• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 29:

 

Một hồi lâu cũng không thấy lão ta trờ ra Cho tới khi lão ta trỡ ra, lão ta thật sự cảm thấy.

 

rất nhục nhã, lão ta cũng là quản lý của một cửa hàng binh khí, đã từng duyệt qua vô số binh khí chất lượng khác nhau, lão ta có thề tự nhìn ra được.

 

binh khí của Triệu gia quả thực phi phàm, thanh kiếm Ô Nhạc mà Võ Nhị lấy ra kia đúng là thứ hàng kém nhất trong số này.

 

Ngay cả thanh kiếm tệ nhất mà kiếm Hàn Sương của lão ta cũng không thể chống đỡ nổi, nếu như.

 

Triệu gia lấy ra những món khác, lão ta chắc chắn sẽ còn thất bại thảm hại hơn.

 

Bất ngờ, thật quá mức bất ngờ.

 

Cứ tường là toàn thắng, ai mà ngờ Triệu gia lại đào được ở đâu nhiều binh khí tốt ấn như vậy.

 

“Không chọn được món nào tệ hơn sao?”

 

Lão Tôn khoanh tay liếc nhìn Vương Đức, sự.

 

phách lối ngạo mạn lúc đầu của Vương Đức đã xẹp xuống từ lúc nào.

 

“Bọn ta thực sự không thể tìm thấy món nào tệ hơn nữa”, Võ Nhị thành thật nói.

 

“Hay là bọn ta đi tìm một cái que cời lửa thật đí?”

 

Dương Đại cũng nhịn cười, trịnh trọng nói.

 

“Họ đang nói cái gì vậy?”

 

Đám người trên phố nhướng mày, già trẻ ba người này đang nói như hát, kẻ tung người hứng vô.

 

cùng nhịp nhàng.

 

Triệu Bân không thèm nhìn, chỉ ngầng đầu uống một ngụm rượu. So kè binh khí hả, muốn so nữa thì cứ tới đây! Ta chưa lấy ra kiếm Long Uyên là đã chừa mặt mũi cho các ngươi lắm rồi.

 

“Đi, ‘Vương Đức phất áo choàng, ảo não rời đi, nét mặt già nua xanh mét, hôm nay đi gây hấn chẳng những không được ít lợi gì, mà còn phải chịu nhục nhã quay về.

 

“Chỉ vậy mà đã… đi rồi?”

 

Người trên phố cảm thấy mơ mơ hồ hồ, so binh khí mới vậy mà đã xong rồi sao!

 

“Năm mươi lượng một món, giảm giá hai phần mười cho những người có mặt ở đây!”

 

Lão Tôn vừa nói vừa cười.

 

Lão Tôn vừa dứt lời, đã thấy một người đàn ông trung niên bước vào cửa hàng binh khí Triệu gia, người này cũng là một người có mắt nhìn hàng tốt, hơn nữa dáng vẻ ảo não khi rời đi của Vương Đức chính là bằng chứng tốt nhất cho chất lượng binh khí của chỗ này.

 

Mà người bước vào cũng không chỉ có một mình ông ta. Chỉ trong chớp mắt, có vô số người cũng bước theo vào bên trong cửa hàng.

 

Đập vào mắt bọn họ là đống vũ khí bày la liệt đây các kệ hàng, mười tám loại vũ khí món nào.

 

cũng có, lại có không ít món phát sáng rực rỡ, đúng là chỉ cần tùy tiện chọn đại một món cũng có thề chọn trúng hàng thượng phẩm.

 

“Đạo tốt”.

 

“Bốn mươi lượng, ta muốn mua thanh kiếm này”.

 

“Ta rất thích cây thương này”.

 

Ngay lập tức, bên trong cửa hàng trở nên vô cùng nhộn nhịp, đủ mọi loại người đã xuất hiện.

 

Tin tức bùng nổ và càng lúc càng có nhiều người kéo đến hơn.

 

Phố lớn náo nhiệt nay lại càng náo nhiệt hơn nữa, hàng dài người đồ xô chen chúc vào cửa hàng binh khí Triệu gia.

 

“Thiếu gia, cửa hàng binh khí này cuối cùng đã giữ được rồi”.

 

Lão Tôn vừa thu tiền vừa xuýt xoa, dường như.

 

đã trẻ lại không ít tuổi.

 

“Nguyện ông nội trên trời có linh thiêng”.

 

Triệu Bân cười nói, ánh mắt sáng ngời, hắn không chỉ phải giữ lại được cửa hàng binh khí, mà còn phải giữ được thể diện của Triệu gia, sự nhục nhã mà hắn từng chịu đựng, hắn sẽ từng bước trả lại cho kẻ thù gấp trăm lần.

 

“Làm sao có thể”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK