• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 5: Nhạc Nhạc không phải đứa bé tàn tật


Ngày thứ hai cũng không thuận lợi, bởi vì Nhạc Nhạc không cách nào trả lời câu hỏi mà cô giáo Hà đưa ra.


“Thưa cô, hôm nay…” Cô không thể không bịa chuyện, “Hôm nay Nhạc Nhạc có hơi… có hơi cảm mạo, cổ họng không được tốt.”


Cô giáo cười, ánh mắt lại tràn đầy nghi ngờ.


“Anh bạn nhỏ Cố Vĩnh Nhạc?” Cô thử một lần nữa, nhưng Nhạc Nhạc vẫn cúi đầu không để ý tới cô giáo.


“Cô Cố?” Cô giáo hoài nghi chỉ vào tai, tưởng Nhạc Nhạc là một người điếc?!


Cố Bảo Bảo không có buông tha, đã đi tới vài trường, nhưng các thầy cô đều tưởng bé là người điếc hoặc là bị đần độn, thậm chí còn đề nghị cô đưa Nhạc Nhạc tới trường đặc biệt.


Không, Nhạc Nhạc của cô không phải đứa bé tàn tật, cô sẽ không đưa bé đi!


“Nhạc Nhạc,” lại thất bại thêm lần nữa, Cố Bảo Bảo cũng sắp suy sụp rồi, “Nhạc Nhạc, mẹ xin con, con nói một câu có được không?” Cô ngồi xuống, lắc lắc cơ thể nhỏ bé của Nhạc Nhạc.


Ánh mắt bé chuyển động, hờ hững dừng lại trên người cô một giây rồi ngay lập tức dời đi.


Bé chỉ có phản ứng như thế với cô, mãi đều chỉ có phản ứng vậy thôi sao?


“Nhạc Nhạc!” Cô lo lắng, “Con nói một câu thôi có được không? Chỉ một câu, trước mặt thầy cô nói một câu thôi, được không con?”


Có thể do tay cô bóp làm đau đôi vai bé nhỏ, bất chợt, Nhạc Nhạc cúi đầu cắn vào tay cô, thưa dịp cô lỏng tay liền chạy đi.


“Nhạc Nhạc!” Cố Bảo Bảo hoảng hốt đuổi theo, ôm bé, “Nhạc Nhạc…” Cô đau lòng tự trách, không nhịn được khóc òa, “Là mẹ không tốt, mẹ xin lỗi con.”


Nếu không phải vì cái thứ tình yêu buồn cười kia, nếu không phải vì sự thanh cao tức cười kia, nếu cô không có xé nát tấm chi phiếu, cô cũng không cần bận tâm về công việc mà sơ sót việc chăm sóc Nhạc Nhạc, làm bé trở thành như hôm nay, đều là lỗi của cô!


“Đừng khóc.” Bỗng nhiên, một giọng nam quen thuộc trầm thấp vang lên, cô ngẩn ra, ngẩng đầu lên nhìn, “Công Tôn Diệp?!”


“Có thể không phải anh sao.” Công Tôn Diệp cúi xuống ôm Nhạc Nhạc, vừa hỏi cô, “Em sao rồi?”


Lần đầu tiên thấy cô yếu ớt như vậy, trước đây không phải thà rằng chết đói, cũng không muốn thể hiện ra sự bất lực, không muốn tiếp thu sự trợ giúp của bất kì ai sao?


Cô vội vàng lau khô nước mắt, “Ý em là, anh sao lại ở đây?” Tuần trước bọn họ vừa mới nói chuyện qua điện thoại, hắn không phải vẫn đang ở Mỹ sao?


Công Tôn Diệp cười, “Bởi vì anh…” Mắt hắn chuyển sang Nhạc Nhạc, “Nhớ Nhạc Nhạc.” Nói rồi, hắn liền hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhạc Nhạc.


Hắn về nước là có việc, ban đầu nghĩ buổi chiều mới tìm bọn cô, không nghĩ tới là gặp ngay ở đây.


Nhạc Nhạc gì cũng không nói, nhưng từ đôi lông mày bé nhỏ nhíu chặt lại là thấy bé không thích người đàn ông này hôn mình!


“Giờ đến lượt anh hỏi em,” Công Tôn Diệp đưa mắt lại, “Sao em lại mang Nhạc Nhạc tới đây?”





Chương 6: Cô có mục đích gì


“Em muốn cho Nhạc Nhạc đi học, còn bản thân thì muốn đi làm?”


Ngồi nửa tiếng trong quán cà phê, Công Tôn Diệp cuối cùng cũng hiểu quyết định của cô.


Cho Nhạc Nhạc đi học, có thể sẽ có sự trợ giúp với bệnh của bé, nhưng mà, “Em sao lại muốn đi làm?”


“Em…”


Cô còn chưa kịp đưa ra một mớ lý do có thể thuyết phục, Công Tôn Diệp đã cắt đứt. “Em đừng nói chuyện ma quỷ gì mà nuôi sống mình và Nhạc Nhạc, anh không tin.”


Nói xong, hắn suy nghĩ một chút, “Công việc của em với chuyện Nhạc Nhạc tới trường anh đều có thể giải quyết, nhà anh có mở một trường quý tộc, cho Nhạc Nhạc vào đó học cũng được. Còn em…”


Ánh mắt hắn bỗng chuyển lên gương mặt cô, “Nếu muốn làm việc thì tới làm trợ lý cho anh.”


“Em… Không”, cô hốt hoảng lắc đầu, “Em không thể để Nhạc Nhạc ở ký túc trong trường học quý tộc, em cũng… không thể quay về Mỹ làm việc cùng anh.”


“Anh cũng về nước làm, chi nhánh ở Mỹ không cần anh tới cũng không sao cả.” Hắn lại cắt đứt lời cô.


Cái này… Cố Bảo Bảo âm thầm nắm chặt khăn trải bàn, không biết nên nói như thế nào.


“Sao vậy? Có vấn đề gì sao?” Hắn sao có thể không nhìn ra sự bối rối của cô cơ chứ.


“A Diệp…” Cô nhìn Nhạc Nhạc đã ngủ say trong lòng mình nói, “Em đã nộp đơn rồi, ở… ở tập đoàn Mục thị, làm chức thư ký nhỏ ở bộ hậu cần.”


“Em…?” Công Tôn Diệp khó có thể tin nhìn cô.


Nhưng thấy cô gật đầu, “A Diệp, em… em rất muốn gặp Hoan Hoan, em muốn gặp con, nhưng… Em không thể tới Mục gia, em chỉ có thể làm cách này thôi.”


Dừng một chút, cô dường như hạ quyết tâm, lại nói, “Một tháng thôi, em chỉ muốn xem Hoan Hoan có sống tốt hay không, rồi em sẽ mang Nhạc Nhạc quay lại Mỹ.”


Chỉ một tháng sao?


Vì sao hắn lại có dự cảm rất xấu?


Giống như, trước mặt bọn họ là một cái hộp Pandora.


Công Tôn Diệp thở dài, không nói gì thêm.


Về đến nhà, Cố Bảo Bảo bắt đầu thu dọn đơn giản quần áo cho Nhạc Nhạc, Công Tôn Diệp nói có thể cho Nhạc Nhạc phá lệ mỗi ngày về nhà, cũng không ngăn trở cô tới Mục thị, cô chuẩn bị ngày mai sẽ đưa Nhạc Nhạc tới trường.


Chỉ là, vừa nãy hắn tiễn cô về nhà, hắn sao lại bất chợt hỏi, “Bảo Bảo, em có nghĩ tới hay không, em rốt cuộc muốn thấy Hoan Hoan, hay là muốn thấy anh ta?”


Cô chỉ muốn thấy Hoan Hoan thôi!


Nhìn đôi mắt hắn, cô đáp: “A Diệp, cuộc sống trước kia, em không bao giờ nghĩ tới nữa.”


Trái tim cô từ lâu đã hóa thành bụi phấn, đã theo làn gió bay đi, không còn tìm lại được nữa.


“Ba ngày hai đêm, nếu như là duyên số…” Bỗng điện thoại trong phòng khách kêu lên, Cố Bảo Bảo ngẩn ra, vội vã ra ngoài nhận điện, là dãy số của tập đoàn Mục thị!


Cả người cô chấn động, ngẩn ngơ một hồi mới cầm điện thoại lên.


“A lô, xin hỏi có phải cô Cố không?” Là giọng của vị trợ lý kia.


“Vâng, là tôi đây.” Cô nắm chặt di động, mới làm cho giọng mình không run rẩy.


Người trợ lý nhân sự cười, “Cô Cố, tôi rất vinh hạnh chúc mừng cô, cô đã được nhận vào công ty, giữ chức thư ký bộ hậu cần.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK