Cho nên bé nói dối với người phục vụ là đi vào phòng vệ sinh, kỳ thực là thừa dịp người phục vụ không chú ý lén chạy tới cái bàn cạnh đó, nghe được những lời ba nói với mẹ!
Nghe vậy, Nhạc Nhạc suy nghĩ một chút, lấy một tờ giấy nhỏ trong túi ra đưa cho Hoan Hoan.
Chỉ thấy trên đó viết — mẹ muốn mang em về Mỹ —
Hoan Hoan hiểu, “Cho nên em mới trăm phương ngàn kế muốn tìm anh đúng không?”
Nhạc Nhạc gật đầu, bé không nói được, chỉ có thể mở to mắt nhìn Hoan Hoan.
“Nhạc Nhạc, em yên tâm đi.” Bé nắm chặt tay em trai: “Anh nhất định sẽ không để mẹ và em đi!”
Đang nói chuyện, trong lòng bé đã có một kế hoạch, bé kéo Nhạc Nhạc ngồi xuống, bàn bạc: “Anh có một cách rất hay, nhưng cần em hỗ trợ, em có đồng ý không?”
Nhạc Nhạc đương nhiên bằng lòng, nhưng bé có thể làm gì đây?
“Tới đây nào,” Hoan Hoan cười, “Chuyện Nhạc Nhạc cần làm là học nói, chỉ hai câu thôi!”
Hai câu nói rất quan trọng!
*************************************
Sau khi xuất viện, Cố Bảo Bảo lại nộp đơn xin từ chức.
Trong lòng chủ nhiệm thư ký cũng hiểu rõ, không nói thêm gì, chỉ nói theo trình tự: “Tôi phải xin chỉ thị của tổng giám đốc, không bằng cô cứ nghỉ ngơi trước, một mặt chờ tin tức?”
Cô gật đầu, kỳ thực “xin chỉ thị” và “nghỉ ngơi” đều đã đại biêu tất cả rồi, cô có thể đi.
Cô ra khỏi công ty, trên đường có rất nhiều đơn tuyên truyền đẹp mắt, tuyên truyền về địa điểm ăn cơm, đồ trang sức, hoa tươi…
Đúng vậy, mai là lễ tình nhân rồi
Cố Bảo Bảo hít sâu một hơi, ép mình nở nụ cười.
Cô cũng có một tình nhân nhỏ đó không phải sao? “Tình nhân” của cô ấy chính là Nhạc Nhạc!
Hôm nay cô cuối cùng cũng có thể đưa bé về nhà, “Nhạc Nhạc, hôm nay muốn ăn gì? Pizza có được không?”
Nhạc Nhạc ôm chặt cổ cô, tựa đầu vào vai cô không nói tiếng nào.
“Nhạc Nhạc nhớ mẹ có phải không?” Trong lòng Cố Bảo Bảo liền thấy ấm áp, mấy ngày không gặp bé làm sao lại không nhớ cho được.
Có lẽ, trời cao đối với cô cũng không tệ, không có được tình yêu của hắn, nhưng lại có Nhạc Nhạc.
“Nhạc Nhạc ăn nhiều một chút.” Cô cắt pizza thành từng miếng nhỏ đặt vào đĩa cho bé, nhìn bé ăn thôi mà cô cũng thấy thỏa mãn.
Bỗng nhiên Nhạc Nhạc bỏ dĩa xuống, ngước mắt lên nhìn cô.
“Sao thế? Có phải là ăn không ngon?”
Cô hỏi, lấy khăn giấy ra lau nước tương dính bên mép bé. Lại thấy bé cắm dĩa vào một miếng pizza đưa tới miệng cô.
Cố Bảo Bảo không khỏi kinh hỉ lẫn lộn, “Nhạc Nhạc muốn cho mẹ ăn sao?”
Thấy Nhạc Nhạc gật đầu, cô quả thực khó có thể tin, mấy ngày không gặp, bệnh tình Nhạc Nhạc lẽ nào đã có chuyển biến lớn đến vậy?