Đêm khuya, Triệu Bân đi ra khỏi căn phòng.
Trước khi ra cửa còn liếc nhìn Nguyệt Thần đầy ý tứ, ánh mắt kỳ kỳ.
Sau này, nếu hắn thật sự cùng Liễu Tâm Như làm gì đó thì không phải là cô gái này ngồi xem trực tiếp tại hiện trường đây chứ.
Vừa nghĩ như vậy hắn đã cảm thấy thật ngại ngùng.
“Thần ta vẫn biết xấu hổ”.
Nguyệt Thần liếc nhìn Triệu Bân, tuổi tác không lớn, nhưng ta vẫn còn có mắt nhìn đấy!
Triệu Bân cười nhạt, ngồi xuống gốc cây cổ thụ.
Sau đó thì nhét một chiếc khăn tay vào trong miệng, lưu chuyển Tẩy Tủy Dịch Cân Kinh.
Răng rắc! Răng rắc!
Ngay sau đó, trong cơ thể vang lên tiếng tanh tách, tiếng rên trầm đục, âm ỉ không ngớt.
Hắn muốn một công đôi việc, trong khi luyện thể thì đồng thời cũng lưu chuyển Thái Sơ Thiên Lôi quyết.
Sự huyền diệu của bài quyết này chính trong lúc lưu chuyển thỉnh thoảng sẽ gặp hơi sấm, mạnh mẽ và nồng đậm, phối hợp với luyện thể thì càng tăng thêm sức mạnh.
“Cẩn thận tẩu hỏa nhập ma”.
Nguyệt Thần nhắc nhở một tiếng, thầm nói, thằng nhóc này, cũng to gan thật, lưu chuyển cùng một lúc hai loại công pháp, thì cũng có thể gây nhiễu lẫn nhau, chỉ cần bất cẩn một chút sẽ gặp vấn đề lớn, chẳng hạn như tẩu hỏa nhập ma.
Triệu Bân không trả lời.
Thiếu chủ Triệu gia cũng có thiên phú dị bẩm, một công gánh hai việc thế này hắn vẫn chống đỡ được.
Dù sao, hắn chỉ có thời gian 3 tháng.
Con cháu Triệu gia, không chỉ có mấy con hàng như Triệu Khang mà còn có rất nhiều kẻ xuất sắc, muốn trong một thời gian ngắn đuổi kịp bọn họ thì sợ là có chút khó khăn, chính vì như vậy nên mới không thể buông lỏng dù chỉ một khắc.
“Phàm giới đều không mưa sao?”
Nguyệt Thần nhàm chán, không biết đã lẩm bẩm nói câu này bao nhiêu lần rồi.
Tới nửa đêm, Triệu Bân mới đứng dậy.
Không lâu sau, hắn vẫn chưa thấy động tĩnh gì mà chỉ thấy trong cơ thể chân nguyên trào dâng, xông vào các kinh mạch lớn.
“Uy Long”.
Nghe thấy trong lòng hắn một tiếng nói thầm, hắn bước ra một bước, tiến về phía trước đánh ra một chưởng.
Lực chưởng rất mạnh, còn mơ hồ có tiếng rồng gầm.
“Bát Bộ Thần Long đạo”.
Nguyệt Thần khẽ nói, Uy Long chưởng pháp mà Triệu Bân sử dụng, với thần thông đạo môn này có chung nguồn gốc, có thể nói, là một nhánh nhỏ. Bát Bộ Thần Long đạo chân chính có thể sập trời nổ đất trong chớp mắt.
“Thần Long Đạo Tôn cũng tới nơi quỷ quái này à?”
Nguyệt Thần tự nhủ.
Nhưng nghĩ lại thì cũng thấy bình thường, thần minh ở khắp mọi nơi, có trời mới biết là sẽ chạy tới đâu tản bộ.
Ọe…!
Bên Triệu Bân, không biết sao đang yên lành thì sắc mặt trắng bệch, miệng phun ra máu tươi.
Uy Long chưởng pháp quá mãnh liệt.
Thân hình như bé của hắn bị nội lực chấn động gây ra vết thương, tứ chi xương cốt, lục phủ ngũ tạng đều đau đớn tới cùng cực.
Nói về chưởng pháp này thì cũng có lai lịch.
Trước khi chưa đoạn mạch, hắn đã lấy được nó từ ngôi miếu cổ cũ nát khi ra ngoài thực luyện.
Uy Long bí tịch có câu, nếu chưa tới cảnh giới Chân Linh mà dùng phương pháp này thì là nóng vội, căn bản vẫn chưa vững, thì phải tự chịu khổ, chịu thiệt để trải nghiệm luyện thể, nếu không ngũ tạng bị chấn động đến vỡ nát.
“Nào, đánh ra một chưởng đi”.
Nguyệt Thần nằm nghiêng trên mặt trăng, thản nhiên nói.
“Đau”.
Triệu Bân ho khan, ngồi phịch xuống, lưu chuyển tâm quyết, xoa dịu thể phách.
“Ta đã nói từ đầu rồi, đặt nền móng vững chắc là điều quan trọng nhất”.
Nguyệt Thần liếc nhìn, không nghe lời thần ta, đấy, bị chấn động nội thương rồi kìa!
“Cô không định… truyền thêm cho ta chút bí pháp à?”
Triệu Bân cười ha ha, chớp chớp mắt nhìn Nguyệt Thần.
“Coi lời nói của ta như gió thổi bên tai hả?”, Nguyệt Thần liếc mắt: “Tham thì thâm đấy”.
“Nói thì nói thế, nhưng cô và ta là cộng sinh, ta chết thì cô cũng không sống được”.
“Cho nên, dạy ta một ít thần thông giữ mạng thì đáng tin nhất. Ta an toàn rồi thì cô mới an toàn chứ”.
“Cô là thần mà! Vị thần toàn năng”.
Triệu Bân bật công tắc lừa bịp, nói liên mồm không ngừng, nào giống người bị thương.
Nguyệt Thần vẫn chưa nói gì, nhưng nghĩ kĩ thì ồ? Cũng đúng thật.
Lại thấy cô ta phẩy tay, chữ vàng sáng lóa tung ra, Triệu Bân đưa mắt nhìn những ánh vàng đung đưa kia.
“Thuật Bỏ trốn, lấy đi ăn trộm thì vui nhỉ!”
“Cảm ơn tiền bối”.
Hai mắt Triệu Bân sáng lấp lánh, ghi nhớ từng chữ của pháp môn.
Bỏ trốn, hắn đã từng nghe qua, thuộc về kỳ môn độn giáp.
Nhưng, hắn chỉ nghe qua thôi, còn trưởng tộc mới biết chứ hắn cũng chưa từng tận mắt nhìn thấy thuật này.
Không nghĩ nhiều thêm nữa, hắn xếp bằng ngồi thiền, tĩnh tâm lĩnh ngộ.
Phương pháp này không lộn xộn như trong tưởng tượng mà dễ học dễ dùng, thử nghĩ mà xem, đánh nhau với người ta không lại thì Bỏ trốn này cũng có ích lắm. Nguyệt Thần truyền cho thuật này quả thật là thần thông giữ mạng.
Không biết bao lâu mới thấy hắn đứng dậy.
Trốn!
Hô khẽ một tiếng, hắn thực hiện pháp môn Bỏ trốn.
Nhưng, cảnh tượng sau đó có chút ngại ngùng, Bỏ trốn không thể vội, nửa người dưới chìm trong đất, nhưng nửa người trên thì lại lộ ra ngoài, nhìn thế nào cũng giống như một cái cọc gỗ, chọc xuống bùn.
“Không có gì to tát”.
Triệu Bân nhìn một lát, dù sao cũng là lần đầu tiên dùng thuật Bỏ trốn, không thành công cũng là bình thường, phải luyện nhiều hơn mới được.
Ngại ngùng thì vẫn có.
Nửa người chìm trong đất sau một hồi vùng vẫy vẫn không ra được.
Tí tách!
Bỗng nhiên, có tiếng giọt nước rơi xuống loạn xạ, một trận gió lớn âm u.
Triệu Bân vô thức ngẩng đầu lên nhìn.
Vừa nhìn thì bỗng chốc sững sờ, chỉ thấy trong miệng giếng cổ phía đối diện lại có người bò ra.
Chính xác mà nói thì là một cô gái.
Cô ta có mái tóc dài, rối bù, đôi mắt màu xanh lục, trong miệng đẫm máu, móng tay nhiều năm không cắt, không chỉ dài mà còn phát ra ánh sáng ảm đạm u ám, đang nhìn hắn cười nham hiểm.
“Tú Nhi, đây là nữ quỷ đấy à!”, Triệu Bân nói.
“Ừ, đúng vậy”.
“Cô đã biết trong giếng có quỷ từ lâu rồi hả?”
“Biết”.