• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

3227

Trong lúc bước ra khỏi bệnh viện, Yên Lương Thần gặp vài sản phụ.

Bọn họ bất kể là tự mình đến hay có người đưa đến, khuôn mặt đều tràn đầy sự vui sướng.

Đặc biệt còn có một người nắm tay con đến, chiếc bụng đã nhô cao, tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của con. Thật khiến người khác ngưỡng mộ.

Yên Lương Thần yên lặng nhìn, bất giác viền mắt ướt ướt.

Thực ra cô là mẫu người phụ nữ truyền thống, từ đầu đến cuối đều cảm thấy đời người nên có một đứa con mới toàn vẹn. Chỉ là trải qua bao nhiêu chuyện như vậy, điều này là điều khiến cả đời cô nuối tiếc nhất, không có cách nào có thể bù đắp được.

Cho nên vì sao cô biết rõ Hạ Viễn Hàng đã biết sai, không phạm sai nữa, nhưng cô vẫn không thể cho hắn cơ hội làm lại từ đầu.

Đối với người đàn ông mà nói, thai nhi không ở trong bụng hắn, cho nên nhận thức về sợi dây liên kết huyết mạch không quá sâu sắc. Hắn cũng chưa từng trải qua việc đứa bé được đưa ra từ cơ thể đau đến mức nào, hắn không thể hiểu được điều đó tàn nhẫn và khốc liệt với cô đến cỡ nào.

Nói cô lòng dạ hẹp hòi cũng được, nói cô không đủ lạc quan cũng được. Dù sao sự đau đớn này cả đời cô cũng không vượt qua được.

Thở dài một hơi, Yên Lương Thần từ từ ngẩng đầu nhìn về phía mặt trời mọc.

Ánh mặt trời thật đẹp, nhưng không cách nào có thể xua tan được thời tiết lạnh buốt thấu xương, không thể cảm nhận được một chút ấm áp.

Rời khỏi bệnh viện, Yên Lương Thần trở về nhà mẹ đẻ.

Hạ Viễn Hàng đều chăm sóc cho bọn họ thật tốt, nhìn rất có tinh thần.

Vừa gặp mặt, chưa kịp nói vài câu, bọn họ liền vội vã khuyên Yên Lương Thần và Hạ Viễn Hàng quay lại với nhau.

“Làm người có ai không phạm lỗi? Phạm lỗi biết sửa sai là được. Con cũng đừng làm bộ làm tịch, một ngày nào đó nó thích người khác, con hối hận cũng không kịp!”

Yên Lương Thần cũng không phản bác bọn họ, chỉ im lặng nghe mà không lên tiếng.

Trên thế giới này, không có ai có thể hoàn toàn cảm nhận được nỗi đau của người khác, cho dù là bố mẹ cô cũng vậy!

Yên Lương Thần cũng không cưỡng cầu, ngồi không đến nửa tiếng liền lấy cớ rời đi, đến bữa trưa cũng không ăn.

Yên Lương Thần vốn không định quay lại bệnh viện chăm sóc Hạ Viễn Hàng, nhưng hắn lại đột nhiên gọi điện thoại đến.

“Em đến chăm sóc tôi cho đến lúc tôi xuất viện, từ nay tôi cũng không bám lấy em nữa.”

“Anh khẳng định không nuốt lời chứ?”

“Ừ.”

Những yêu cầu này mặc dù rất vô lý, nhưng Yên Lương Thần vẫn đồng ý. Sớm cắt đứt đốt với cả hai đều tốt.

Đến chiều tối, Yên Lương Thần mang canh và cơm đến bệnh viện.

Chờ cô bày xong thức ăn, di chuyển bàn ăn đến trước mặt hắn, Hạ Viễn Hàng đều không động đến, nghênh ngang đưa ra yêu cầu vô lý: “Em mớm cho tôi.”

Yên Lương Thần suýt chút nữa không nhịn được mà hất cơm lên mặt hắn. Nhưng cô vẫn cố nhịn, quay đầu rời đi.

Thích ăn thì ăn, không ăn thì thôi.

“Sao tính khí bây giờ của em lại kém vậy? Đùa một chút cũng không được sao?”

Yên Lương Thần dừng bước, trừng mắt nhìn hắn: “Tính khí tôi kém như vậy đấy thì làm sao?”

Hạ Viễn Hàng nhìn cô, thở dài một hơi: “Anh nhớ tính khí em rất tốt.”

“Không, tính khí tôi lúc trước đã không tốt, chỉ là lúc đó tôi thích anh, cho nên phải cúi mình, nhiệt tình mà bị hờ hững lâu như vậy, hiện tại tôi đã hoàn toàn tỉnh ngộ rồi, đương nhiên phải trở lại là chính mình.”

Hạ Viễn Hàng lại âm trầm nhìn cô một hồi lâu, yết hầu hắn chuyển động vài lần, nhưng cuối cùng chẳng nói một lời, cúi đầu xuống, nghiêm túc ăn cơm.

Yên Lương Thần đấm một đấm trên chăn, trong lòng có chút bực bội liền đứng ở cửa sổ hóng gió. Nhưng làm sao cũng không thể kiểm soát được, chuyện năm đó như thước phim tua lại trước mặt cô.

Cứ như vậy, Yên Lương Thần chăm sóc Hạ Viễn Hàng ba ngày.

Tối ngày thứ ba, Hạ Viễn Hàng ăn xong đột nhiên nói: “Ngày mai đi cùng tôi đến một nơi.”

Yên Lương Thần lập tức chau mày: “Hạ Viễn Hàng, anh đừng được đằng chân lân đằng đầu!”

“Chiều ngày mai tôi có thể xuất viện rồi, buổi sáng em cùng tôi đến nơi đó.”

“Nơi nào?”

“Đến lúc đó em sẽ biết.”

Yên Lương Thần không nghĩ rằng nơi đó mà hắn nói lại là mộ phần của Nhan Lạc Tuyết.

Nhà họ Nhan có quyền có thế, vị trí mộ Nhan Lạc Tuyết phong thủy vô cùng tốt. Nhưng có điều mộ xây cũng không quá xa hoa, vô cùng thanh nhã, rất hợp với khí chất của Nhan Lạc Tuyết.

Tấm ảnh trên bia mộ là bức ảnh chụp Nhan Lạc Tuyết trước khi bị bệnh – một mỹ nữ nhanh nhẹn, hoạt bát, đẹp nghiêng nước nghiêng thành, cộng thêm phẩm chất thông minh hiền lành, chẳng trách Hạ Viễn Hàng yêu tha thiết cô.

Yên Lương Thần tự mình nghĩ, nếu như mình là đàn ông, mĩnh cũng sẽ chọn Nhan Lạc Tuyết.

Hạ Viễn Hàng tìm một chỗ tùy tiện ngồi xuống trước mộ, đồng thời cũng vẫy tay gọi Yên Lương Thần ngồi xuống: “Muốn nghe câu chuyện của bọn tôi không?”

“Chắc anh không biết, Nhan Lạc Tuyết cũng từng nói với tôi.”

Hạ Viễn Hàng có chút kinh ngạc: “Kể khi nào?”

“Chính là ngày hôm đó, cô ấy đột nhiên nói muốn từ bỏ trị liệu, chính là ngày anh nổi trận lôi đình đến tìm tôi. Cô ấy nói bản thân gắng không nổi nữa, cho nên không muốn giãy giụa trước khi chết.”

Cũng vì lần nói chuyện đó, khiến cô quyết tâm bỏ con để cứu người. Chỉ tiếc rằng đứa bé chết oan, đến người cũng không cứu được.

Yên Lương Thần thuật tay vặt lấy một cọng cỏ, cúi đầu xuống nghịch, che giấu đi viền mắt ướt ướt.

“Thời điểm đó, trong đầu tôi chỉ có duy nhất một suy nghĩ là cứu Nhan Lạc Tuyết, những chuyện khác cơ bản đều không cân nhắc đến, cho nên hình như lựa chọn cái gì cũng là điều đương nhiên. Hiện tại quay đầu lại nhìn, mới phát hiện bản thân thật ngu xuẩn biết bao, tiếc rằng đã không kịp nữa.”

Hạ Viên Hàng nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, vừa vặn thấy những giọt nước mắt lăn trên mặt đất, sau đó hai giọt, ba giọt,...

Biết mình che giấu không nổi nữa, Yên Lương Thần thành thật ngẩng đầu lên, xuyên qua màn nước mắt mà đối mặt với hắn.

“Thực ra, nếu như lúc đó anh có thể cùng tôi thương lượng, tôi có thể đồng ý ly hôn, đồng ý cứu người. Nhưng anh lại khăng khăng lựa chọn cách thức quyết liệt nhất khiến tôi không thể chịu đựng được.”

“Đúng vậy. Em kỳ thực là người ưa nhẹ không ưa nặng, tôi vốn đã biết. Nhưng lúc đó dường như cái gì cũng không nhớ nữa, một mực làm bừa.”

Yên Lương Thần cười khổ, đưa tay lau nước mắt.
“Đó là bởi vì anh yêu Nhan Lạc Tuyết đến nỗi điên dại, vì cô ấy mà cái gì cũng không quan tâm. Cho nên tôi trong lòng anh cũng chỉ là một người phụ nữ đê tiện đầy tâm cơ và thủ đoạn, muốn leo lên cành cây hóa phượng hoàng. Nhưng mà cũng chẳng sao, tất cả những điều này đều không quan trọng nữa rồi.”

“Hơn nữa cũng có lẽ là do áy náy và tự trách. Bởi vì cô ấy vì tôi mà làm nhiều việc như vậy, vì tôi mà nhận hết những dày vò, mà tôi lại hận cô ấy đến xương tủy, thậm chí còn ở đằng sau lưng cô ấy tìm người phụ nữ khác. Tôi không có cách nào để tha thứ cho bản thân, cho nên phát tiết lên người em.Thực sự em vô tội biết bao.”

Yên Lương Thần đột ngột đứng dậy, cố hết sức nói ra một câu: “Đều không quan trọng nữa. Về thôi, ở đây lạnh quá.”

Không đợi hắn trả lời, cô bước nhanh khỏi khu mộ, càng bước càng xa.

Hạ Viễn Hàng nhìn người phụ nữ ý cười nhẹ nhàng trên bia mộ phía sau lưng, sau đó cũng bước tiến về phía cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK