• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 27: Dùng lời nói dối che dấu trái tim đau thương


Mục Tư Viễn cười nhạt: “Tôi làm vậy có gì không đúng sao? Ngược lại là cô, cô sợ hãi như thế, chẳng lẽ cô chưa nói chuyện cô với tôi cho chồng cô biết?”


Ánh mắt cô hỗn loạn cúi đầu, tâm tư xoay chuyển cũng không đoán được ý tứ trong lời hắn nói.


“Cố Bảo Bảo,” Miệng hắn nhếch lên tia tiếu ý giễu cợt, “Xem ra cô thật chưa nói cho chồng cô rồi, cũng đúng thôi, nếu nói những chuyện trước đây cô làm cho anh ta biết, cô có lẽ cũng không gả đi được đâu nhỉ!”


“Những chuyện trước đây tôi làm…?”


Mặt cô tái nhợt ngước lên, yết hầu vì những lời hắn nói mà đau đớn không nói nên lời.


Nước mắt từng giọt lăn xuống giống như những bi thương sâu trong lòng thấm ra ngoài.


Trái tim Mục Tư Viễn run lên, nhưng hắn lập tức cương quyết lờ đi.


Vẫn là ánh mắt lạnh lùng nhìn cô: “Cố Bảo Bảo, lẽ nào cô đã quên rồi sao?”


Hắn quay ra, nhìn vào trong căn phòng nghỉ ngơi kia: “Chính chỗ đó, cô cho tôi ăn cái gì? Sau đó cô lại làm gì? Không cần tôi phải nói cặn kẽ cho cô rõ chứ.”


“Anh…”


Cố Bảo Bảo hít thở khẩn trương, tay túm lấy áo, “Anh… Biết?”


Đêm đó, đêm đó rõ ràng hắn đã uống say, cô mới cho hắn anh… Sau đó hắn cũng tưởng bọn họ say rượu mất lí trí, vì sao bây giờ hắn lại nói như vậy…?


“Cố Bảo Bảo!”


Bỗng hắn bước tới, vóc dáng to cao bao trùm lấy cô, cô không thấy rõ mặt hắn nhưng lại cảm giác được sự tức giận đang bộc phát trong lòng hắn.


Cô theo bản năng lùi lại song bị hắn giữ chặt cằm.


Giọng nói lạnh lùng văng vẳng bên tai: “Thật ra tôi rất lấy làm lạ, năm đó cô tìm mọi cách leo lên giường tôi, vì sao trong nháy mắt lại có thể đi theo người đàn ông khác?”


Hóa ra đây mới là vấn đề hắn quan tâm ư?


Hắn cảm giác mình bị khuất nhục mới muốn đòi sự thống khoái từ cô sao? !


Hốt nhiên cô thấy trái tim thật đau đớn, nước mắt cũng dần khô kiệt.


“Anh quan tâm ư?” Cô khó khăn nhưng bình tĩnh nói: “Tôi nếu đã biết anh không lấy tôi, lẽ nào tôi phải chờ anh cả đời sao?”


Cằm đau hơn, hắn gào lên tức giận: “Cố Bảo Bảo, những lời cô đã nói thì sao? Đều là lời nói dối cả ư?”


“Đúng thế!”


Cô cắn răng đẩy tay hắn ra: “Nhưng dựa vào cái gì anh hỏi tôi như thế? Tôi là gì của anh đây? Không sai, tôi đã từng hứa hẹn với anh, tôi có thể cam kết cả đời chờ anh, nhưng anh thì sao? Anh có từng nhìn tôi chưa?”


Không, hắn sẽ không, vĩnh viễn không!


Cô đè nén cảm giác run rẩy trong tim: “Mục Tư Viễn, tôi học sự khôn ngoan thôi. Tôi chỉ học… Học cách buông tay. Lẽ nào điều đó cũng không được? Điều đó cũng không được ư?”


“Tôi quấn lấy anh, anh không thích; bây giờ tôi không quấn lấy anh nữa, trong lòng anh cũng không thoải mái sao? Vậy anh bảo tôi phải làm thế nào? Làm thế nào?”


Sắc mặt Mục Tư Viễn xanh mét, không nói được gì.





Chương 28: Cô ơi, con không có mẹ


Hắn keo kiệt như vậy đó, không thể giao trái tim cho cô, ngay cả lời cũng không nói một câu.


Lui ra sau, cô tham lam khắc sâu bóng dáng hắn lần cuối, sau đó chạy vội ra ngoài.


Cước bộ của cô rất nhanh, một mực tự nhủ trong lòng, không được khóc, không thể khóc, chít ít không thể khóc trong công ty.


Thế nhưng, khi ra tới vườn hoa nhỏ ngoài công ty, cô lại không nhịn được, núp sau bồn hoa đau lòng khóc một trận.


Cô thật muốn nói cho hắn biết, tất cả những lời cô vừa nói đều là giả.


Sau khi yêu hắn, cô cũng không biết làm sao để yêu người đàn ông khác.


Nhưng cô tuyệt đối không thể nói được.


Khi hắn và Trịnh Tâm Du sống hạnh phúc bên nhau, cô cũng cần sự tôn nghiêm mới có thể sống được.


Phút chốc cô đứng dậy, mặc dù đau lòng, suy nghĩ của cô vẫn rõ ràng.


Đã xảy ra chuyện như vậy mà “chồng” cô không tới, Mục Tư Viễn nhất định sẽ sinh nghi, cô nhất định phải mang Nhạc Nhạc rời đi!


“Cô ơi!”


Lúc này, sau lưng chợt vang lên một giọng nói non nớt êm dịu.


Cô sửng sốt, xoay lại, cả người như bị sét đánh.


Bóng hình ngày nhớ đêm mong, cô tưởng không cách nào gặp được bé nữa, giờ đây bé lại đang đứng trước mặt nhìn cô.


“Nhạc… Hoan Hoan!” Cô kích động ngồi xuống ôm lấy bé.


Hoan Hoan cũng chìa tay ra ôm vai cô, trong lòng rất vui.


Bé từ nhà ông nội chạy ra ngoài, chính là muốn ở công ty chờ cô ấy, không ngờ nhanh như vậy đã gặp rồi.


“Cô ơi, cô khóc sao?” Bé nhìn cặp mắt đỏ của cô hỏi.


“A, không có,” Cố Bảo Bảo vội vã lau nước mắt, nặn ra nụ cười: “Mẹ… Cô chỉ bị cát bay vào mắt thôi.”


“Vậy con giúp cô thổi nhé!” Bé nhón chân lên, cẩn thận thổi cho cô.


Cơn gió ấm áp lướt qua mắt cô, thương tổn của Mục Tư Viễn dường như cũng bị thổi đi, “Cảm ơn Hoan Hoan!” Cô cười vui vẻ.


“Cô ơi, sao cô biết tên con là Hoan Hoan?” Bé mở to mắt hỏi, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng như một trái táo.


Ngốc quá, mẹ sao có thể không biết tên con được chứ?


Cố Bảo Bảo đè nén cảm giác đau lòng, ôn nhu ôm bé lên: “Cô đương nhiên biết rồi. Cô còn biết Hoan Hoan là một thiên tài nhỏ, đúng không?”


Hoan Hoan hiếm khi cười rộ lên, “Kỳ thực cũng không hẳn đâu ạ.”


Cơ thể bé áp sát vào lòng Cố Bảo Bảo, trên khuôn mặt bé nhỏ có sự cô đơn không hợp với tuổi: “Con càng hâm mộ những bạn khác có mẹ hơn!”


Bé đã từng hỏi ba, vì sao Hoan Hoan không có mẹ?


Ba nói thiên tài thì không cần mẹ!


Kỳ thực bé vẫn luôn nhớ, nếu làm thiên tài mà không có mẹ, bé tình nguyện không làm!


Cố Bảo Bảo đau lòng không thôi, “Hoan Hoan cũng có mẹ mà, bằng không Hoan Hoan từ đâu chui ra chứ?”


“Nhưng mẹ con đang ở đâu?” Cái miệng nhỏ nhắn vểnh lên hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK