• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 31: Tôi nghĩ là cô hiểu lầm


Chủ nhiệm thư ký nói tiếp: “Ngoài những việc chúng tôi đã phân công ra thì những chuyện còn lại sẽ là công việc của cô! Cô nghe rõ chưa?”


Cô gật đầu.


Cô hiểu, chỉ cần những chuyện các cô ấy chưa hoặc không kịp làm xong đều là nhiệm vụ của cô!


“Hiểu là tốt rồi!” Chủ nhiệm liếc cô một cái, đi vào phòng làm việc của mình.


“Đúng rồi, ” Bất chợt cô ta quay lại, “Trừ những cái đó ra, còn một việc rất quan trọng cô phải làm, tối thứ ba và chủ nhật hàng tuần, tổng giám đốc đều có một bữa tối với cô Trịnh, cô phải hẹn trước với cô Trịnh đấy!”


Dừng lại một lúc rồi cô ta nhấn mạnh: “Bất cứ chuyện gì khác cô đều có thể làm sau nhưng việc này là không được!”


Tiếp đó cô ta vô cùng nhìn sắc mặt Cố Bảo Bảo hơi thay đổi rồi mới về phòng mình.


Cô biết là chủ nhiệm cố ý, khi có thư kí mới mà được tổng giám đốc đối đãi đặc biệt, những thư kí còn lại sẽ “hợp công”, chiêu nhỏ này trước đây cô đã từng dùng qua.


Nhưng hiện giờ, cô đã không còn quan tâm nữa.


Cố Bảo Bảo ngồi xuống cái ghế trước kia của mình, hôm nay việc đầu tiên cô làm là gọi điện thoại, hẹn trước Trịnh Tâm Du bữa tối ngày mai với Mục Tư Viễn.


Nhấn số của Trịnh Tâm Du, cô hít sâu, “Xin hỏi có phải cô Trịnh đó không? Tôi là thư kí của Mục tổng giám đốc.”


“Chào cô, tôi là…” Giọng điệu vui vẻ dừng lại, “Cô là… Cố Bảo Bảo phải không?”


Cố Bảo Bảo ngồi thẳng người, “Là tôi. Cô Trịnh, tôi muốn hẹn thời gian cho bữa tối ngày mai của cô.”


“Cố Bảo Bảo,” Trịnh Tâm Du có chút bối rối cắt ngang lời cô, “Cô đừng hiểu lầm, bọn tôi cùng ăn cơm chỉ là thảo luận tình hình giáo dục Hoan Hoan mà thôi, cô hẳn cũng biết… Công việc của tôi là dạy cho trẻ..”


Cố Bảo Bảo cũng cắt ngang lời cô ấy, cố ý lên giọng: “Cô Trịnh, tôi nghĩ người hiểu lầm là cô! Tôi và tổng giám đốc… Cho tới giờ chưa có gì cả. Xin cô đừng hiểu lầm!”


Vừa dứt lời, mấy thư kí kia liền kỳ quái ngẩng đầu lên.


Trịnh Tâm Du sửng sốt, ở bên đầu dây kia thận trọng hỏi: “Cố Bảo Bảo, cô… Thực sự đã kết hôn rồi sao?”


“Đúng vậy! Tôi đã kết hôn!” Cô không chút do dự đáp.


“… Chúc mừng, tôi…” Trịnh Tâm Du không thể làm gì khác hơn là ngưng đề tài, “Làm phiền cô nói với Tư Viễn, mai tôi sẽ tới muộn nửa tiếng.”


“Được. Tạm biệt.”


Cúp điện thoại, mấy thư kí kia liền rút đầu mình về, âm thầm nhìn nhau bên dưới, đang muốn vụng trộm thảo luận thì lại thấy tổng giám đốc thân ái của các cô đang đứng ở cửa.


Trong phòng làm việc tức khắc lặng như tờ, Cố Bảo Bảo kỳ quái ngẩng đầu, vừa vặn đụng vào tầm mắt Mục Tư Viễn.


Hô hấp của cô như ngừng lại, giả vờ trấn định cúi đầu, tưởng là hắn sẽ nói gì hay làm gì đó nhưng hắn chỉ dặn: “Linda, pha tôi ly cà phê!”


Sau đó liền ra ngoài.





Chương 32: Cô ơi, đổi cà phê thành nước trái cây có được không


Cố Bảo Bảo ngơ ngác nhìn bóng lưng hắn, thu lại ánh mắt đồng thời cũng thở phào.


Hắn không tìm cô gây phiền phức, cũng không phát hiện ra Nhạc Nhạc, vậy cô cứ yên ổn trong khoảng thời gian này đi, chỉ cần xong chuyện đã đáp ứng Hoan Hoan, cô có thể mang theo Nhạc Nhạc đi khỏi nơi đây.


“Mọi người bỏ mọi việc trong tay xuống đi, ” Lúc này, chủ nhiệm đi ra, vỗ vỗ tay nhắc nhở mọi người chú ý: “Cuộc họp do thái tử gia chủ trì trước 10h30, mọi người mau chuẩn bị đi!”


Nghe vậy, các thư ký lập tức lu bù lên, Cố Bảo Bảo cũng cầm tư liệu theo các cô tới phòng họp.


“Cô Cố, cô đi lấy hai mươi ly cà phê đi!” Chủ nhiệm cầm lấy tư liệu trong tay cô, thúc giục: “Mau!”


Lấy cà phê… Không phải là công việc của nhân viên sao?


Cô không kịp nói ra nghi ngờ, chủ nhiệm đã vội vã đi rồi.


Cô đành phải đi lấy cà phê, đúng lúc thấy Linda đang suy nghĩ cà phê của Mục Tư Viễn nên pha thế nào, “Ai, tổng giám đốc muốn mấy thìa đường với mấy thìa sữa đây?”


Cô ấy cũng mới làm phiên dịch viên nên còn không rõ lắm khẩu vị của tổng giám đốc.


Cố Bảo Bảo đi tới bên cạnh, theo trí nhớ thốt lên: “Một thìa sữa, nửa thìa đường, anh ấy thích uống cà phê đắng…”


Linda sửng sốt, cô cũng sững sờ, trong lòng lập tức thấy đắng chát, cô rõ ràng thói quen của hắn còn hơn cả bản thân.


“Tôi chỉ thuận miệng thôi, cô chớ coi là thật.” Cô vội bổ sung, xoay người đi pha cà phê.


Linda như có điều suy nghĩ nhìn cô, nhanh chóng cầm cà phê ra ngoài.


“Cô ơi!” Lúc đang pha cà phê, giọng nói trẻ con quen thuộc chợt vang lên, Cố Bảo Bảo nhìn lại, “Hoan Hoan!”


Cô tiến tới, ngồi xổm xuống trước mặt bé: “Hoan Hoan sao biết cô ở đây?”


Hôm nay Hoan Hoan mặc một bộ âu phục nhỏ, mái tóc được vuốt keo chải ra đằng sau, trông rất lanh lợi.


Cố Bảo Bảo nhìn mà trong lòng thấy rất vui.


Hoan Hoan nháy nháy cặp mắt thông minh: “Con đoán.”


Bé qua phòng thư kí, cũng qua phòng họp đều không thấy, rất có thể là ở chỗ pha cà phê!


“Cô ơi,” Chợt Hoan Hoan nắm cánh tay cô, lại gần tai cô nói nhỏ: “Cô dùng cốc cà phê cho con một ly nước trái cây được không ạ? Cà phê đắng lắm, con không muốn uống!”


Cố Bảo Bảo vừa yêu thương vừa buồn cười: “Không thích cà phê thì không cần uống, tại sao còn phải giả vờ?”


Hoan Hoan thở dài như người lớn, “Ba nói, nếu muốn thành người lớn thì phải trông như người lớn, không được coi mình là trẻ con. Nhưng mà,”


Đôi mắt trong veo nhìn cô, “Con cũng không thể để cô giúp con nói dối, hay là cô cứ cho con cà phê cũng được ạ!”


Nói rồi, bé huơ huơ tay với cô: “Cô ơi, con phải đi họp rồi, đợi lát nữa con tìm cô nhé được không ạ?”


Cố Bảo Bảo gật đầu, mắt hơi ướt, Mục Tư Viễn dạy bé rất tốt, còn cả… Trịnh Tâm Du, cô ấy chắc cũng mất không ít tâm tư với Hoan Hoan!


Quay lại tiếp tục pha cà phê, một bóng người cao lớn bỗng che phủ cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK