• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 27:

 

Đây đều là những quy tắc bất thành văn, một là để thề hiện sự hào phóng, hai là đề tạo dựng tên tuổi, và ba là để thể hiện sự cạnh tranh lành mạnh, hòa khí sinh tài, có qua có lại!

 

Chỉ có điều, Triệu Bân nghĩ lần này người của Liễu gia đến không phải là để khích lệ, mà là để gây hấn.

 

“Xin chào cô gia”.

 

‘Vương Đức đứng từ xa chắp tay, nét mặt trớ tráo, tuy rằng ngoài miệng gọi một tiếng cô gia, nhưng ánh mắt khi nhìn Triệu Bân lại tỏ ra vô cùng.

 

khinh thường.

 

“Có lòng quá”.

 

Triệu Bân lãnh đạm nói, nét mặt không có biểu cảm gì.

 

“Nếu đã tới rồi thì hãy so kè binh khí với nhau đi!”

 

Tự nhiên lại có tiếng la lối từ đâu vang lên, đám người đang đứng xem náo nhiệt cũng bắt đầu xôn xao lần nữa.

 

“So kè một trận đi!”

 

Đã có người bắt đầu thì dĩ nhiên sẽ có những người khác hùa theo, dù sao cũng là dịp khai trương cửa hàng binh khí mà không có múa lân sư rồng, vậy thì diễn một màn kịch cho mọi người xem cũng.

 

chẳng có gì là sai, bất luận lần này là Liễu gia hay.

 

Triệu gia phải chịu mất mặt thì những người đứng xem vẫn sẽ rất hứng thú. Xem kịch mà, bọn họ có phải chịu ảnh hưởng gì đâu!

 

“Còn phải hỏi thử xem cô gia có đồng ý không?”

 

Vương Đức bật cười giễu cợt, mục đích của lão ta tới đây là đề gây hấn, bây giờ lại có người thay.

 

lão ta làm ầm ï, vậy thì còn chờ gì nữa mà không ra.

 

đi thôi.

 

tay, đập phá cho nhanh rồi “Nếu không dám thì nhận thua đi”.

 

Hai tên sai vặt của Liễu gia liếc mắt nhìn Triệu Bân, là kè tôi tớ mà còn kiêu ngạo hơn cả chủ nhân.

 

“Phải so chứ!”

 

Triệu Bân nhún vai, thản nhiên nói.

 

Keng!

 

Triệu Bân vừa nói xong thì liền nhìn thấy Vương Đức rút kiếm ra, lúc lão ta rút kiếm ra, âm thanh của kiếm ma sát với vò kiếm vang lên khá chói tai.

 

Thanh kiếm của lão ta là một thanh kiếm bạc toát ra ánh sáng chói lọi khiến cho người ta phải chói mắt, mặc dù người của Liễu gia chẳng ra gì, nhưng binh khí của bọn họ đúng là tốt nhất ở thành ‘Vong Cồ này.

 

“Đây là kiếm Hàn Sương”, Vương Đức nói, rồi khinh thường bồ sung thêm một câu: “Nó là thanh kiếm tệ nhất của cửa hàng binh khí Liễu gia ta”.

 

Lời này vừa nói ra, những người đứng xem trên phố liền cười mỉa, lão già này đúng là vừa nói ra một câu chí mạng.

 

Thử nghĩ mà xem, nếu như lão ta có thể dùng thanh kiếm tệ nhất của cửa hàng binh khí Liễu gia đánh bại binh khí của cửa hàng binh khí Triệu gia, thì rõ ràng sẽ có thể gây ra sự đả kích lớn nhất đối với Triệu gia.

 

Một chiêu này của lão ta đúng là quá cao tay.

 

“Tiểu Võ, ngưới cũng chọn món binh khí tệ nhất ra đây, kèo người ngoài lại nói chúng ta ức hiếp kẻ.

 

yếu” Triệu Bân ngáp dài một cái nói.

 

“Vâng!”

 

Võ Nhị bò cái chiêng xuống, lẹ làng đi vào trong.

 

Lúc trỡ ra, hắn ta ôm theo một thanh kiếm toàn thân đen nhánh, chiều dài so với thanh kiếm của bên kia cũng tương đương với nhau, mà trọng lượng của cả hai cũng đều nhẹ như nhau.

 

“Thanh kiếm này nhìn có vẻ không tốt lắm”.

 

Người đứng xem đều ho khan.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK