Sau khi Lâm Cảnh lên xe đi đến công ty, Lục Chẩm Tuyết thấy thời gian với còn sớm, nên đến siêu thị ở trung tâm mua sắm kế bên chung cư đi dạo một vòng, thuận tiện mua thêm đồ ăn để trữ trong tủ lạnh.
Ai ngờ vừa đi đến cửa của trung tâm mua sắm, còn chưa kịp đi vào bên trong, điện thoại trong túi đã vang lên.
Cô lấy điện thoại di động ra, nhìn màn hình hiển thị, khóe môi liền cong lên cười, nhấn nhận.
Điện thoại vừa được thông, đã nghe thấy tiếng cười trêu ghẹo cô của Tần Hâm, “Cuối cùng cũng có thời gian nhận điện thoại của tớ rồi à? Lâm tổng nhà cậu đâu? Đi rồi à?”
Lúc nãy khi Lục Chẩm Tuyết vẫn đang ở nhà thay quần áo chuẩn bị ra ngoài, đúng lúc Tần Hâm lại gọi điện thoại đến, hỏi hôm qua cô và Lâm Cảnh đến Tây Sơn để làm gì.
Lúc ấy Lúc Chẩm Tuyết mới vừa thay quần áo xong, chuẩn bị ra ngoài ăn sáng cùng với Lâm Cảnh, nên cô nhỏ giọng nói với cô bạn: “Bây giờ tớ phải ra ngoài ăn sáng với Lâm Cảnh rồi, lát nữa nói với cậu sau nha.”
Tần Hâm vừa nghe đã cảm thấy có gì đó cực kỳ không đúng ở đây, lập tức hỏi: “Bây giờ cậu đang ở đâu vậy? Vẫn còn ở Tây Sơn hả?”
“Không có, ở nhà.”
Đầu óc Tần Hâm xoay chuyển rất nhanh, nghe cô nói vậy, dường như là ngay tức khắc ngồi bật dậy từ trên giường, kích động đến độ mém hét toáng lên, “Ở nhà?! Sớm như vậy, tại sao Lâm Cảnh lại ở nhà cậu? Tối hôm qua hai người ngủ chung hả?”
“Làm sao có thể. Cậu có thể suy nghĩ đứng đắn hơn chút được không hả, tớ là người tùy tiện như vậy sao?”
Lúc ấy Tần Hâm còn cố ý cầm lấy đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường để xem giờ, nói: “Chị à, cậu có biết bây giờ mấy giờ không? Vừa mới hơn bảy giờ thôi, cậu nói cậu phải ra ngoài ăn sáng với Lâm Cảnh, các cậu đang đi hẹn hò không thế?”
“Đúng rồi.” Lục Chẩm Tuyết không nhìn được cười, “Đúng là đi hẹn hò đó.”
Tần Hâm ngạc nhiên không nói nên lời, thật lâu sau mới nói ra một câu, “Người chị em, có phải cậu nên thông báo tin tốt đến tớ rồi không?”
Lục Chẩm Tuyết xém nữa là bật cười thành tiếng rồi, nói: “Lát nữa tớ nói với cậu sau, Lâm Cảnh đang ở phòng khách chờ, tớ phải đi ra ngoài trước đây.”
Sau khi cúp điện thoại, ruột gan phèo phổi của Tần Hâm đã nhảy dựng lên muốn đi hóng hớt, vào lúc này gọi lại chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cô. Tần Hâm trực tiếp hỏi, “Ở chỗ nào vậy? Chị đây lập tức đến tìm cưng ngay.”
Lục Chẩm Tuyết cười nói: “Đang ở công viên đối diện nhà tớ đây. Để tớ gửi địa chỉ sang cho cậu.”
“Được! Chờ tớ nửa tiếng!”
Tần Hâm thực sự quá phấn khích, lái xe một lèo đến đây chỉ mất có nửa tiếng.
Lục Chẩm Tuyết đang ngồi ở quán cà phê ngoài trời trong công viên chờ Tần Hâm, quay đầu sang thì nhìn thấy cô bạn đang xuống xe, nhìn cô cười và vẫy vẫy tay.
Tần Hâm vừa xuống xe đã nhìn thấy Lục Chẩm Tuyết, cô nàng đóng cửa xe lại, đôi chân như được lên dây cót chạy đến chỗ của cô.
Cô ấy kéo chiếc ghế ở đối diện Lục Chẩm Tuyết ra, nhanh chóng ngồi xuống, gấp gáp hóng hớt tin tức từ bạn mình, “Mau mau kể mình nghe, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”
Lục Chẩm Tuyết không nhịn được cười, cô duỗi tay đưa thực đơn gọi món cho Tần Hâm, nói: “Cậu đừng gấp gáp quá, đã ăn sáng chưa? Nhìn xem muốn ăn món gì không?”
Quả thật Tần Hâm vẫn chưa ăn sáng, cô nàng nhận lấy, đơn giải gọi một cái sandwich và một cốc cà phê, sau đó đưa thực đơn lại cho nhân viên phục vụ.
Người phục vụ đi xuống bếp chuẩn bị thức ăn, lúc này Tần Hâm mới nghiêm túc nhìn về phía Lục Chẩm Tuyết, cười nói: “Không phải trước đây cậu đã từ chối lời tỏ tình của Lâm Cảnh rồi sao? Tại sao lại đồng ý rồi? Có phải đã phát hiện bản thân không thể tránh được sức hút của anh ta hay không?”
Lục Chẩm Tuyết cười, nửa đùa nửa thật nói: “Đúng vậy. Anh ấy quá đẹp trai, còn thích tớ, tớ không thể ngăn cản được tự nhiên rồi.”
Tần Hâm cũng bật cười, nói: “Thật ra thì tớ cũng đã sớm đoán được. Lần trước lúc cậu bảo Lâm Cảnh tỏ tình với cậu đó, tớ đã nhận ra cậu cũng rung động với anh ta rồi. Nhưng rốt cuộc thì Lâm Cảnh đã cho cậu uống bùa mê thuốc lú gì nhỉ, sao đột nhiên cậu lại đồng ý thế này?”
Lục Chẩm Tuyết nhớ đến chuyện tối hôm qua. Lại nghĩ đến sự tủi thân khó hiểu của cô. Nhớ đến lúc cô trút hết tủi thân oan ức và tức giận lên người Lâm Cảnh, phát hiện chính cô đang không được thoải mái.
Giống như Lâm Cảnh nói, những lời đó không phải do anh nói, tại sao cô lại nổi giận với anh chứ.
Đúng vậy. Tại sao?
Cô và Lâm Cảnh cãi nhau xích mích một trận trong vườn hoa, khi nhìn thấy anh buông tay mình ra, lúc Lâm Cảnh xoay người rời đi, có lẽ anh đã hiểu rõ tại sao cô lại như vậy.
Sau đó Lâm Cảnh đột nhiên xoay người chạy đến ôm cô vào lòng, thời điểm anh hôn cô, dường như cô đã buông bỏ tất cả sự từ chối và kháng cự của bản thân.
Lâm Cảnh nói rằng cô đang ghen.
Cô thừa nhận. Quả thật là cô đã ăn giấm chua [1] của cô bé kia. Bởi vì ghen, cho nên cô đã trút hết sự tức giận của mình lên người Lâm Cảnh.
[1] Ăn giấm chua có nghĩa là ghen tuông.
Lúc Lâm Cảnh ôm lấy cô, thấp giọng nói câu nói đó bên tai cô, thật sự khiến cho cô hoàn toàn không có cách nào từ chối được.
Nếu đã không từ chối được, thì cô cũng dứt khoát không từ chối nữa. Tại thời khắc đó, trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ, cô cân nhắc nhiều thứ như vậy làm gì, nếu bản thân đã rung động với Lâm Cảnh, tại sao lại không ở bên nhau cơ chứ?
Tần Hâm nhìn thấy Lục Chẩm Tuyết hôm nay luôn cười híp mắt, tâm trạng có vẻ rất tốt, cười hỏi cô: “Vui vẻ đến vậy sao? Thế mà trước kia cậu còn mất công không chịu thừa nhận mình thích Lâm Cảnh.”
Lục Chẩm Tuyết cười híp mắt, không trả lời lại. Nhưng khi cô nhớ đến dáng vẻ của Lâm Cảnh, đúng là rất vui vẻ.
Hai người ngồi trong quán cà phê đó đến khoảng giữa trưa, buổi trưa họ đến tiệm cơm kế bên để ăn trưa, bỗng nhiên Tần Hâm lại hỏi cô, “Cậu định khi nào mới nói cho người nhà biết? Dù sao thì trước kia Lâm Cảnh cũng đã từ hôn với cậu, kết quả các cậu đi lòng vòng quẩn quanh một hồi lại quay về bên nhau, nếu để người nhà biết, đoán chừng ai cũng sợ hốt hoảng rớt hết cả mắt ra ngoài đó.”
Lục Chẩm Tuyết cười một tiếng, nói: “Sau hãy tính. Vừa mới ở bên nhau chưa lâu, tạm thời tớ chưa cân nhắc nhiều như vậy.”
“Cũng đúng. Tốt nhất nên đợi nửa năm để mối quan hệ ổn định trước đã.” Tần Hâm vừa nói, lại vừa cười hỏi: “Buổi tối các cậu đi hẹn hò hả?”
“Có đó. Lâm Cảnh bảo sẽ đưa tớ đi xem phim.”
Tần Hâm thật sự không nhịn được cười, thở dài nói: “Ngọt ngào như vậy à——“
Lục Chẩm Tuyết cười híp mắt, nói: “Đúng vậy nha.”
Lục Chẩm Tuyết và Tần Hâm cùng ăn cơm trưa ở bên ngoài xong, lại đi dạo trong trung tâm mua sắm mấy vòng, vào lúc hai giờ chiều mới bắt đầu tách nhau ra, nhà ai về nhà đó.
Bởi vì tối hôm qua chỉ ngủ được mấy tiếng, cô định về sẽ đi ngủ trưa một giấc, chờ Lâm Cảnh tan làm đến đón mình đi ăn cơm tối.
Sau khi vào nhà, cô vừa đi vào phòng ngủ vừa gửi tin nhắn cho Lâm Cảnh, nói với anh, cô muốn đi ngủ một lúc, bảo anh trước khi đến hãy gọi điện thoại báo với cô một tiếng, để cô có thời gian thức dậy rửa mặt thay quần áo chỉnh chu.
Cô gửi tin nhắn xong, đặt điện thoại lên trên tủ đầu giường, sau đó thay quần áo, đi vào trong phòng tắm tẩy trang rửa mặt.
Chờ đến khi tắm xong đi ra ngoài, Lâm Cảnh đã trả lời tin nhắn của cô, nói:【Ừ. Em ngủ đi, anh đến sẽ gọi điện thoại cho em.】
Lục Chẩm Tuyết nhìn tin nhắn anh trả lời mình, khóe môi vô thức cong lên rất vui vẻ.
Cô không biết những người khác khi yêu đương sẽ có tâm trạng giống như cô bây giờ hay không, tóm lại hiện tại chỉ cần nghĩ đến Lâm Cảnh thôi, tâm trạng cô cũng trở nên tốt hơn hẳn.
Cô kéo chăn và vùi mình vào trong ổ chăn ấm áp, nghiêng người trả lời lại tin nhắn của Lâm Cảnh:【Vâng. Vậy em ngủ đây.】
Mấy giây sau đó, Lâm Cảnh đã trả lời cô, chỉ có một chữ ừ thôi.
Lục Chẩm Tuyết nhìn tin nhắn trả lời của Lâm Cảnh, không nhịn cười được. Cô thả điện thoại lên trên tủ đầu giường trở lại, trong lòng vô cùng thoải mái nhẹ nhõm, quả nhiên tính cách của con người sẽ không thể thay đổi, kể cả khi yêu đương rồi, người lạnh lùng như Lâm Cảnh cũng không có gì thay đổi. Rõ ràng rất thích cô nhưng lại không bỏ được cái tật kiệm lời quá thể đáng của mình.
Trong lòng hơi buồn cười, nhưng cô lại cảm thấy ngọt ngào. Vùi mặt trong chăn, sự ngọt ngào như đường mật vô thức xuất hiện trong trái tim không cách nào tan đi được, cô cuộn mình trong chăn ấm áp lăn qua lộn lại mấy vòng, luôn tự nhắc nhở với bản thân: Lục Chẩm Tuyết, dè dặt lại đi.
Mặc dù cô tự nhắc nhở bản thân mình như vậy, nhưng khóe miệng vẫn cứ cong lên nở nụ cười tràn đầy vui vẻ hạnh phúc.
Vốn là muốn ngủ một giấc ngon lành, kết quả thì trong tim lại ngập tràn mật ngọt, khiến cô lăn lộn trên giường cả buổi trời cũng không thể ngủ được. Nhưng với tính cách của cô, chắc chắn sẽ không nói với Lâm Cảnh, nếu nói cho anh biết chuyện mình vì quá vui vẻ mà mất ngủ. Thật là mất mặt chết đi được.
Cô dứt khoát bò dậy, đi đến phòng khách xem một bộ phim để phân tán sự chú ý.
Thời điểm đang xem phim, bỗng nhiên cô suy nghĩ, nếu sớm biết khi ở bên Lâm Cảnh sẽ vui vẻ hạnh phúc như bây giờ, vậy thì ban đầu lúc Lâm Cảnh tỏ tình ở rừng Hồng Diệp, cô nên đồng ý luôn mới phải. Như vậy thì hai người có thể cùng nhau trải qua một năm mới ngọt ngào.
Buổi tối Lâm Cảnh đến đón cô đi ăn tối, cô tò mò, hỏi Lâm Cảnh xem rốt cuộc anh làm sao sống qua dịp giao thừa tết đến vừa rồi.
Lâm Cảnh ngồi ở đối diện, ngước mắt nhìn cô một cái, biểu cảm trên khuôn mặt trông không mấy vui vẻ, hỏi ngược lại cô: “Em nói thử xem?”
Lục Chẩm Tuyết cười ha ha, cố ý giả ngốc, “Em không biết.”
Khóe môi Lâm Cảnh cong lên gợi lên một nụ cười, nói: “Em không biết hửm? Lục Chẩm Tuyết, em rất biết cách hành hạ anh.”
Lúc họ đi chơi ở rừng Hồng Diệp đã là cuối tháng mười một, chỉ còn mấy tháng nữa là đến tết rồi.
Lúc ấy ở trong xe cáp, Lục Chẩm Tuyết đã từ chối lời tỏ tình của Lâm Cảnh, nói với anh rằng, đến tận bây giờ, cô chưa từng thích anh dù chỉ một chút.
Tính tình của Lâm Cảnh như vậy, Lục Chẩm Tuyết đã nói đến nước đó rồi, làm sao anh có thể tiếp tục mặt dày được nữa đây.
Anh quay về thành phố S, vốn là muốn quên đi Lục Chẩm Tuyết. Anh dùng toàn bộ thời gian của mình dành hết cho công việc, cố tình quên đi mối quan hệ giữa mình và Lục Chẩm Tuyết, cố gắng hết lần này đến lần khác để đưa cuộc sống của bản thân trở về quỹ đạo ban đầu, trở lại thời điểm chưa quen biết cô.
Nhưng những chuyện đã xảy ra thì cũng đã xảy ra rồi, rung động chính là rung động. Dù anh có cố gắng tự nói với bản thân rằng mình không hề thích Lục Chẩm Tuyết thì vẫn vô ích cả thôi. Toàn bộ năm mới, có quỷ mới biết làm sao anh có thể trải qua được. Mở mắt ra là nhớ, nhắm mắt cũng nghĩ, ngay cả nằm mơ cũng đều là hình bóng của cô.
Đã có lần anh rất hoài nghi không biết Lục Chẩm Tuyết có phải là một cô yêu tinh được nuôi dưỡng tốt sau lại xuống núi hay không, cho anh uống thứ bùa mê thuốc lú gì.
Nhưng anh sẽ không nói cho cô biết về việc mình trải qua năm mới với nhiều điều tệ hại như thế, Lâm Cảnh hỏi ngược lại cô: “Thế còn em? Có nhớ đến anh chút nào không?”
Lục Chẩm Tuyết cười híp mắt, nói: “Anh đoán xem.”
Lâm Cảnh hừ lạnh một tiếng, lại thuận tay đút một miếng bánh ngọt vào miệng của Lục Chẩm Tuyết, nói: “Anh cũng đoán được em vô tình rồi, chắc chắn sẽ không nhớ đến anh.”
Lục Chẩm Tuyết đưa tay cầm bánh ngọt, vừa ăn vừa nói: “Em nào có vô tình đến như vậy đâu. Hơn nữa, nói đến vô tình, anh có kém gì em đâu chứ. Anh thử nghĩ lại xem ban đầu anh đã đối xử với em thế nào?”
Đúng thật là ban đầu thái độ của Lâm Cảnh đối với Lục Chẩm Tuyết không hề tốt chút nào, thậm chí rất tệ là đằng khác. Anh không thể phản bác được.
Lục Chẩm Tuyết được thế nên quyết không buông tha anh, tiếp tục nói: “Còn nữa, nếu ban đầu anh không đến tận cửa nhà em để từ hôn, thì sau đó làm sao có nhiều chuyện xảy ra như vậy được. Trách ai đây?”
Lâm Cảnh bị dáng vẻ được thế làm tới của Lục Chẩm Tuyết chọc cười, anh duỗi tay nhéo má của Lục Chẩm Tuyết mấy cái, cười nói: “Lục Chẩm Tuyết, em đủ rồi. Cứ xem như ban đầu anh không từ hôn, em sẽ gả cho anh sao?”
Lục Chẩm Tuyết cười một tiếng, nói: “Nói không chừng đó nha.”
Lâm Cảnh cũng cười, đáp lại cô một cô: “Có ngốc mới tin em thôi.”
Tính cách của Lục Chẩm Tuyết vừa cổ quái vừa bướng bỉnh, lí tưởng lớn hơn so với bất kì ai khác, nếu ban đầu anh không từ hôn thì cô cũng sẽ không đồng ý gả cho anh.
Lục Chẩm Tuyết cười nói: “Anh phải có lòng tin với chính mình chứ, dù sao thì dung mạo anh đẹp trai như vậy, ban đầu nếu thái độ của anh đối với em tốt hơn một chút, nói không chừng em sẽ gả cho anh từ lâu rồi đó.”
Lâm Cảnh cười, “ Không sao cả. Dù sao sau này em cũng sẽ gả cho anh cả mà.”
Lục Chẩm Tuyết nghiêng đầu nhìn anh, mỉm cười nói: “Anh chắc chắn như vậy hả?”
Lâm Cảnh cũng nhìn thẳng vào mắt cô, cười hỏi: “Chẳng lẽ em còn định sẽ chia tay với anh hửm?”
Lục Chẩm Tuyết cười một tiếng, “Chuyện tình cảm không thể nói chính xác được mà. Lỡ đâu sau này anh lại là người muốn chia tay thì sao?”
Lâm Cảnh đưa tay bóp bóp nhẹ mặt cô, nói: “Không được nghĩ đến hai chữ này nữa.”
Sức lực trên tay anh không hề lớn chút nào, ngược lại còn tạo cảm giác rất thân mật. Trong tim Lục Chẩm Tuyết cảm thấy rất ngọt ngào, cô kéo tay Lâm Cảnh xuống và nắm trong tay mình, nói: “Là anh nói trước em mà.”
Lâm Cảnh đổi khách thành chủ, nắm chặt tay cô trong tay mình, dùng nĩa đút một miếng bánh ngọt cuối cùng vào miệng cô, “Có muốn ăn thêm không? Phim sắp bắt đầu rồi.”
Lục Chẩm Tuyết lắc đầu một cái, thật sự không ăn nổi nữa, cô nói: “No rồi ạ.”
“Vậy đi thôi.” Lâm Cảnh bỏ đồ xuống, nói: “Anh đến nhà vệ sinh một chút, em ra bên ngoài chờ anh.”
Lục Chẩm Tuyết gật đầu, cô cầm túi xách lên, đi theo Lâm Cảnh đến quầy tính tiền để thanh toán tiền bữa ăn.
Cô đứng ở bên cạnh nhìn, Lâm Cảnh trả tiền cho nhân viên xong, giơ tay lên xoa nhẹ đầu cô, “Ở bên ngoài chờ anh.”
“Vâng.” Lục Chẩm Tuyết đáp một tiếng, cười híp mắt đi ra bên ngoài ngoan ngoãn đứng chờ anh.
Cô đứng ở bên ngoài tiệm chờ trong chốc lát, Lâm Cảnh rất nhanh đã đi ra.
Anh vừa mới rửa tay, nên bàn tay hơi lạnh, cầm lấy tay cô, lạnh lạnh buốt buốt, rất thoải mái dễ chịu.
“Đi đến rạp chiếu phim hả anh?” Lục Chẩm Tuyết mặc cho Lâm Cảnh dắt mình đi, hai người đứng rất sát nhau, cùng đi về phía trước.
Lâm Cảnh nói: “Đi đến trung tâm mua sắm ở phía trước, rạp chiếu cũng rất gần đó.”
Lục Chẩm Tuyết gật đầu một cái, lại hỏi anh: “Anh mua vé bộ phim nào vậy?”
Lâm Cảnh nói: “Anh mua đại thôi. Dù sao cũng là phim mới ra mắt cả.”
Anh nói rồi lại nhìn cô, hỏi: “Hay là em muốn xem phim nào?”
Lục Chẩm Tuyết lắc đầu nguầy nguậy, nói: “Em sao cũng được ạ.”
Lâm Cảnh lại ừ một tiếng, gật đầu nhẹ, mới nói: “Đi đến phía trước xem thử đi, nếu em muốn xem bộ phim khác, có thể mua vé khác cũng được.”
“Được ạ.” Lục Chẩm Tuyết cười tủm tỉm đồng ý với ý kiến của anh.
Thời điểm hai người đi đến rạp chiếu phim, bên trong đại sảnh đã có rất nhiều người.
Lục Chẩm Tuyết nhìn một vòng, dường như tất cả mọi người đều đến để xem bộ phim mới ra mới nhất này.
Lâm Cảnh đứng trước máy tự động in vé, thời điểm chuẩn bị lấy vé, hỏi lại Lục Chẩm Tuyết: “Như thế nào? Có muốn đổi không?”
Lục Chẩm Tuyết đang đứng ở bên cạnh anh, cô lắc đầu nói: “Không cần. Em thấy mọi người đều đến xem bộ phim này, chắc là hay lắm.”
Lâm Cảnh ừ một tiếng, “Vậy anh lấy vé.”
Lục Chẩm Tuyết vâng vâng đáp lời anh, chờ Lâm Cảnh in vé xong và lấy ra khỏi máy, lại hỏi cô: “Có muốn ăn gì không? Anh đi mua cho em.”
Lục Chẩm Tuyết lắc đầu, “Không cần, vừa rồi em ăn no quá rồi.”
“Muốn uống nước không?”
Lục Chẩm Tuyết suy nghĩ một hồi, bộ phim dài khoảng hai tiếng, cũng không thể không uống nước được.
“Hay là mua một chai nước đi anh.” Cô kéo cánh tay của Lâm Cảnh, lôi anh đi đến trước máy bán nước tự động.
Lâm Cảnh đưa tay lên bấm khởi động máy, sau đó mới hỏi cô, “Muốn uống gì?”
Lục Chẩm Tuyết còn đang nhìn, suy nghĩ một hồi lâu, chỉ vào một lon coca, “Em uống coca.”
Lâm Cảnh bấm nút chọn coca cho cô, sau đó anh mua cho mình một chai nước suối.
Lục Chẩm Tuyết ngồi xổm xuống, đưa hai tay mở nắp lấy hai chai nước ra.
Phòng chiếu phim đã được mở cửa, mọi người trong đại sảnh lục đục đến quầy soát vé rồi đi vào phòng chiếu phim ổn định vị trí.
Lục Chẩm Tuyết lại vội vàng kéo cánh tay Lâm Cảnh đi đến quầy soát vé, vừa đi vừa nói: “Phim sắp bắt đầu rồi anh.”
Hai người đi ở phía sau đám người đông như kiến, xếp hàng đi vào phòng chiếu phim.
Bỗng nhiên Lục Chẩm Tuyết cảm thấy khá tò mò, cô ngẩng đầu lên, ghé sát lại bên tai Lâm Cảnh, nhỏ giọng hỏi anh: “Trước kia anh đã đến rạp chiếu phim bao giờ chưa?”
Lâm Cảnh đáp: “Chưa từng.”
Lục Chẩm Tuyết cười tủm tỉm, hỏi anh tiếp: “Có phải anh đều đi đến rạp chiếu phim tư nhân không?”
Lâm Cảnh quay đầu sang nhìn cô, nói: “Anh có nhiều việc bận rộn, rất ít khi có thời gian rảnh, cũng không quá rãnh rỗi để đi xem phim thế này.”
Lục Chẩm Tuyết cố đè nén tiếng cười của mình lại, một bên đi về phía trước theo dòng người đang xếp hàng, một bên lại đưa tay lên che miệng, nhỏ giọng nói đùa bên tai Lâm Cảnh: “Vậy hôm nay anh đến đây xem phim cùng em, chẳng phải là khiến anh lãng phí thời gian vào việc vô bổ à?”
Lâm Cảnh giơ tay lên xoa xoa nhẹ đầu cô, nói: “Lục Chẩm Tuyết, sao em lại nói nhảm nhiều như vậy.”
Lục Chẩm Tuyết không thể nhịn nữa, cô bật cười thành tiếng nhưng vẫn cố giữ tiếng cười của mình thật trầm thấp, cô thuận thế khoác lấy tay của Lâm Cảnh, “Em chỉ đùa chút thôi mà.”
Lục Chẩm Tuyết đã không đi xem phim trong một khoảng thời gian quá lâu rồi, nhưng sau khi bước vào phòng chiếu bộ phim, cô mới hiểu được tại sao bộ phim này lại hot đến như vậy, bởi vì thực sự các cảnh quay rất đẹp.
Vốn là đi hẹn hò, nào ngờ lại bị sự kịch tính của bộ phim trên màn ảnh hấp dẫn, toàn bộ thời gian, mọi người ai cũng rất nghiêm túc nhìn về phía màn ảnh.
Sau khi bộ phim kết thúc, mọi người từ trong phòng đi ra ngoài, ngồi một thời gian lâu nên ai cũng cảm thấy mỏi eo đau lưng.
Lục Chẩm Tuyết muốn để nhà vệ sinh, nhưng trong đó lại có quá nhiều người, nên cô quyết định đi xuống nhà vệ sinh của trung tâm mua sắm cho tiện.
Lâm Cảnh đứng ở bên ngoài chờ cô, Lục Chẩm Tuyết đi vệ sinh xong thì đi ra ngoài chỗ anh đứng chờ, cầm lấy nước coca ban nãy nhờ anh cầm giúp, trông rất vui vẻ, cô hỏi: “Anh có muốn đi vệ sinh không? Em ở đây chờ anh.”
Lâm Cảnh mỉm cười lắc đầu, nói: “Không cần đâu.”
Anh cúi đầu xem thời gian trên đồng hồ đeo tay, vẫn chưa đến mười giờ, anh ngước mắt lên nhìn Lục Chẩm Tuyết, “Có muốn đi đến nơi nào nữa không?”
Lục Chẩm Tuyết suy nghĩ rồi lắc đầu, “Không biết nữa.” Sau đó cô nhìn Lâm Cảnh, thăm dò hỏi: “Anh phải đi về rồi sao?”
Đôi mắt sâu thẳm yên tĩnh không chút gợn sóng của Lâm Cảnh nhìn về phía cô, thấp giọng hỏi ngược lại cô, “Em muốn anh đi về hả?”
Lục Chẩm Tuyết nhìn thẳng vào trong mắt của Lâm Cảnh, dịu dàng mỉm cười, “Vẫn còn khá sớm mà, hay chúng ta đi dạo thêm chút nữa đi anh.”
Tâm trạng của Lâm Cảnh trở nên tốt hơn, gật đầu một cái, “Được.”
Lục Chẩm Tuyết trông thấy dáng vẻ vui vẻ của Lâm Cảnh, không nhịn được cười, cô kéo Lâm Cảnh đi đến cầu thang tự động, quay đầu sang nhìn anh, tò mò hỏi: “Lâm Cảnh, có phải anh không thể rời xa em được đúng không, không muốn tách khỏi em à?”
Lâm Cảnh nghiêm túc nhìn vào mắt cô, thừa nhận một cách dứt khoát “Đúng vậy.”
Khóe môi Lục Chẩm Tuyết gợi lên một nụ cười rực rỡ hơn, cô khoác chặt cánh tay của Lâm Cảnh, nói với giọng ngọt ngào: “Chúng ta đi vào siêu thị đi anh, nhà không còn cái gì để ăn nữa rồi, em mua đồ về trữ trong tủ lạnh.”
Lâm Cảnh ừ một tiếng.
Hai người đi cầu thang tự động từ rạp chiếu phim xuống đến tầng một, Lục Chẩm Tuyết đi đến cửa siêu thị lấy một chiếc xe đẩy mua đò, Lâm Cảnh cũng đi đến, đưa tay đẩy xe giúp cô.
Lục Chẩm Tuyết ngẩng đầu nhìn Lâm Cảnh, hơi ngẩn người.
Lâm Cảnh liếc mắt nhìn cô một cái đã đoán được bạn gái mình đang nghĩ gì, liền nói: “Em nên tập làm quen với sự tồn tại của anh đi.”
Lục Chẩm Tuyết ngây ngốc một lúc, sau đó không kiềm được bật cười thành tiếng.
Cô vỗ vỗ tay, hạnh phúc nhàn nhã, “Vâng ạ.”
Bình thường cô vẫn hay tự mình đi dạo trong siêu thị, xe đẩy cũng tự đẩy, xách giỏ cũng tự xách, tất cả mọi thứ cô đều tự làm hết.
Cô nhìn Lâm Cảnh đang đẩy xe giúp mình, đột nhiên cảm giác hạnh phúc ngọt ngào lại tràn đầy trong trái tim. Hóa ra có bạn trai rồi, mình không cần phải làm gì nặng nhọc nữa cả.
Cô rất vui vẻ, bước chân nhịp nhàng đi về phía trước, đi dạo quanh khu trái cây, nhìn xung quanh một vòng, sau đó cầm một hộp dâu tây lên, chạy đến hỏi Lâm Cảnh: “Anh có thích anh dâu tây không?”
Lâm Cảnh nói: “Anh ăn gì cũng được, em lựa theo sở thích đi.”
Lục Chẩm Tuyết hí ha hí hửng để hai hộp dâu tây vào trong xe đẩy, sau đó lại cầm một hộp râu bắp ở quầy bên cạnh lên ngửi thử.
Đột nhiên cô nhớ đến việc Lâm Cảnh bị dị ứng ớt cay, lại hỏi anh: “Anh có dị ứng loại trái cây nào không?”
Lâm Cảnh nói: “Không có. Anh chỉ bị dị ứng ớt cay thôi.”
Lục Chẩm Tuyết nghiêm túc hỏi anh, “Vậy sau này không phải là em sẽ không được ăn cay nữa chứ?”
Lâm Cảnh nói: “Em có thể ăn mà. Anh không ăn là được rồi.”
Lục Chẩm Tuyết mỉm cười, cô đưa tay khoác lấy cánh tay của Lâm Cảnh, sau đó kéo anh đi đến khu vực nguyên liệu nấu ăn, hỏi anh, “Anh có thích ăn món gì không?”
Lâm Cảnh nghe thấy vậy thì hơi kinh ngạc, anh nhíu mày, nhìn Lục Chẩm Tuyết, “Em muốn nấu đồ ăn cho anh à?”
Trong tay Lục Chẩm Tuyết còn cầm một trái cà chua, cô ngẩng đầu lên, nhìn Lâm Cảnh cười, “Em có thể đó. Anh muốn ăn món gì, em nấu cho anh ăn nha.”
Lâm Cảnh nhìn Lục Chẩm Tuyết, tâm trạng bỗng dưng trở nên hào hứng vui vẻ hơn hẳn, khóe môi anh cong lên hiện ra một nụ cười trông rất đẹp trai, nói: “Tùy em. Chỉ cần không cay, anh đều có thể ăn được hết.”
Lục Chẩm Tuyết cũng không biết Lâm Cảnh thích ăn món gì, cô nhìn thấy cái gì hợp liền lập tức gom hết để vào trong xe đẩy, “Thật ra nếu mua thức ăn vào buổi sáng sẽ tươi hơn.”
Cô đi dạo quanh khu vực bán đồ tươi sống, nhìn sơ qua mấy vòng, cuối cùng nói: “Hay là những thứ này ngày mai chúng ta hẵng quay lại mua nha anh.”
Cô kéo Lâm Cảnh ra khỏi khu bán nguyên liệu nấu ăn, lại đi đến dạo quanh khu bán đồ ăn vặt.
Khi đến khu này rồi thì hoàn toàn không thể dừng lại được, cô mua rất nhiều đồ ăn vặt với thức uống lạnh như bia để mang về bổ sung vào quỹ đồ ăn vặt bên trong tủ lạnh nhà mình.
Lục Chẩm Tuyết từ sớm đã biết Lâm Cảnh không có thói quen ăn đồ ăn vặt, nên cũng không hỏi ý kiến của anh nữa, chọn một đống thức ăn vặt theo sở thích ăn uống của mình rồi bỏ vào bên trong xe đẩy.
Chờ mua xong đồ ăn vặt, Lâm Cảnh vốn định đi tính tiền, kết quả lại bị Lục Chẩm Tuyết kéo đến khu vực bán đồ gia dụng hằng ngày.
Lục Chẩm Tuyết đứng ở quầy dép đi trong nhà ngắm ngía một hồi lâu, cuối cùng lấy ra một đôi dép màu đen tuyền dành cho nam, cô kéo cánh tay của Lâm Cảnh, hỏi ý kiến của anh, “Anh thích không?”
Lâm Cảnh nhìn thấy cô đang vô thức đưa anh vào trong chính của sống của mình, cảm thấy rất vui vẻ. Anh nhìn Lục Chẩm Tuyết rồi cười một tiếng, nói: “Em thấy đẹp là được rồi.”
Lục Chẩm Tuyết cũng cười tủm tỉm đáp lại anh: “Em cũng cảm thấy nó rất đẹp.”
Cô vừa dứt lời liền thả đôi dép vào trong xe đẩy, hai người đi ra khỏi khu đồ sinh hoạt gia đình, Lâm Cảnh hỏi: “Còn phải mua gì nữa không?”
Lục Chẩm Tuyết suy nghĩ một hồi, cuối cùng lắc đầu nói: “Xong hết rồi.”
“Ừ.”
Hai người đẩy xe hàng đến quầy thu ngân để tính tiền, lúc đi ra khỏi trung tâm mua sẵm, đã là mười giờ bốn mươi phút.
Hai người đi dạo trong siêu thị hết bốn mươi phút, xách bốn chiếc túi, có cả lớn lẫn nhỏ.
Những chiếc túi nặng đều sẽ do Lâm Cảnh xách, Lục Chẩm Tuyết vốn muốn xách bớt hộ anh, nhưng lại bị Lâm Cảnh đưa cho một chiếc túi rất nhẹ khác.
Cô muốn cầm lấy một túi, không kiềm lòng nói với anh thế này: “Thật ra thì em có thể cẩm nổi mà, xách một ít đồ như vậy hoàn toàn không có vấn đề gì hết. Nếu anh không để cho em làm gì hết, một thời gian dài thế, em chỉ biết lệ thuộc vào anh thì phải làm sao?”
Lâm Cảnh nhìn cô bằng ánh mắt tràn đầy sự kỳ quái, nói: “Vậy thì em cứ lệ thuộc vào thôi.”
Thật ra Lục Chẩm Tuyết là một cô gái có cá tính độc lập, cô không thích việc quá lệ thuộc dựa dẫm vào người khác như thế.
Nhất là bạn trai, nói trắng ra bây giờ cô rất sợ nếu cứ mãi dựa dẫm ỷ lại vào anh, sẽ dưỡng thành thói quen khó bỏ trong tương lai, thế nhưng đến cuối cùng lại phải chia tay nhau, cô sẽ không quen với việc một mình nữa.
Thói quen là một chuyện thực sự rất đáng sợ.
Cô vẫn còn đang suy nghĩ, đột nhiên bàn tay bị Lâm Cảnh cầm lấy, anh dắt cô đi sang bên lề đường, dịu dàng nói: “Về thôi, trong đầu lại đang suy nghĩ gì đó.”
Bỗng dưng được anh cầm tay như thế, trong lòng Lục Chẩm Tuyết cảm thấy rất chân thực, những nỗi buồn lo lắng ngồn ngộn ban nãy trong nháy mắt được trấn áp xuống.
Cô lên tiếng trả lời anh, “Không suy nghĩ gì đâu.”
Lúc đèn xanh sáng lên, Lâm Cảnh dắt tay Lục Chẩm Tuyết đi trên làn đường dành cho người đi bộ, đi thẳng đến tiểu khu đối diện.
Mặc dù tiểu khu này tọa lạc ở một nơi náo nhiệt, nhưng bên trong lại rất yên tĩnh, thậm chí phải nói là không nghe thấy một âm thanh dư thừa nào cả, nhà nhà vẫn đang sáng đèn, nhưng lại không có bất kì một tiếng động náo nhiệt xào xáo.
Lục Chẩm Tuyết và Lâm Cảnh cùng đi về nhà, đã mười một giờ rồi.
Lục Chẩm Tuyết lấy dép đi trong nhà từ túi ra giúp Lâm Cảnh, sau đó lấy một cây kéo trong tủ đựng giày ở huyền quan, cắt bỏ tem mác của đôi dép, rồi cô hỏi: “Anh có đói bụng không? Có muốn em nấu mấy món đơn giản cho anh ăn không?”
Lâm Cảnh nói: “Anh không đói.”
Anh thay dép, quay đầu đóng cửa nhà lại, sau đó đặt mấy chiếc túi đựng đồ vừa mua lúc nãy lên bàn trà nhỏ.
Lục Chẩm Tuyết trở về phòng, cởi áo khoác ra, còn nói với Lâm Cảnh: “Anh ngồi chờ em chút, em đi cất đồ vào tủ rồi lên ngay.”
Nói rồi, cô xách hai túi đồ đi xuống phòng bếp.
Đồ uống bia thì bỏ vào trong tủ lạnh, rau dưa vừa mua cũng bỏ vào tủ lạnh tốt, sắp xếp gọn gàng xong xuôi cô mới đưa tay đóng cửa tủ lạnh lại, sau đó lại đi đến tủ chén bát để lấy một chiếc cốc, nhưng tìm cả buổi trời vẫn không có chiếc cốc mới nào cả.
Thật ra rất ít khi có khách đến nhà cô, trong tủ chén bát chỉ có cốc của ba mẹ, còn có của anh ba, em năm, cô quên mua thêm cốc mới.
Cô định đi vào phòng khách lấy cốc của cô để rót nước cho Lâm Cảnh, lại xoay người đi vào phòng bếp rót một cốc nước ấm cho Lâm Cảnh, “Em quên mua cốc mới rồi, anh dùng đỡ cốc của em đi.”
Lâm Cảnh ừ một tiếng, giơ tay lên nhận lấy chiếc cốc từ trong tay Lục Chẩm Tuyết.
Xong xuôi, Lục Chẩm Tuyết ngồi xuống bên cạnh anh, hơi với người lên bàn trà nhỏ phía trước để lấy điều khiển từ xa của tivi, vừa mở tivi lên vừa hỏi Lâm Cảnh: “Anh có muốn xem tivi chút không?”
Lâm Cảnh ừ một tiếng, nói: “Được.”
Mặc dù Lục Chẩm Tuyết hỏi thế, nhưng cô đã mở tivi lên rồi, cô đưa tay nhấn nút chuyển kênh một hồi, nhưng có lẽ vì đã quá muộn rồi, nên trên tivi không có chương trình nào thú vị để xem hết.
Trong phòng đột nhiên trở nên im lặng quá thể đáng, cô và Lâm Cảnh đều ăn ý không nói gì, giống như đã trở về trạng thái lúc mới bắt đầu yêu đương vậy, bầu không khí có chút gì đó là lạ.
Cô lại chuyển kênh thêm mấy lần nữa, quay đầu nhìn Lâm Cảnh: “Anh có muốn xem cái gì không?”
Lâm Cảnh lắc đầu một cái, nói: “Không có.”
Lục Chẩm Tuyết hơi kinh ngạc, cô ừm một tiếng, dứt khoát tắt tivi đi luôn.
Cô nhìn Lâm Cảnh, trong lúc nhất thời bỗng nhiên không biết nên nói gì, liền cẩn thận dè dặt hỏi anh, “Có phải anh nên về nhà để nghỉ ngơi rồi không?” Lại hỏi thêm một câu nữa, “Ngày mai mấy giờ anh đi làm ạ?”
Lâm Cảnh nói: “Khoảng tám giờ.”
Lục Chẩm Tuyết gật đầu một cái.
Bỗng nhiên bí đề tài nữa rồi.
Hai người cũng im lặng một hồi, Lâm Cảnh đột nhiên hỏi cô, “Còn em thì sao? Mấy giờ em thức dậy?”
Lục Chẩm Tuyết nói: “Giờ giấc của em không cố định.”
Lâm Cảnh nhìn cô, bỗng dưng lại hỏi thêm một câu nữa: “Bữa sáng ngày mai em muốn ăn gì? Ngày mai anh mua bữa sáng mang đến cho em.”
Lục Chẩm Tuyết cũng ngước mắt nhìn Lâm Cảnh, cô có hơi sững sờ. Vừa đờ đẫn cả người, lại cảm thấy thật cảm động.
Giọng nói cô nhẹ nhàng, nhìn Lâm Cảnh, nhỏ giọng hỏi: “Sao anh lại đối xử tốt với em như thế chứ?”
Lâm Cảnh nhìn cô, không trả lời.
Lục Chẩm Tuyết biết anh sẽ không nói ra lời ngon tiếng ngọt gì, nhưng cô có thể cảm giác được Lâm Cảnh thực sự rất thích mình.
Nếu không thì với tính tình đó của anh, làm sao có thể kiên nhẫn với cô như vậy, dịu dàng như vậy được.
Cô cảm thấy hơi sợ hãi, không kiềm được lòng mình, hỏi anh: “Lâm Cảnh, nếu sau này anh phát hiện, em thật sự không tốt như trong trí tưởng tượng của anh, có phải anh sẽ không thích em nữa không?”
Lâm Cảnh nhìn cô chằm chằm một hồi lâu, thật lâu sau mới thấp giọng nói: “Lời này đúng ra nên là do anh hỏi em. Lục Chẩm Tuyết, anh không có kinh nghiệm làm thế nào để đối xử tốt với một người. Nếu như sau này chẳng may anh làm em không vui, làm em buồn, em có thể nói thẳng với anh.”
Lục Chẩm Tuyết nhìn Lâm Cảnh, không nhịn được mà bật cười thành tiếng, “Nếu em nói với anh, anh sẽ thay đổi ạ?”
Lâm Cảnh nghiêm túc nói: “Tùy tình hình.” Dừng lại mấy giây, mới nói tiếp: “Chỉ cần em không tranh cãi vô lý là được.”
“Vậy em càng muốn tranh cãi vô lý thì phải làm sao?”
Lâm Cảnh bị Lục Chẩm Tuyết chọc cười, anh giơ tay xoa xoa bóp bóp khuôn mặt cô, “Lục Chẩm Tuyết, em như vậy là đang gây sự vô cớ có biết không?”
Lục Chẩm Tuyết cười tủm tỉm, “Giờ anh mới biết sao? Bây giờ hối hận vẫn còn kịp đó.”
Lâm Cảnh cười một tiếng, lại giơ tay lên xoa nhẹ đầu của Lục Chẩm Tuyết, nói: “Thời gian đã trễ rồi, em mau đi ngủ sớm đó.”
Lục Chẩm Tuyết ừm đáp lại anh, lại nhìn Lâm Cảnh, “Anh phải đi rồi sao?”
Lâm Cảnh ừ một tiếng, “Muộn rồi.”
Anh cầm điện thoại di động trên bàn trà nhỏ, sau đó đứng lên nói: “Sáng mai muốn ăn món gì, nghĩ xong thì nói nói với anh.”
Lục Chẩm Tuyết ừ trả lời anh, cô đưa Lâm Cảnh đến chỗ huyền quan trong nhà, hỏi anh, “Anh tự lái xe à, hay có tài xế đến đón?”
Lâm Cảnh nói: “Anh tự lái xe.”
“Vậy anh phải cẩn thận, chú ý an toàn đó nha.”
Lâm Cảnh lại ừ một tiếng, anh đứng ở huyền quan thay giày.
Lục Chẩm Tuyết giúp anh lấy chiếc áo vest đen móc trên giá đồ ở bên cạnh cửa ra vào, sau đó đưa cho anh, “Buổi tối lạnh, anh mặc kín vào đi ạ.”
Lâm Cảnh cầm lấy áo vest, nhưng không mặc vào, ánh mắt nhìn về phía Lục Chẩm Tuyết, dáng vẻ giống như có rất nhiều điều muốn nói, nhưng lại chẳng nói gì cả.
Lục Chẩm Tuyết bị Lâm Cảnh nhìn như vậy, đột nhiên tim đập nhanh một cách khó hiểu, mặt cũng hơi đỏ lên.
Cho đến khi Lâm Cảnh bỗng nhiên đưa tay ra, nhẹ nhàng ôm eo cô, anh hơi cúi đầu xuống, chop mũi xoa nhẹ lên chóp mũi cô, đôi mắt anh nhìn cô rất dịu dàng, nhẹ nhàng thấp giọng kêu tên cô, “A Tuyết—–“
Đây là lần đầu tiên Lâm Cảnh gọi tên cô như thế, Lục Chẩm Tuyết chỉ cảm thấy tim đập càng lúc càng nhanh hơn, cô ngước mắt lên, đối diện với ánh mắt của Lâm Cảnh.
Lâm Cảnh nhìn cô, nhẹ giọng hỏi: “Anh có thể hôn em không?”
Khuôn mặt Lục Chẩm Tuyết trong nháy mắt đỏ bừng lên, ánh mắt cô hơi tránh né, giọng nói cũng nhỏ hơn, “Anh cũng không phải chưa từng hôn em đâu, ưm——–“
Cô vừa dứt lời, Lâm Cảnh đã hôn cô rồi.
Không giống với nụ hôn tức giận không cam lòng ở rừng Hồng Diệp, càng không giống nụ hôn mạnh mẽ muốn chiếm làm cô làm của riêng ở Tây Sơn vào ngày hôm nay, nụ hôn lần này, dịu dàng, dường như muốn hòa tan cô.
Bàn tay Lâm Cảnh đặt ở bên hông cô, đôi môi của anh chạm vào môi cô thật nhẹ nhàng, như muốn phác họa đôi môi cô vậy.
Nhưng nụ hôn này không quá lâu, chỉ như chuồn chuồn lướt nước, sau một lát, anh đã buông cô ra, đôi môi vẫn nhẹ nhàng chạm lên môi cô, nhẹ giọng nói: “Anh đi nhé.”
Trái tim của Lục Chẩm Tuyết đập kịch liệt, cô nhỏ giọng vâng một tiếng.
Lâm Cảnh buông cô ra, sau đó lại nhẹ nhàng hôn lên môi cô một cái nữa, cuối cùng mới luyến tiếc ngẩng đầu lên.
Anh nhìn cô, một lúc lâu, mới giơ tay lên xoa đầu cô, nói: “Ngày mai gặp.”
Lần đầu tiên Lục Chẩm Tuyết có cảm giác lưu luyến không rời như vậy, cô gật đầu một cái, nhìn Lâm Cảnh, cũng nói: “Ngày mai gặp.”
Đến khi Lâm Cảnh đi rồi, Lục Chẩm Tuyết đi vào ngồi trên ghế sofa, trong đầu nhớ lại nụ hôn dịu dàng đó, lại nghĩ đến buổi hẹn hò ngọt ngào tối hôm nay.
Cô vùi mình nằm lên ghế sofa, trong lòng tràn đầy niềm hạnh phúc ngọt ngào——rõ ràng vừa mới xa nhau chút thôi, cô đã không thể kiên nhẫn mà bắt đầu mong chờ ngày mai đến.