Ngày thứ hai, Hạ Viễn Hàng đặt giấy xác nhận ly hôn vào tay Yên Lương Thần, thực sự không cần đến chữ kí của cô ư.
Tờ giấy màu xanh thẫm, vốn là màu sắc ôn hòa, nhưng trong mắt Yên Lương Thần đó lại là màu của sự đau đớn, trái tim càng đau hơn.
Cô cười khổ nhìn hắn, hỏi: “Đừng nói là đến giấy đăng kí kết hôn với cô ta anh cũng làm xong rồi nhé?”
“Vẫn chưa, Lạc Tuyết đáng được đối xử tử tế nhất có thể.”
Cho nên phải chọn ngày lành tháng tốt, tổ chức một nghi thức sang trọng, lãng mạn mới có thể cùng cô ta làm giấy chứng nhận kết hôn đúng không?
Một câu nói thôi cũng đủ khiến cho trái tim Yên Lương Thần đau nhói.
Mấy ngày sau, hầu như Hạ Viễn Hàng và Diệp Tịnh Uyển đều ở bệnh viện chăm sóc cho Nhan Lạc Tuyết, có lẽ phụng dưỡng còn chu đáo hơn cả cha mẹ.
Buối tối Diệp Tịnh Uyển vẫn về nhà, Hạ Viễn Hàng thì ở luôn trong viện.
Bọn họ đều đã quên việc cô làm phẫu thuật cấy ghép phôi thai rồi, không một ai nhắc tới, chứ đừng nói là quan tâm hỏi han.
Trái tim Yên Lương Thần như bị dao cứa, nhưng vẫn nhẫn nhịn nấu canh tẩm bổ cho Nhan Lạc Tuyết để Diệp Tịnh Uyển mang đi.
“Lương Thần à, cô cũng đừng trách Viễn Hàng, hai đứa nó như keo sơn, không ai có thể tách rời được ai, nếu không phải Lạc Tuyết ngốc nghếch, mang thân thể bệnh tật trốn ra nước ngoài thì cô cũng không thể kiếm được món hời này đâu.”
Hôn nhân được cô dày công vun đắp, đến cùng lại bị nói thành kiếm lợi!
Yên Lương Thần cảm thấy khuôn miệng đắng chát, trái tim như đang nhỏ máu, nhưng cô chỉ có thể cúi đầu đáp lời.
Thấy canh đã chín, Yên Lương Thần tắt bếp, lấy hộp giữ nhiệt chuẩn bị múc ra đợi Diệp Tịnh Nhu tắm xong mang đến bệnh viện.
“A…”
Nồi canh không bưng vững, nước canh nóng bỏng đổ thẳng xuống chân Yên Lương Thần, muốn tránh cũng không tránh kịp.
Yên Lương Thần cắn răng chịu đau, vội vàng chạy đi giội nước lạnh.
Sự đau đớn tạm thời được làn nước lạnh làm thuyên giảm, nước mắt cô không ngừng rơi xuống như những hạt trân châu.
Ngâm nước lạnh một lúc lâu, Yên Lương Thần mới bắt xe đi đến bệnh viện.
Nữ bác sỹ cẩn thận cắt quần của cô, để lộ lớp da dưới quần bị bỏng vô cùng thảm thương.
Yên Lương Thần cắn chặt răng, liều sức nhẫn nhịn, trên trán toát đầy mồ hôi lạnh.
Lúc bác sỹ định bôi thuốc, cô đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, nắm chặt lấy tay bác sỹ. Bác sỹ không hiểu mà nhìn cô: “Sao vậy? Cô bị thương nặng như vậy không bôi thuốc sao được.”
“Không phải. Thuốc này có ảnh hưởng đến thai nhi không?”
“Cô có thai sao?”
Yên Lương Thần lắc đầu: “Tôi không chắc, nhưng một tuần trước tôi có làm phẫu thuật cấy phôi thai.”
Dưới sự sắp xếp của bác sỹ, Yên Lương Thần lập tức được đưa đi kiểm tra.
“Phôi thai đã làm tổ thành công! Chúc mừng cô, cô mang thai rồi! Có điều thời kì đầu thai nhi không được ổn định, cho nên phải vô cùng cẩn thận.”
“Tôi mang thai rồi! Cuối cùng tôi đã có thể sinh con cho Viễn Hàng rồi!”
Yên Lương Thần bịt chặt miệng, mừng phát khóc, đến vết thương đau đớn như thế cũng đã bị cô quên lãng, quên luôn cả sự thật cô và Hạ Viễn Hàng đã ly hôn!
Cô rút điện thoại từ trong túi ra, không kìm được, muốn gọi điện cho Hạ Viễn Hàng, chỉ là ấn dãy số kia, điện thoại vừa được kết nối liền bị đầu dây bên kia ngắt máy.
Yên Lương Thần chán nản nhìn màn hình điện thoại, rơi nước mắt cười khổ.
Cô đúng là ngốc.
Dù cô mang thai rồi thì sao, e rằng Hạ Viễn Hàng cũng không thích.
Hắn thích con, nhưng hắn chỉ muốn Nhan Lạc Tuyết sinh con dưỡng cái cho hắn.
Mà Yên Lương Thần cô, e rằng đến tư cách này cũng không có.
Yên Lương Thần đưa tay lau nước mắt, chậm rãi thở dài, sau đó cố gắng gượng cười.
Không sao, hắn không thích, bản thân mình thích là được.
Bởi vì chân bị bỏng nghiêm trọng, Yên Lương Thần không thể không làm thủ tục nhập viện, ở bệnh viện tĩnh dưỡng.
Cô nằm viện một tuần, vết thương gần như đã lành lại.
Trong một tuần này, dù Hạ Viễn Hàng hay Diệp Tịnh Uyển đều không gọi cho cô lấy một cuộc điện thoại, dường như bọn họ đã quên cô luôn rồi, họ hoàn toàn không quan tâm cô ở đâu, còn sống hay đã chết.
Vết thương trong lòng không có cách nào chữa lành, nhưng nghĩ đến đứa con trong bụng, Yên Lương Thần vẫn miễn cưỡng lấy lại tinh thần.
Buổi chiều, Yên Lương Thần làm thủ tục xuất viện, vừa bước ra khỏi phòng bệnh, cô liền nhìn thấy Hạ Viễn Hàng vội vã đi đến, trái tim không khỏi nảy sinh tia hy vọng.
“Anh, tại sao anh lại đến đây?”