Thật ra tối nay Lâm Cảnh không giải thích gì quá nhiều với gia đình cô cả.
Nhà họ Lục là gia đình thư hương (có học), lúc đầu khi Lâm Cảnh từ hôn, ông cụ Lục có thể thấu hiểu được. Tuy đối với người ngoài, có ảnh hưởng không ít đến mặt mũi gia đình, nhưng dù sao chuyện hôn sự cũng là do thế hệ trước quyết định, thế hệ sau không muốn, cũng không có gì khó hiểu mấy.
Hôm nay hai đứa cháu thật sự tiến đến với nhau, mặc dù mọi người có kinh ngạc thật đấy nhưng họ sẽ không nỡ cầm gậy đánh uyên ương.
Hơn nữa, Lâm Cảnh vô cùng chân thành, có thể thấy được anh thật sự rất thích A Tuyết nhà họ.
Thậm chí người ngoài nói thế nào đi chăng nữa, cũng không hề nằm trong phạm vi suy tính của ông nội Lục.
Lục Chẩm Tuyết và Lâm Cảnh ra ngoài ăn khuya, cô tò mò hỏi xem Lâm Cảnh đã nói gì với ông nội và ba mẹ mình.
Những lời nói trước mặt người lớn đều là lời cam kết và hứa hẹn, nhưng trước mặt Lục Chẩm Tuyết, Lâm Cảnh nhất quyết không chịu nói ra.
Anh vốn luôn không thích nói mấy lời ngon tiếng ngọt. Cho dù là ở trước mặt gia đình cô, thật ra anh cũng không nói quá nhiều, chỉ nói một câu hứa hẹn rằng mình sẽ đối xử tốt với A Tuyết.
Anh trước sau đều không nói gì nhiều. Có nói hàng ngàn hàng vạn câu chữ thì có ích gì chứ. Lúc trước anh không thích Lục Chẩm Tuyết, thì không cần nhắc đến, nhưng nếu đã thích cô rồi, nếu đã ở bên nhau rồi, chăm sóc và đối xử tốt với cô là điều mà anh phải làm được.
Lục Chẩm Tuyết dò hỏi cả buổi trời cũng không biết thêm thông tin nào, cô vẫn muốn tiếp tục hỏi thêm, lại bị Lâm Cảnh ôm eo hôn một cái ở ngay ven hồ. Cô được hôn đến chóng mặt, cuối cùng quên mất chuyện phải hỏi tiếp.
Lâm Cảnh đưa cô ra bên ngoài ăn mấy món ngon, bởi vì đang ở nhà cô, nên ra ngoài quá muộn là điều không tốt, nói trắng ra là phải trở về nhà lúc mười một giờ tối đó.
Lâm Cảnh dắt Lục Chẩm Tuyết đến trước cửa nhà, rồi lên tiếng nói với cô: “Ngày mai anh phải đến bộ phận hạng mục một lúc, sau khi xong việc sẽ gọi điện cho em.”
Lục Chẩm Tuyết nhìn thấy tài xế của Lâm Cảnh đã sớm đứng ở phía sau nhà, đành gật đầu một cái, quay đầu quét mắt khắp sân một vòng, thấy trong đó không có người, vội vàng nhón chân hôn Lâm Cảnh một cái, còn không quên dặn dò anh: “Về đến nhà nhớ phải gọi điện thoại cho em nhé.”
Bên ngoài nhà không có đèn chiếu sáng, chỉ có hai ngọn đèn lồng phát ra ánh sáng yếu ớt treo ở trước cửa thôi.
Lâm Cảnh đứng ở nơi ánh sáng mờ nhạt, khóe miệng cong lên, nhìn Lục Chẩm Tuyết cười.
Lục Chẩm Tuyết bị nụ cười khó hiểu của Lâm Cảnh chọc cho xấu hổ muốn chết, cô cười hỏi: “Anh cười gì vậy?”
Ý cười nơi đáy mắt Lâm Cảnh càng sâu hơn, nhưng anh không nói gì hết, chỉ nhẹ nhàng giơ tay xoa nhẹ lên mái tóc mềm mượt của cô, “Nhớ đi ngủ sớm đó. Anh vào nhà chào tạm biệt với ông nội và ba mẹ em trước đã.”
“Vâng ạ.”
Hai người cùng nhau đi vào sân.
Lục Chẩm Tuyết rẽ qua phía bên phải để đi lên lầu, còn Lâm Cảnh rẽ về phía bên trái để đến phòng khách chào tạm biệt ông nội trước khi đi.
Sau khi Lục Chẩm Tuyết đi lên lầu, cô lập tức đi đến trước ban công phòng ngủ.
Từ chỗ ban công phòng cô, có thể nhìn thấy phân sân dưới nhà. Cô đứng một lúc, cuối cùng cũng nhìn thấy Lâm Cảnh đi ra khỏi phòng khách.
Cô chống hai tay lên lan can trên ban công, nhìn bóng lưng của anh, không lên tiếng gọi anh.
Nhưng dường như hai người có tâm linh tương thông vậy, thời điểm Lâm Cảnh đi đến cổng vào nhà, bước chân bỗng nhiên dừng hẳn lại.
Anh quay đầu, ngước mắt nhìn về phía cô.
Lục Chẩm Tuyết vừa chống cằm vừa chống cùi trỏ trên lan can, nhìn Lâm Cảnh quay đầu, cô cong khóe môi, mỉm cười nhìn anh.
Hai người đứng trong màn đêm, đối mắt với nhau cách ba tầng lầu xa ơi là xa, không ai lên tiếng nói gì, nhưng ánh mắt lại sâu thẳm như thế khắc ghi hình bóng nhau vào tận đáy lòng.
Buổi tối hôm nay, Lục Chẩm Tuyết nằm trên giường thật lâu cũng không thể ngủ được. Trong lòng cô ngọt ngào như được rải mật đường, vì ánh mắt Lâm Cảnh nhìn cô vào lúc cuối kia. Khi anh ngước mắt nhìn về phía cô, một giây đó cô có thể nhìn thấy, sự thâm tình trong đáy mắt anh.
Hiếm khi Lục Chẩm Tuyết có một ngày ngủ muộn đến như thế, nhưng ngày hôm sau, cô lại thức dậy rất sớm.
Nhưng mà bởi vì cô đang ở nhà ông nội, nếu ngủ nướng trên giường quá lâu, ông nội cũng sẽ đến lôi đầu cô dậy mà thôi.
Sáng sớm hôm này, dì Dương nấu sủi cảo, đã rất lâu rồi Lục Chẩm Tuyết chưa ăn lại món sủi cảo này, cô vừa ngồi vào vị trí của mình là lập tức bưng bát lên ăn liền.
Mẹ Lục hỏi đến Lâm Cảnh, nói: “A Cảnh đâu rồi? Không đến sáng sao?”
Lục Chẩm Tuyết vừa ăn sủi cảo, vừa lắc đầu trả lời mẹ: “Không cần ạ. Sáng nay anh ấy có công chuyện phải làm, có lẽ sẽ đến đây trễ lắm.”
Tối hôm qua, Lục Chẩm Tuyết nhất quyết trốn đi mất, mẹ Lục không có thời gian vặn hỏi cô nhóc con nhà mình, sáng nay trong nhà không có quá nhiều người thân thích khác. Mẹ Lục mới buồn cười hỏi cô, “Cái con bé này vừa bắt đầu yêu đương là giấu ngay đi à, mẹ còn thắc mắc có chuyện gì chứ, hóa ra là không dám nói với cả nhà.”
Rất oan uổng cho Lục Chẩm Tuyết, nói: “Con không dám nói với cả nhà khi nào đâu mẹ.”
Đúng là có nguyên nhân này thật nhưng chủ yếu vẫn là cô không định sẽ nói cho cả nhà biết sớm như vậy.
Sau khi mẹ Lục múc cho chồng một bát sủi cảo xong, bà đi đến và ngồi xuống bên cạnh con gái, nói: “Nhưng mà hai đứa đến với nhau bằng cách nào vậy? Làm sao mà mẹ cứ nhớ mãi dáng vẻ lúc trước của hai đứa không hợp nhau ấy, mỗi khi thấy mặt nhau đều không có phản ứng gì mạnh.”
Lục Chẩm Tuyết ngẩng đầu lên, hỏi: “Ngày hôm qua Lâm Cảnh không nói cho mọi người biết ạ?”
Mẹ Lục nói: “Có nói có nói. Lâm Cảnh bảo là do thằng bé theo đuổi con. Nhưng mà mẹ không tin lắm.”
Lục Chẩm Tuyết đang nhai một miếng sủi cảo, nghe vậy thiếu chút nữa miếng sủi cảo tuột thẳng xuống cổ họng, cô quay đầu nuốt xuống, mẹ Lục cười cười, vỗ lưng giúp cô, lại đưa đến một cốc nước, “Con ăn chậm thôi nào.”
Lục Chẩm Tuyết cầm cốc nước uống hai ngụm, sau đó mới quay đầu lại, rất nghiêm túc nhìn về phía mẹ mình, “Mẹ, mẹ xem con gái của mẹ thử đi, trông có giống như không xứng đáng được Lâm Cảnh thích không ạ?”
Mẹ Lục không nhịn được cười, nói: “Không có, A Tuyết nhà chúng ta có dáng vẻ xinh đẹp như vậy, còn độc lập và ưu tú, dĩ nhiên rất đáng được yêu thích. Mẹ đang nghĩ rằng lúc đầu trông hai đứa rất không hợp nhau, hơn nữa mẹ thấy tính cách của hai đứa cũng không phù hợp chút nào, một người lạnh lùng như băng, tuổi còn trẻ mà đã thành công như vậy, đương nhiên trong xương cốt sẽ có sự cao ngạo. Tính tình của con lại không dễ dàng chịu thua ai, mẹ cảm thấy nếu hai đứa ở bên nhau thế này, sợ rằng chỉ một câu không vừa ý nhau thì sẽ cãi vả.”
Thật ra mới ban đầu Lục Chẩm Tuyết cũng nghĩ như vậy. Cô cảm thấy với tính cách của mình và Lâm Cảnh, lại ở bên nhau, e rằng nếu trái chiều quan điểm sẽ dẫn đến cãi vả.
Lúc trước cô còn hỏi Lâm Cảnh, nếu hai người cãi vả thì anh có sẵn lòng nhường nhịn cô hay không.
Khi ấy anh chỉ hỏi ngược lại cô một câu, làm sao cô biết anh sẽ không nhường nhịn mình.
Nhưng từ sau khi bắt đầu yêu đương, Lâm Cảnh luôn chăm sóc và đối xử với cô rất chu đáo. Mặc dù, có đôi lúc hai người cũng cãi vả dăm ba câu, nhưng cũng chỉ vì Lâm Cảnh không cảm nhận được tình cảm của cô mà thôi.
Lục Chẩm Tuyết thật sự cảm thấy Lâm Cảnh vô cùng thích mình.
Cô nói với mẹ: “Thật ra tính tình của Lâm Cảnh rất tốt mẹ ạ, anh ấy vẫn luôn nhường nhịn con mà.”
Mẹ Lục nhìn khuôn mặt tràn đầy hạnh phúc vui vẻ của con gái mình, dĩ nhiên cũng có thể thấy được Lâm Cảnh thật sự rất yêu thương cô.
Cô là con gái của bà, đương nhiên bà hiểu rất rõ, cô luôn luôn rất mâu thuẫn trong chuyện tình cảm, hiếm khi nhìn thấy cô có trạng thái hạnh phúc như cô gái nhỏ mới biết yêu như vậy.
Xem ra tình cảm giữa hai đứa trẻ quả thật rất tốt.
Vì thế ông nội cũng tự nhiên thấy hài lòng với Lâm Cảnh. Dù sao anh cũng là một người đàn ông ưu tú, đốt đèn lồng cũng kiếm không ra. Ở bên cạnh A Tuyết nhà họ thật là trai tài gái sắc, rất xứng đôi.
Mặc dù lúc đầu, hai người vòng vo một chút mới bắt đầu ở bên nhau, nhưng trái lại, ông càng cảm tháy đây chắc chắn là duyên phận, nhắm trúng mục tiêu đã được định trước.
Tối hôm qua, mẹ Lâm Cảnh về nhà cũng đã nói lại chuyện này, ông nội Lâm lập tức trở nên hào hứng, gọi điện thoại đến ngay trong đêm, hận không thể mua vé máy bay đến thành phố Giang ngay, để gia đình hai bên chính thức gặp mặt nhau một lần, trong lúc nói, còn không quên nhắc đến chuyện quyết định hôn sự cho hai đứa cháu trong nhà một cách rất vui vẻ.
Nhắc đến đây, hai người vốn đã có hôn ước từ trước mà.
Ông nội nói với Lục Chẩm Tuyết: “Khi nào A Cảnh mới xong việc vậy? Cháu gọi nó đến đây ăn trưa với gia đình luôn.”
Lục Chẩm Tuyết đang ăn sủi cảo, gật đầu nói: “Vâng ạ.”
Ăn bữa sáng xong, Lục Chẩm Tuyết lập tức gửi tin nhắn cho Lâm Cảnh, bảo anh làm xong việc thì đến đây ăn trưa với mọi người.
Có lẽ Lâm Cảnh đang rất bận rộn, vẫn chưa trả lời cô.
Đúng lúc mẹ phải ra ngoài mua đồ, cô lập tức chạy đến kéo tay mẹ, thành ra hai mẹ con cùng nhau đi ra ngoài.
Lục Chẩm Tuyết và mẹ cùng ra ngoài đi dạo hơn nửa buổi sáng, mua được mấy chậu hoa, lượn quanh đường phố đông đúc, còn thuận tiện mua một phần thịt kho cổ truyền ông nội thích để mang về cho ông.
Lúc Lục Chẩm Tuyết trở về thì không nhìn thấy xe của Lâm Cảnh đâu, cô nghĩ rằng anh vẫn chưa đến, nên đem mấy chậu hoa đi về cánh cửa phía bên phải hành lang, còn cầm một bình tưới nước miệng dài để tưới nước cho hoa trong vườn.
Cô khom lưng, đang cẩn thận tưới từng chậu hoa, bất thình lình nghe thấy một tiếng cười trêu ghẹo vang lên từ phía sau lưng, “Em tưới như vậy, sợ là hoa cũng bị em làm cho chết chìm đó nha.”
Lục Chẩm Tuyết bị dọa cho giật mình, cô quay đầu thì nhìn thấy Lâm Cảnh đứng đó, hai tay đặt trong túi quần tây, cười nhạo cô.
Lục Chẩm Tuyết nói: “Anh mới không hiểu gì đó, hoa mới mua về thì phải được tưới ngấm nước chứ.”
Lâm Cảnh mỉm cười nhìn cô, anh duỗi tay cầm lấy tay cô, “Vừa rồi em đi đâu vậy?”
Lục Chẩm Tuyết nói: “Em ra ngoài đi dạo chợ hoa với mẹ ạ.” Cô thở dài nói: “Hoa vào mùa này trông rất đẹp luôn, loại hoa nào cũng có hết.”
Lâm Cảnh cười, nhìn cô, “Vậy sao em không mua mấy chậu mang về?”
Lục Chẩm Tuyết nói: “Em cũng muốn mấy chậu mang về nuôi, nhưng hôm nay mẹ với em không lái xe đi, nên không ôm hết được.”
Tay cô bị Lâm Cảnh nắm chặt, cũng không rút ra, cười hỏi anh: “Anh đến đây lúc nào thế? Không phải còn bận công việc ạ?”
Lâm Cảnh ừ một tiếng, nói: “Đến lúc mười một giờ, anh ở trong nhà chơi mấy ván cờ với ông nội.”
Lục Chẩm Tuyết kinh ngạc nói: “Ông nội em đánh cờ cực kì lợi hại luôn đó, anh có đánh thắng được ông nội không?”
Lâm Cảnh cười, thành thật nói: “Dĩ nhiên đánh không thắng rồi.”
Lục Chẩm Tuyết bật cười ha ha, “Vậy mà anh cũng có chỗ không giỏi à nha.”
Ăn cơm trưa xong, Lâm Cảnh lại chơi thêm mấy ván cờ với ông nội của cô. Hiếm khi có người chơi cờ chung, ông cụ Lục rất chi là vui vẻ hào hứng.
Lục Chẩm Tuyết đứng ở bên cạnh quan sát một hồi, phát hiện Lâm Cảnh không thắng được chỗ nào chứ, rõ ràng là cố tình để cho ông nội thắng, làm cho ông rất sảng khoái.
Nhưng ông nội đã lớn tuổi rồi, thường có thói quen ngủ một giấc vào buổi trưa, sau khi xong ván, đã thấy hơi buồn ngủ, ông nói với Lâm Cảnh: “Haiz, không được rồi, ông phải về phòng nghỉ ngơi một lát đây, các cháu cũng mau đi nghỉ ngơi đi.”
Ông nội vừa dứt lời, lập tức đi ra bên ngoài, ánh mắt trời vào buổi trưa ấm áp lại dịu mắt chiếu vào trong sân nhà, ông nội còn không quên cảm khái một câu: “Thời tiết đã từ từ nóng lên rồi, buổi trưa mà phơi nắng rất dễ buồn ngủ.”
Lục Chẩm Tuyết thấy ông nội đi rồi, cũng quay người kéo tay Lâm Cảnh, nói: “Chúng ta cũng mau quay về phòng nghỉ ngơi thôi anh.”
Cô kéo Lâm Cảnh đi vào trong phòng của mình.
Tối hôm qua lúc Lâm Cảnh vào phòng cô, Lục Chẩm Tuyết chỉ mở một bóng đèn có phần hơi mờ tối, anh vẫn chưa nhìn kĩ được cả căn phòng. Vào lúc này thuận tiện có thể thăm quan một chút.
Khi còn bé, phần nhiều thời gian Lục Chẩm Tuyết đều ở trong nhà ông nội, cho nên căn phòng này cũng đã gắn bó với cô từ bé đến khi trưởng thành.
Lâm Cảnh quét mắt xung quanh một vòng, nhìn thấy trên giường còn có một con búp bê nhỏ.
Anh không nhịn được bật cười thành tiếng, cầm búp bê lên, cười nhạo Lục Chẩm Tuyết: “Sao mà anh vẫn chưa biết em còn có mấy sở thích lặt vặt như vậy nhỉ?”
Lục Chẩm Tuyết cười, đi đến cướp lại con búp bê, nói: “Ai lại thắc mắc vấn đề này bao giờ đâu anh.”
Lâm Cảnh nhìn bàn tay trống trơn của mình, khóe miệng cong lên mỉm cười nhìn cô, “Bây giờ còn thích không?”
“Thích chứ.”
Lâm Cảnh hơi nhíu mày, cười nói: “Bữa nào quay về anh mua cho em.”
Bây giờ thật ra Lục Chẩm Tuyết không còn thích những thứ đồ chơi như búp bê này nữa, nghe Lâm Cảnh cười cô, chính mình cũng không nhịn được cười, nói: “Được ạ.”
Lâm Cảnh bật cười, ánh mắt lơ đãng di chuyển về phía khung ảnh cô đặt ở trên đầu giường.
Anh cầm lấy, thuận thế ngồi xuống ở mép giường.
Trong khung ảnh là một tấm hình chụp Lục Chẩm Tuyết lúc cô đang học cấp ba.
Trong hình, cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng, quần đồng phục màu xanh đen, tóc dài hơn bả vai một chút, mắt nhìn thẳng về phía ống kính, mỉm cười tươi tắn, ở hai bên má còn có lúm đồng tiền mờ mờ nhạt nhạt. Trông rất xinh đẹp.
Lục Chẩm Tuyết nhìn thấy Lâm Cảnh nhìn hình chụp của mình, cô kéo một chiếc ghế đến và ngồi trước giường, cười hỏi: “Như thế nào, có phải lúc em còn đi học trông vẫn rất xinh đẹp đúng không anh?”
“Ừ.” Lâm Cảnh trung thực trả lời, ngẩng đầu lên, vừa cười vừa đưa tay bóp nhẹ khuôn mặt của Lục Chẩm Tuyết, “Bây giờ cũng rất xinh đẹp. Cũng không biết là yêu tinh sinh ra từ ngọn núi nào nữa.”
Nhất là bản lĩnh mê hoặc người khác.
Lục Chẩm Tuyết vui vẻ cười thành tiếng, hùa theo Lâm Cảnh nói: “Có lẽ là núi hồ ly đó anh.”
Cô vừa nói dứt lời thì vui vẻ nhào vào người của Lâm Cảnh, ôm cổ anh, hai người hôn nhau triền miên.
Lâm Cảnh ôm chặt eo cô, để cô ngồi trên đùi của mình, ôm cô, vừa hôn vừa cắn, dây dưa quấn quýt một hồi lâu.
Đến cuối cùng khi cơ thể Lâm Cảnh thật sự có phản ứng, Lục Chẩm Tuyết có nín cười, nhỏ giọng nhắc nhở anh: “Bây giờ đang ở nhà ông nội em đó.”
Sắc mặt của Lâm Cảnh trông có vẻ không tốt lắm, anh đưa tay vỗ nhẹ vào mông cô mấy cái, “Em còn chọc anh thử đi, để xem lần sau anh còn tha cho em được không.”
Lục Chẩm Tuyết cười ha ha, vịn vào bả vai Lâm Cảnh để ngồi dậy, nhìn anh nói: “Chúng ta đừng ở nhà nữa, hay là em đưa anh đi dạo thành phố Giang một vòng nhé?”
Lâm Cảnh ừ một tiếng, nói: “Đi thôi.”
“Vâng ạ.” Lục Chẩm Tuyết lập tức vui vẻ leo xuống khỏi người của Lâm Cảnh, đi đến tủ quần áo và lấy một chiếc váy ra, sau đó đi vào phòng tắm, “Chờ em thay quần áo đã.”
**