Bởi vì con dao đâm chệch nên Yên Lương Thần mới may mắn giữ được cái mạng này.
Cô tỉnh lại chưa được bao lâu thì Hạ Viễn Hàng đã rảo bước tiến vào phòng bệnh.
Yên Lương Thần còn cho rằng hắn định tính sổ với cô, nào ngờ hắn lại vui mừng nói: “Tủy của cô và Lạc Tuyết đã xét nghiệm tương thích thành công rồi. Cô hãy nghỉ ngơi cho tốt, mấy ngày nữa bác sỹ sẽ sắp xếp phẫu thuật!”
Xét nghiệm tương thích thành công rồi?
Yên Lương Thần không phải là người nhẫn tâm, nhưng vào giây phút này, quả thực nó giống như tiếng sét giữa bầu trời đầy nắng.
“Nếu tôi không đồng ý hiến tủy thì anh sẽ lấy người nhà ra uy hiếp tôi đúng không?”
Niềm vui trên mặt Hạ Viễn Hàng dần biến mất, nhíu chặt lông mày.
“Tôi nhớ là cô vẫn thường đi hiến máu, thậm chí cũng không bỏ qua năm nào. Có lần tôi thấy trên ti vi có một đứa trẻ mắc bệnh máu trắng, cần ghép tủy, cô hăng hái đi làm xét nghiệm lắm cơ mà…”
“Đâu có giống nhau chứ! Người ta đâu có cướp chồng của tôi, phá hoại gia đình tôi!”
Cuối cùng thì Hạ Viễn Hàng cũng đã tức giận, hắn trực tiếp bóp cằm cô: “Tất cả những thứ này vốn thuộc về Lạc Tuyết, bốn năm nay cô được sống trong hạnh phúc, cô nên cảm ơn mới phải!”
“Dựa vào cái gì chứ? Cô ấy tự rời đi, cũng đâu phải do tôi ép buộc chứ! Tôi muốn gả cho anh, nhưng tôi cũng đâu có cầm dao kề lên cổ anh đâu? Sau khi kết hôn, tôi đã cố làm tốt nhất có thể, tôi có gì sai chứ? Anh nói đi, tôi sai ở đâu?”
Yên Lương Thần không muốn khóc nhưng cứ nhắc đến chuyện này thì cô lại không kìm được nước mắt.
Hạ Viễn Hàng thấy cô khóc thảm thương, tuy trong lòng tức giận nhưng nét mặt vẫn rất nhu hòa.
“Coi như tôi có lỗi với cô đi. Nể tình Lạc Tuyết vô tội, nể tình cô ấy đang bị bệnh nặng hành hạ, nể tình bốn năm qua tôi đối xử không hề tệ bạc với cô, tôi mong cô hãy cứu cô ấy. Tình trạng của cô ấy đã rất tồi tệ rồi, cô ấy đã không còn cơ hội tìm thêm một tủy khác phù hợp nữa rồi.”
Yên Lương Thần sợ nhất là khi người khác cầu xin cô. Cô cắn môi, mắt đẫm lệ nhìn Hạ Viễn Hàng.
“Tôi có thai rồi, anh có biết không?”
Hạ Viễn Hàng lập tức trợn trừng mắt. Quả nhiên hắn không biết tin này thật.
Kết hôn đã được bốn năm, Yên Lương Thần vẫn luôn không thể mang thai. Đã thăm khám không biết bao bác sỹ, đã làm không biết bao nhiêu tiểu phẫu và điều chỉnh sinh lý, nhưng vẫn không mang thai được. Thế nhưng năm ngoái cô bắt đầu tiếp nhận phẫu thuật cấy phôi thai.
Hắn đã qua tuổi ba mươi, đương nhiên muốn có đứa con của riêng mình. Nhưng thật không ngờ, thời điểm biết được tin cô mang thai lại là trong tình huống này!
Yên Lương Thần thấy bộ dạng ngẩn người của hắn, bỗng bật cười: “Đương nhiên anh không biết rồi. Thậm chí anh còn chẳng nhớ hôm tôi gặp Nhan Lạc Tuyết chính là ngày làm phẫu thuật cơ mà.”
Hạ Viễn Hàng nhét tay vào túi, nắm thành hai nắm đấm, trầm mặc không nói gì.
Làm phẫu thuật cấy ghép phôi thai quả thực là một quá trình vô cùng đau đớn, hắn đã từng tận mắt nhìn thấy.
Không ngừng uống thuốc, tiêm thuốc. Trên người có vô số vết kim đâm, vừa sưng vừa đau. Ban đêm phải lấy khăn ấm lau hết lần này đến lần khác mới miễn cưỡng ngủ được!
Huống hồ, cô làm hai lần đều chưa thành công, nên lại làm tiếp lần thứ ba!
“Anh rõ hơn ai hết, vì làm phẫu thuật cấy phôi thai, tôi đã chịu biết bao đau đớn. Khó khăn lắm tôi mới mang thai đứa con này. Dựa vào đâu mà anh muốn tôi bỏ nó đi vì một người phụ nữ khác chứ? Anh không cảm thấy làm như vậy quá tàn nhẫn với tôi sao?”
“Chỉ là kêu cô hiến tủy thôi, đâu có nói cô bỏ con.”
“Anh đúng là không biết gì cả!” Yên Lương Thần hét lên, hai dòng nước mắt lại tuôn rơi: “Hiến tủy không thể chết, nhưng cơ thể chịu tổn hại không nhỏ. Nếu tôi đồng ý hiến tủy, tôi bắt buộc phải bỏ đứa con này! Tôi không nỡ, mà tôi cũng không muốn! Tôi không nợ cô ta, dựa vào đâu bắt tôi một mạng đổi một mạng chứ?”
Hạ Viễn Hàng nhìn cô một hồi, đột nhiên quay người đi ra ngoài.
“Tôi đi tìm bác sỹ!”