• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

3228

Từ nghĩa trang quay về, Hạ Viễn Hàng không lái xe về bệnh viện.

Cả đoạn đường, Yên Lương Thần đều thất thần, cho nên không chú ý đến hướng xe chạy có cái gì bất ổn, mãi cho đến khi xe vững vàng dừng ở cổng Hoa viên Hạnh Phúc.

“Anh...”

“Còn không mau xuống xe? Cẩn thận tôi đổi ý đấy.”

Yên Lương Thần sững sờ, vội vàng đẩy cửa bước xuống xe, cô đứng ở ngoài cửa xe quay đầu nhìn hắn, hơi có chút ngây ngẩn.

Không biết có phải bản thân mình ảo giác hay không mà cô cảm thấy mắt hắn hình như ươn ướt.

Cách qua lớp kính, hắn cũng lẳng lặng nhìn cô, đột nhiên xoay vô lăng xe thật nhanh, quay đầu chạy như bay.

Chiếc xe màu đen giống như một tia chớp, chớp mắt một cái liền mất tung tích.

Yên Lương Thần đứng ở đó ngây ngốc một hồi lâu, sau đó nở nụ cười thoải mái, quay người sải bước tiến về cổng tiểu khu.

Không bao lâu, Mục Lỗi ở đội phòng cháy chữa cháy nhận được cảnh báo.

Điểm giao giữa đường Kiến Quốc và đường Trung Sơn xảy ra tai nạn. Một chiếc xe ô tô Meccedes màu đen va chạm với một chiếc xe bus, người lái xe ô tô bị thương rất nghiêm trọng, hơn nữa còn bị kẹt lại trong xe.

Mục Lỗi cấp tốc ra ngoài, đến hiện trường mới phát hiện người lái xe ô tô kia lại là Hạ Viễn Hàng.

Thì ra sau khi đưa Yên Lương Thần trở về, Hạ Viễn Hàng lái xe trở về bệnh viện làm thủ tục xuất viện, kết quả bởi vì nghĩ đến từ đây mất đi Yên Lương Thần, tâm tình bất ổn dẫn đến vụ tai nạn.

Mục Lỗi sửng sốt một chút, không nghĩ nhiều nữa, vội vàng ra tay cứu người.

Nửa tiếng đồng hồ sau, Hạ Viễn Hàng được cứu ra từ ghế lái xe, đưa đến bệnh viện gần đó. Trên chiếc xe cứu hộ, hắn gọi điện cho thanh tra Bộ quan hệ xã hội.

“Phong tỏa tin tức, chuyện tôi xảy ra tai nạn xe xuất hiện trên bất kì phương tiện truyền thông nào, có các người có thể cuốn đi được rồi.”

Bởi vì Hạ Viễn Hàng phong tỏa tin tức, tuy rằng tin tức trong ngày cũng báo cáo vụ tai nạn, nhưng thông tin về lái xe không hề bị tiết lộ.

Yên Lương Thần tuy rằng nhìn thấy tin tức này nhưng cũng không để ở trong lòng.

Buổi tối hôm đó, Mục Lỗi xuất hiện ở bệnh viện Kiều Á phòng bệnh VIP số 9.

Hạ Viễn Hàng dựa vào đầu giường nhắm mắt dưỡng thần, nghe có âm thanh, hắn đột nhiên mở con mắt sắc bén: “Là anh.”

“Thương thế thế nào rồi?” Mục Lỗi đem hoa quả cầm trong tay đặt trên bàn.

“Cũng coi như gặp may.” Chỉ là về sau có thể trở thành người tàn phế.

Trong tai nạn, đùi phải của Hạ Viễn Hàng bị trọng thương, tuy rằng đã hết lòng cứu chữa, những cuối cùng cũng không có cách nào hồi phục như lúc ban đầu.

“Tôi nghe nói đùi phải của anh có thể có chút thương tật. Nhưng người không sao là tốt, nam tử hán đại trượng phu, có chút thương thật thì có sao.”

Hạ Viễn Hàng nhìn vết sẹo dữ tợn trên khuôn mặt anh: “Đúng vậy.”

Chỉ là nói ra thì dễ, nhưng thực sự muốn thản nhiên tiếp nhận không phải là việc đơn giản như vậy. Hơn nữa hắn là chủ tịch của một tập đoàn lớn, phong thái tuấn lãng, đột nhiên liền biến thành một tên tàn phế, trong lòng há có thể không để tâm sao?

Nhưng so với những nỗi khố mà Yên Lương Thần đã từng chịu, một chút này có là gì?

“Anh đến đây không chỉ là đến thăm tôi chứ?”

“Không sai. Tôi đến đây còn muốn một lời cảm ơn.”

Hạ Viễn Hàng là một người thông minh, đương nhiên biết hắn định cảm ơn vì điều gì: “Nếu như anh không đối tốt với cô ấy, tôi nhất định không tha cho anh.”

Mục Lỗi đón nhận tầm mắt hắn, nụ cười vui vẻ hiếm thấy.

“Anh yên tâm, cả đời này anh đều không tìm được cơ hội nào để trừng trị tôi đâu.”

Bốn mắt nhìn nhau tóe lửa.

Hai người đàn ông khí thế bức người, ngang sức ngang tài, khó phân thắng bại.

Nhưng Hạ Viễn Hàng biết ngay từ đầu hắn đã thua rồi.

“Chúc anh sớm ngày hồi phục.”

Mục Lỗi gật gật đầu, quay người rời đi, trực tiếp trở về căn nhà nhỏ ở Hoa viên Hạnh Phúc.

Yên Lương Thần đã tắm xong, đang cuộn tròn trên ghế sofa xem ti vi, trong tay vẫn còn cầm điện thoại.

“Tại sao anh lại về rồi?”

Cô mở to mắt, vui vẻ nhảy xuống xuống ghế sofa, chạy một mạch đến trước mặt hắn.

“Tốii nay không phải trực ban, cho nên liền trở về.”

Yên Lương Thần cầm lấy áo khoác đang cầm trên tay của anh treo lên mắc, quay người rót cho anh ly nước ấm: “Ngoài trời lạnh quá, uống đi cho ấm.”

Mục Lỗi nhận lấy nước trên tay cô, nhưng lập tức lại để xuống bàn trà, bàn tay đặt trên eo cô dùng lực ấn một cái.

“A…” Yên Lương Thần kinh ngạc thốt lên một tiếng, đôi tay đặt lên ngực anh, có chút hoảng loạn ngẩng đầu nhìn anh: “Sao vậy?”

Cô cho rằng anh muốn đòi hỏi về phương diện kia, dù gì hai người họ cũng kết hôn rồi, sớm muộn cũng phải ngủ chung trên một chiếc giường.

Mục Lỗi nhìn khuôn mặt xinh đẹp gần trong gang tấc, còn có đôi môi hồng vô cùng khêu gợi kia nữa khiến cho người đàn ông không chịu đựng được, nhưng cuối cũng anh cũng không làm gì: “Không sao, chỉ là anh muốn ôm em.”

Yên Lương Thần lén lút thở nhẹ một hơi, chủ động ôm lấy eo hắn.

Mục Lỗi, xin anh cho em thêm chút thời gian.



Từ đó về sau, Yên Lương Thần cũng không liên hệ với Hạ Viễn Hàng nữa, cũng không quan tâm tình hình hắn ra sao.

Ngoài việc mỗi ngày đều chăm sóc tốt cho bản thân, Yên Lương Thần cũng bắt đầu lên mạng nộp CV để tìm việc.

Sau khi kết hôn cùng Hạ Viễn Hàng, cô cũng từ chức về làm người nội trợ. Tính lại, cô cũng đã hơn sáu năm chưa đi làm rồi.
Lúc học đại học, Yên Lương Thần học quản lý tài nguyên nhân lực. Nhưng hoang phí sáu năm, cô muốn tìm một công việc đúng ngành cũng không dễ dàng, cho nên cô ngoài việc ngồi xem thông tin tuyển dụng và nộp hồ sơ xin việc ra, còn mua một ít sách có liên quan, định thu nhặt lại những kiến thức thiếu sót.

Mục Lỗi ở đội phòng cháy chữa cháy rất bận, nhưng buổi tối nếu không cần trực ban, anh thường trở về nhà với Yên Lương Thần.

Nghe đến Yên Lương Thần nhắc đến chuyện tìm việc, anh nghĩ một hồi rồi đưa ra ý kiến: “Hay là em hãy suy nghĩ đến việc học nghiên cứu sinh? Đợi hai năm sau tốt nghiệp, tìm công việc đối với em không còn là chuyện khó khăn nữa, bản thân em cũng khá tự tin.”

“Nói như vậy còn phải báo danh thi, chờ em tốt nghiệp cũng phải đến ba năm sau, không phải thời gian quá dài sao?”

Mục Lỗi nhíu mày: “Sao? Sợ anh không nuôi nổi em sao?”

Khóe miệng Lương Yên Thần cười: “Không đến nỗi nuôi không nổi, chỉ sợ rằng áp lực của anh lớn quá.”

“Nghĩ nhiều quá. Lúc anh còn một mình, cũng không có chỗ nào cần tiêu tiền. Bây giờ lấy em rồi, cuối cùng cũng có người giúp anh tiêu tiền. Không phải người ta hay nói phụ nữ phải nỗ lực tiêu tiền, đàn ông mới có động lực để kiếm tiền sao?”

Yên Lương Thần lúc này bật cười thành tiếng, cảm giác như được ánh nắng trực tiếp chiếu vào, trực tiếp chiếu vào trái tim cô, rọi sáng những góc tối trong tim.

Cô đưa bàn tay búp măng ra, tại khuôn ngực rắn chắc của anh chọc chọc: “Đồng chí Mục Lỗi, thật không thể nhìn ra sự giác ngộ của anh cao đến vậy a!”

Mục Lỗi thừa cơ nắm lấy cổ tay cô, nhẹ nhàng dùng lực kéo về hướng mình, đem cô ôm vào trong ngực.

“Không dễ dàng gì mới lấy được vợ, giác ngộ không cao sao được?”

Yên Lương Thần chủ động ôm lấy eo hắn, đem khuôn mặt mình vùi vào trong ngực hắn.

Tất cả trước đây đều đã đi qua rồi, sau này sẽ cùng cô vận mệnh liền kề, cái này gọi là người phụ nữ của Mục Lỗi.

Trải qua nhiều chuyện như vậy, cô vốn chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh để hưởng thụ những ngày còn lại, không dám tham vọng hạnh phúc. Nhưng hiện tại cô đột ngột tin, hạnh phúc vẫn có thể mong đợi được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK