Một cảm giác kỳ dị lặng lẽ nổi lên trong lòng Kha Hựu, thấp thỏm quan sát nhất cử nhất động của A Phong.

Nếu như thực sự gặp chuyện không may, trước mặc kệ Lam Tiêu Tần thì Hắc quỷ trước mắt cũng sẽ liều mạng với A Phong.

Lẳng lặng đợi cả buổi, chùm sáng chớp nháy bên ngoài xưởng mới sáng hẳn, tức là hàng đã kiểm xong.

Hắc quỷ cười hì hì giơ va li tiền ra, song phương nắm tay, tất cả nhìn như gió êm sóng lặng.

Thế nhưng ngay lúc đó, cửa sau xưởng đóng tàu đột nhiên vang tới tiếng gọi khẩn trương ầm ĩ của Lam Tử Ngưng: "A Hựu chạy mau!"
Theo sau đó, trên bến tàu ngoài xưởng, tiếng súng vang liên tiếp, còi cảnh sát cũng vang lên, Hắc quỷ nhanh như chớp đoạt lại va li: "Shit!"
Tiếng ồn đinh tai điếc óc xuyên không khí lạnh lẽo truyền đến tai Kha Hựu.

Hiện trường cực kỳ hỗn loạn, ai cũng không ngờ, cảnh sát lại đột ngột xuất hiện.

Đây là mai phục, là trường hợp mai phục mà Kha Hựu cũng không biết.

Người của Hắc quỷ lập tức tản ra, moi ra súng ống đã giấu từ trước đó, quay qua truy bắn đám người Kha Hựu và A Phong.

Hắc quỷ chỉ cho phép A Phong mang Kha Hựu và hai người khác đi vào xưởng đóng tàu, A Phong không bị soát người, bởi vậy, chỉ có trên người hắn mang theo vũ khí, Kha Hựu và hai người kia chỉ có thể né tránh.

Kha Hựu nhìn về phía Lam Tử Ngưng, hơi kinh ngạc, trong đôi ngươi trong trẻo hiện lên một tia sợ hã.

Từng làn đạn vô tình cắt xé màn đêm, thế mà Lam Tử Ngưng vẫn liều mạng chạy qua bên này.

Đoàng một tiếng, đèn trong xưởng bị Lam Tử Ngưng diệt hết.


Nhất thời bên trong tối om, Kha Hựu thừa loạn xoay người, nhanh chóng lăn tới chỗ đống phế liệu.

Đạn tán loạn bắn vào đống sắt thép, liên tục bắn ra tia lửa li ti và âm thanh đinh đoang chói tai.

Lam Tử Ngưng cắn môi dằn xuống nỗi sợ trong lòng, nhịn xuống lãnh ý trước cảnh đầy người đên tập kích.

Khi nàng biết được tin tức, Kha Hựu đã tới bến tàu rồi.

Lúc đó nàng còn đang ở trung tâm thương mại chọn mua đồ trang trí đầu giường, trong xe chỉ giấu một khẩu súng lục.

Không có suy nghĩ nhiều, nàng gọi điện thoại, cũng không cho Lam Tiêu Tần cơ hội nói, chỉ ném lại hai câu: "Em đi cứu cô ấy! Gọi người!" rồi bỏ chạy đến bến tàu luôn.

Trước khi tới nơi, đã dùng hết hai viên, phá đèn một viên, chỉ còn lại ba viên đạn.

Lam Tử Ngưng chỉ có thể né đông tránh tây chạy tới chỗ của Kha Hựu.

"Đừng tới đây!" Kha Hựu cũng không mong muốn Lam Tử Ngưng mạo hiểm tới cứu mình.

Lúc nào cũng nhắc nhớ bản thân rằng đây chỉ là một tuồng kịch, chung quy sẽ có một ngày kết thúc.

Thế nhưng khi lâm vào cảnh sinh tử, bảo vệ nàng, chính là ý niệm duy nhất trong đầu lúc này.

Kha Hựu không quan tâm sẽ bị lộ vị trí mà quát lớn về phía Lam Tử Ngưng: "Nơi này có chó! Chị đừng tới đây!"
"Anh cả sắp đến rồi! Gắng kiên trì thêm chút nữa!"
Từ lúc đi vào xưởng tàu, Lam Tử Ngưng đã nhận thấy chỗ này có mùi chó đặc hữu rồi.

Vả lại tinh thần trong trạng thái khẩn trương cực độ, Lam Tử Ngưng bắt đầu có dấu hiệu lên cơn hen.

Nỗ lực giữ vững hô hấp, Lam Tử Ngưng nhìn về phía Kha Hựu, ra hiệu cho cô đồng loạt lui về hướng cửa.

Lúc này A Phong cũng lui tới cửa, lại bị đạn vây quanh không thể động đậy.

"A Hựu!" Lam Tử Ngưng trợn to mắt, theo phản xạ bắn phía sau lưng Kha Hựu một phát.

Ở trong mắt Lam Tử Ngưng, Kha Hựu thấy được sự hoảng sợ, cô chưa bao giờ nhìn thấy Lam Tử Ngưng thất thố như vậy.

Hiện giờ, vẻ bình tĩnh, thong dong của nàng đã biến mất không còn tăm hơi! Theo tiếng đạn xẹt qua bên tai, một thi thể từ lầu hai xưởng tàu rơi xuống, nặng nề đập trên nền đất, phát ra tiếng trầm đục.

"A Hựu, đi mau!"
Lại một lần nữa tận mắt chứng kiến một sinh mạng biến mất, Kha Hựu ngốc sững, nhìn thấy vẻ mặt nàng dần xấu đi, quả tim trong ngực hẫng lên.

Cô nhấc cái xác nọ lên, dùng nó để chống đạn, vọt tới khu vực mà A Phong trốn.


Lam Tử Ngưng vội vàng rống với Kha Hựu to hơn: "A Phong là cảnh sát!"
Kha Hựu sửng sốt, cô vẫn cho rằng A Phong có dị tâm với Lam Tiêu Tần nên mới khắp nơi cẩn thận thử mình.

Hóa ra là hắn đang tìm đồng minh!
A Phong nghe thấy Lam Tử Ngưng nói thì cũng cả kinh, vội vàng chỉa súng nhắm vào Kha Hựu ở sau lưng.

Một phát đạn bắn qua vai, Kha Hựu bị bắn trúng ngã xuống đất.

Câu nói của Lam Tử Ngưng đã hoàn toàn khiến Kha Hựu sửng sốt.

Lúc viên đạn ấy bắn vào người, cô cũng không cảm thấy có bao nhiêu đau, chỉ theo lẽ thường mà ngã người nằm sấp xuống.

Vai Kha Hựu như là bị khoét một lỗ lớn, trông rất dữ tợn, máu đang chảy ào ào.

Cái áo của cô bị nhuộm đỏ một màu chói mắt.

Khi Kha Hựu quay đầu, chỉ nhìn thấy A Phong hướn về phía cô, nhắm chặt mắt.

Cuối cùng, hắn chỉa khẩu súng qua một bên.

Phía trước là Hắc quỷ, đằng sau là Lam Tiêu Tần đang sắp tới, một phát súng kia, là viên đạn cuối cùng của hắn.

A Phong không có bắn vào chỗ hiểm, hiển nhiên là vì muốn phân rõ giới hạn với cô trước mặt Lam Tử Ngưng!
A Phong là cảnh sát! A Phong là nội gián! Hắn đã bại lộ thân phận!
Kha Hựu còn đang ngỡ ngàng, Lam Tử Ngưng đã bắn hai phát, A Phong nghiêng người một cái, một viên đạn lệch khỏi chỗ trái tim, một viên khác bắn trúng đùi A Phong.

Cục diện trên bến tàu đã bị cảnh sát khống chế, rất nhiều cảnh sát bắt đầu di chuyển tới chỗ xưởng đóng tàu.

Người của Hắc quỷ vừa chiến đấu với cảnh sát, vừa lui tới cửa sau.

Thừa dịp Hắc quỷ hỗn loạn bỏ chạy, A Phong ôm đùi bị thương, khập khiễng chạy ra cửa sau.

Lam Tử Ngưng run run tay, nâng Kha Hựu bị thương lên.

A Phong theo Lam Tử Ngưng vào sinh ra tử nhiều năm, biết được hắn là nằm vùng, không có cho hắn bất kỳ cơ hội nào để giải thích, gặp mặt là trực tiếp lấy mạng.

Một màn này làm cho Kha Hựu lâm vào hoảng hốt.

Dường như cô nhìn thấy tương lai của mình và Lam Tử Ngưng.

Có lẽ nên nói, giữa họ căn bản không có tương lai.

Một bên là binh, một bên là tặc, chung quy là hai đường thẳng càng đi càng cách xa.

Trước mắt, Lam Tử Ngưng là một Lam Tử Ngưng liều lĩnh tới cứu mình! Mà nếu có một ngày, đối mặt với bản thân chân chính, nàng có trở nên lãnh khốc vô tình như thế không.

Kha Hựu không dám tưởng tượng đến ngày đó.

Đến ngày đó, có phải cô sẽ mất đi Lam Tử Ngưng không?!
Nhìn Lam Tử Ngưng dần dần thở hồng hộc, Kha Hựu muốn cười lên xoa dịu nàng, thế nhưng cô cười không nổi, chỉ có thể giơ lên vòng cong xấu xí: "Tôi không chết, đừng khóc, đi mau."
Lam Tử Ngưng lắc đầu mạnh, xoa xoa mặt, mới phát hiện dưới lòng bàn tay thật là một mảnh lạnh lẽo.


Nàng lấy tay tùy ý lau vài cái, lại phát hiện càng lau nước mắt chảy càng nhiều.

Lam Tử Ngưng nâng Kha Hựu, đỡ cô lui ra sau, vừa đi vừa thở gấp nói: "Tôi không khóc!"
Trên khuôn mặt tái nhợt của nàng viết đầy lo lắng và đau lòng, lại làm cho từng giọt bi thương Kha Hựu tích tụ trong lòng ở giữa cảnh sống chết này, tràn ra ngoài không còn sót lại chút nào.

Hai người bị người của Hắc quỷ éo đến không đường thối lui, chỉ có thể trốn trốn tránh tránh lui ra phía sau.

Lam Tử Ngưng thở hổn hển kịch liệt, giấu Kha Hựu ở một chiếc xe bị vứt đi, xoay người muốn đi, thế nhưng cơn nghẹn trong lồng ngực khiến nàng không thở nổi, cũng không thể đứng lên, ôm ngực: "Tên Hắc quỷ kia là kẻ điên! Em ở chỗ này chờ anh cả, tôi đi ra ngoài dẫn bọn chúng đi chỗ khác."
Lam Tử Ngưng không thể chết được, chí ít ngay lúc này, nàng không thể chết được!
Kha Hựu kéo Lam Tử Ngưng sắc mặt dần dần trắng bệch lại: "Điên rồi sao! Thuốc của chị đâu?!"
Lam Tử Ngưng muốn bỏ tay Kha Hựu ra, nhưng hô hấp dần dần khó khăn.

Mắt thấy người của Hắc quỷ sắp tới đây, Lam Tử Ngưng cố gượng chạy đi, bị Kha Hựu kéo mạnh một cái cõng trên lưng.

"Thả tôi xuống..." Kha Hựu bị trúng đạn ngay xương vai, chảy không ít máu, máu thậm chí còn lan ra cả tay Lam Tử Ngưng.

Nàng bắt đầu ho kịch liệt: "Thả tôi xuống đi..."
"Muốn chết cùng chết!" Kha Hựu dùng hết sức chạy tới chỗ bãi chôn rác.

Một đống rác chất chồng tạo thành lá chắn, giúp họ tranh thủ chút thời gian.

A Phong chạy ở phía trước, Kha Hựu không muốn A Phong rơi vào tay Hắc quỷ hay là Lam Tiêu Tần, thay đổi phương hướng liều mạng chạy.

Lúc này, trong đầu Kha Hựu chỉ có một ý niệm, sống sót, để Lam Tử Ngưng sống sót!
Liều mạng làm nàng xâm nhập cuộc sống của mình, liều mạng phá hủy sự bình tĩnh của nàng, làm nàng chỉ có thể tước vũ khí đầu hàng, làm cho nàng chỉ có thể giao ra chân tình...!Thậm chí ngay cả mạng cũng không cần!
Nước mắt của Kha Hựu chảy ra từ viền mắt, tí tách rơi xuống, hòa chung với dòng máu đỏ cùng thấm ướt mặt cát đất đá.

Xe của Minh Huy rốt cuộc chạy tới, không thèm để ý tới A Phong, mà chạy thẳng đưa hai người máu me tùm lum kia đi.

Trước mắt, Lam Tử Ngưng phát bệnh làm cho Kha Hựu hoàn toàn quên hết cái gì mà bình tĩnh trấn định, luống cuống chân tay không biết nên làm thế nào mới được.

"Mở cửa sổ! Mở cửa sổ!" Kha Hựu run tay ra sức đập cửa xe, thủy tinh vỡ rạch trúng tay cô, cực độ sợ hãi làm cô gần như chảy hết nước mắt, "Tại sao lại tới đây? Tại sao chị lại tới đây chứ!"
"Thuốc của Ngưng tỷ!" Minh Huy ném cho Kha Hựu bình thuốc.

Mặt Kha Hựu đầy nước mắt, nhìn thấy Lam Tử Ngưng xịt bình thuốc xong dần dần đỡ hơn, cô ôm nàng chặt vào trong lòng.

Mất máu nhiều và mệt mỏi quá độ khiến cả người cô không kiềm được mà run lẩy bẩy: "Tại sao không mang thuốc trong người! Tại sao không theo trên người hả?!"
Ngay từ đầu, hai người đã đứng ở đối diện hai bờ vực thẳm rồi, chầm chậm đi từng bước về trước, yếu đuối đến độ không cần bất luận trở ngại nào cũng vẫn sẽ xa nhau.

Đến giờ phút này, Kha Hựu mới khẳng khái thừa nhận, nếu như có thể lựa chọn, cuộc sống mà cô muốn, cũng chỉ là giản đơn, bình thường, cùng Lam Tử Ngưng an ổn sống bên nhau.

"Em không muốn chị chết!" Giọng nói của Kha Hựu như nghẹn trong cổ họng: "Em không muốn..."
"Huy, tới chỗ bác sĩ Cổ." Lam Tử Ngưng vỗ nhẹ lưng Kha Hựu, thoáng lui khỏi cái ôm của cô, cúi đầu hôn lên dòng nước mắt của cô, ôn nhu nói: "Em đặt nhiều câu hỏi quá...!Đừng hung như vậy, chúng ta đều còn sống không phải sao?"
Trong mắt Kha Hựu có ánh lệ, nắm chặt tay áo của nàng, "Tôi đã tưởng rằng mình sẽ mất chị...!Tôi đã tưởng tôi mất chị rồi!"
Lam Tử Ngưng ôm vai bị thương của Kha Hựu, nước mắt cũng chảy ra, nhẹ nhàng hôn lên môi cô: "Đứa ngốc, tôi không muốn thả em đi đâu."
"Lam Tử Ngưng...!Lam Tử Ngưng...!Lam Tử Ngưng..."
"Không sao, A Hựu.

Chúng ta đều ổn rồi, còn sống, cùng nhau sống tốt."
"...".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK