hẹn bàn công việc với người khác.
Hai người tách nhau ở trước cửa công ty, Lục Chẩm Tuyết lái xe đến đường Nam Ngô.
Nói là bàn công việc thế thôi, thật ra chỉ đến nói chuyện hợp tác với một người chị làm ở công ty
điện ảnh và truyền hình mà thôi, hai người bàn công việc xong, lại ngồi trò chuyện một hồi. Đến khi
ra khỏi quán cà phê, đã là bốn giờ chiều.
Lục Chẩm Tuyết lái xe về nhà, lúc đến nơi thì mới hơn năm giờ.
Cô trở về phòng ngủ lấy máy tính, vừa hợp hòm thư điện tử ra thì nhận được hợp đồng làm việc, cô in
hợp đồng ra, tự mình xem qua trước một hồi, sau đó lại liên hệ với một người bạn luật sư qua
Wechat, gửi hợp đồng sang nhờ anh ta hỗ trợ kiểm tra xem sao.
Chờ đến khi làm xong mọi chuyện, cô ngước mắt lên thì phát hiện ánh nắng chiều bên ngoài cửa sổ đẹp
đến rung động lòng người.
Nắng chiều có màu cam nhạt, cả bầu trời đều nhuốm một màu đỏ rực như lửa, đẹp vô cùng.
Trong một ngày, Lục Chẩm Tuyết thích nhất là ánh nắng bình minh và ánh hoàng hôn. Cô thấy hơi tiếc
nuối, bây giờ Lâm Cảnh không ở bên cạnh cô, nếu không thì hai người họ có thể cùng ra ngoài ngắm
ánh hoàng hôn rồi. Cô cầm điện thoại chụp một tấm hình, gửi sang Wechat cho Lâm Cảnh.
Đầu bên kia điện thoại, Lâm Cảnh vẫn còn đang xử lí một vài công việc trong phòng làm việc, thời
điểm tiếng thông báo Wechat vang lên, anh lập tức cầm điện thoại lên xem, mở ra thì nhìn thấy tin
nhắn của Lục Chẩm Tuyết, một tấm hình chụp ánh nắng hoàng hôn chiều muộn ở phía bên ngoài cửa sổ
sát đất.
Nắng chiều vào ngày đầu hạ, đỏ rực cả một vùng trời, thật sự quá đẹp.
Lâm Cảnh nhìn hình, không kiềm được cũng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Mặt trời đang dần xuống
núi, để lại ánh hoàng hôn vô cùng ấm áp.
Anh gọi điện thoại cho Lục Chẩm Tuyết, cô nghe máy rất nhanh, giọng nói nghe có vẻ vui mừng, “Anh
có nhìn thấy ánh nắng chiều ngoài cửa sổ không? Có phải trông rất đẹp không anh?”
Lâm Cảnh ừ một tiếng, thấp giọng hỏi: “Thích ngắm hoàng hôn à?”
Lục Chẩm Tuyết vâng vâng đáp lời, “Rất thích ạ. Mà tiếc là anh không ở đây, nếu không hai chúng ta
có thể ngắm cùng nhau.”
Lâm Cảnh nói: “Lần sau sẽ ngắm cùng em.”
Lục Chẩm Tuyết khoanh chân ngồi trước cửa sổ sát đất ngắm mặt trời lặn, cười tủm tỉm: “Được ạ.”
Lâm Cảnh vừa tiếp tục xử lí công việc, vừa hỏi: “Ăn cơm tối chưa?” Lục Chẩm Tuyết nói: “Vẫn chưa ạ.
Em mới làm việc xong.”
Lâm Cảnh nói: “Anh xong ngay đây, chờ anh về ăn cơm.”
“Được ạ!” Lục Chẩm Tuyết vui vẻ đồng ý, nói: “Anh đến bãi đỗ xe thì gọi điện cho em nha.”
“Được.”
Cúp điện thoại, Lục Chẩm Tuyết vẫn ngồi trước cửa sổ sát đất, tiếp tục thưởng thức ánh hoàng hôn
ngoài cửa sổ, cô nhìn khoảng trống không trước cửa sổ sát đất, không có đồ đạc gì cả, nghĩ thầm
mình nên mua một chiếc ghế lười đặt ở đây, để những lúc cô rảnh rỗi không có gì làm thì có thể nằm
ở đây vừa phơi nắng vừa đọc sạch.
Cô nghĩ như vậy, lập tức cầm điện thoại mở ứng dụng Taobao [1] ra.
[1] Taobao: là trang mạng mua sắm trực tuyến Hoa ngữ tương tự
như eBay, Amazon và Rakuten có trụ sở tại Hàng Châu, Chiết Giang và được Tập đoàn Alibaba vận hành.
Kết quả sau một hồi lâu tìm kiếm, cũng không thấy có cái nào mình thích cả.
Lại tìm kiếm thử võng nằm, cân nhắc không biết nên mua ghế lười hay là cứ mua võng nằm cho tiện.
Lục Chẩm Tuyết dạo quanh Taobao cả buổi trời, mặc dù không lựa được chiếc ghế lười nào nhưng lại
mua được một cặp cốc tình nhân.
Thời điểm Lâm Cảnh gọi điện thoại đến, bên ngoài trời đã sắp tối, cô nhận điện thoại, “Đã đến rồi
à?”
Lâm Cảnh ừ một tiếng, trong giọng nói như chứa ý cười, “Đã đến bãi đỗ xe, em xuống đây đi.”
“Em đi ngay!” Lục Chẩm Tuyết đứng dậy từ dưới đất, trở về phòng ngủ và vào phòng vệ sinh một lúc,
sau khi đi ra, cô lấy điện thoại và lập tức đi ra ngoài.
Cô vào thang máy đi xuống lầu một, cửa thang máy vừa mở ra, cô đã nhìn thấy Lâm Cảnh đã đứng sẵn ở
đó chờ cô.
Cô rất vui vẻ, nhanh chóng nhào vào lồng ngực anh, “Nhanh như vậy ạ.” Lâm Cảnh thuận tay ôm lấy cô,
cười: “Ừ, em muốn ăn gì?”
Lục Chẩm Tuyết buông Lâm Cảnh ra, khoác lấy cánh tay, hai người sóng vai đi ra ngoài, “Để em suy
nghĩ đã, thật ra em cũng không quá đói.”
Cô suy nghĩ một hồi, nói: “Hay chúng ta đi ăn bún gạo [2] nha, lâu rồi em chưa được ăn bún gạo ở
quán mì kế bên tiểu khu này.”
[2] Bún gạo: Là một món ăn truyền thống Trung Hoa.
Thời điểm Lục Chẩm Tuyết còn ở đối diện nhà Lâm Cảnh, đã ăn rất nhiều đồ ăn ngon ở khu kế bên tiểu
khu. Nhưng sau đó phải chuyển nhà đi, nên đã lâu rồi chưa ăn lại, có một vài quán ăn khiến cô nhớ
mãi không quên.
“Ăn đã ăn bún gạo ở quán đó chưa ạ? Cực kì ngon luôn đó.” Lại nói: “Quán của họ còn có cơm cà chua
bi nữa, hương vị cũng rất ngon.”
Lâm Cảnh cười: “Em ăn lúc nào?”
Lục Chẩm Tuyết nói: “Hồi trước khi mà em vẫn còn ở đối diện nhà anh đó, anh quên rồi à.”
Lâm Cảnh rũ mắt nhìn cô, khóe môi cong lên, “À, lúc mà em trả thù anh đó hả?”
Lục Chẩm Tuyết cũng cười ha ha, “Đúng rồi.”
Hai người đi ra khỏi tiểu khu, Lục Chẩm Tuyết đưa Lâm Cảnh đi đến quán mì ở kế bên.
Mặt tiền quán mì không lớn lắm, nhưng rất sạch sẽ vệ sinh.
Lục Chẩm Tuyết và Lâm Cảnh chọn một chỗ ngồi gần kế bên cửa sổ và ngối xuống, Lục Chẩm Tuyết ăn cơm
trưa muộn, buổi chiều lúc đi bàn công việc đã ăn thêm điểm tâm và trà chiều, bây giờ cũng không quá
đói, nói với Lâm Cảnh: “Chúng ta gọi một phần lớn đi, em sợ một mình em không ăn hết được một phần
đâu, gọi một phần ăn lớn, em ăn ít thôi là được rồi.” Trong tay Lâm Cảnh đang cầm một tờ thực đơn,
liếc mắt nhìn Lục Chẩm Tuyết, trong mắt chứa ý cười, hỏi cô: “Muốn ăn vị gì?”
Lục Chẩm Tuyết không suy nghĩ nhiều, lập tức nói: “Hải sản. Vị hải sản là ngon nhất đó.”
Lâm Cảnh ừ một tiếng, cầm bút khoanh lại, hỏi cô: “Có muốn ăn thêm món gì khác nữa không?”
Lục Chẩm Tuyết ôm lấy cánh tay Lâm Cảnh, ghé sát đầu đến, nhìn thoáng qua tờ thực đơn. Cô nhìn một
hồi lâu, mới lắc đầu, “Em ăn không nổi.” “Ăn vặt không?”
Lục Chẩm Tuyết lắc đầu, “Em cũng không đói lắm, một lát nữa ăn không hết sẽ lãng phí lắm.”
Lâm Cảnh cười, anh nhìn lướt qua thực đơn, lại hỏi: “Uống gì không?” Lục Chẩm Tuyết: “Không uống ạ,
có nước canh là được rồi. Canh hải sản của quán họ cực kì ngon luôn.”
Lâm Cảnh cũng không làm gì khác, đành gọi một phần mì gạo hải sản lớn, sau đó trả thực đơn lại cho
người phục vụ, nói với cô: “Nếu buổi tối có đói bụng, anh xuống đây mua cho em.”
“Được ạ!” Lục Chẩm Tuyết cười vui vẻ, thừa lúc người phục vụ cầm thực đơn đi, nhanh nhẹn hôn Lâm
Cảnh một cái.
Lâm Cảnh nhìn cô, khóe môi lộ ra nụ cười, nhưng ý cười trong mắt càng thêm sâu.
Lúc này, Lục Chẩm Tuyết lại không cảm ngượng ngùng, trong lòng tràn đầy mật ngọt, hỏi Lâm Cảnh:
“Buổi tối anh có bận gì không?”
Lâm Cảnh nói: “Anh không bận. Làm sao vậy?”
Lục Chẩm Tuyết nói: “Ăn xong chúng ta đến siêu thị dạo một vòng đi, chúng ta đến đó mua thêm thức
ăn, thuận tiện đi dạo mua thêm mấy vật dụng trong nhà.”
Lục Chẩm Tuyết mới vừa chuyển đến ở nhà của Lâm Cảnh, trước đó anh chỉ sống ở đây một mình, hơn nữa
đại đa số thời gian, anh đều ở công ty, về nhà cùng lắm chỉ để ngủ một giấc, cách bài trí nhà rất
đơn giản, thế nên cũng hơi trống vắng và thiếu sự ấm áp.
Ăn cơm tối xong, đi ra khỏi quán mì thì mới hơn bảy giờ thôi, thời điểm Lục Chẩm Tuyết và Lâm Cảnh
đi đến siêu thị ở phía đối diện, cũng chính là lúc trong siêu thị có đông người nhất. Buổi tối sau
khi cơm nước xong xuôi, mọi người cũng đến siêu thị vừa mua đồ vừa tranh thủ tản bộ đi dạo. Trong
siêu thị người đến người đi, rất có hơi thở cuộc sống.
Lục Chẩm Tuyết đẩy giỏ hàng đi phía trước, quay đầu cười nói với Lâm Cảnh: “Hôm nay hơi đông người
ha anh.”
Lâm Cảnh cười, rất tự nhiên lấy xe đẩy trong tay cô, hỏi: “Mua cái gì trước đây?”
Lục Chẩm Tuyết chỉ về phía trước mặt, “Mua thức ăn trước ạ.”
Hai người đi dạo ở khu thực phẩm một vòng, cả rau củ và thịt đều đã cho vào giỏ hàng rồi, nhưng mua
không được nhiều lắm, dù sao khi ở nhà hai người cũng ăn không được bao nhiêu, những loại rau củ
này nếu để lâu cũng không còn tươi nữa.
Mua thức ăn xong, Lục Chẩm Tuyết kéo Lâm Cảnh đi đến khu quà vặt ở gần đó.
Bởi vì mùa hè sắp đến, trong tủ đông đã bày ra các nhãn hiệu kem, đủ mọi màu sắc, thật thu hút ánh
mắt người mua.
Lục Chẩm Tuyết kéo tay Lâm Cảnh, “Chúng ta mua kem đi anh, mùa hè sắp đến rồi.”
Cô vừa nói vừa mở cửa tủ đông ra, nhanh chóng chọn lựa, cầm lên hai ly kem vị hương thảo, sau đó
lại cầm lên hai cây vị trà xanh, hai hộp vị bơ muối biển.
Mới cầm mấy ly kem đông lạnh, tay cô đã cóng đến tê rần, cô vội vàng đặt tay mình vào lòng bàn tay
của Lâm Cảnh, “Lạnh chết em rồi.”
Lâm Cảnh cười, bọc chặt tay cô lại, “Ăn đồ lạnh ít thôi.”
Lục Chẩm Tuyết nói: “Em biết mà, em có thể chờ nó bớt lạnh rồi ăn cũng được mà.”
Hai người mua xong đồ ăn vặt, lại di chuyển về khu bán đồ sinh hoạt, mua rất nhiều gia vị.
Bình thường Lâm Cảnh vốn không ăn cơm ở nhà, nên gia vị nấu ăn trong nhà cũng không được đầy đủ.
Sau khi Lục Chẩm Tuyết chọn nước tương, giấm, rượu nấu ăn và các loại gia vị linh tinh khác xong,
còn nghĩ không biết có nên mua thêm vài loại bát đĩa mang về nhà hay không. Nhưng cô đứng chọn lựa
cả buổi trời, chén đĩa
trong siêu thị thật sự không đẹp mắt lắm, vì vậy dự định sẽ về nhà lên mạng tìm kiếm thử xem sao.
Hai người đi dạo trong siêu thị gần một tiếng, lúc về đến nhà đã sắp đến chín giờ tối.
Lục Chẩm Tuyết xách túi đựng đồ ăn vặt đi vào trong nhà và đặt lên bàn trà nhỏ trước, sau đó lại
xoay người chạy ra ngoài cửa, định cầm lấy hai túi đồ nặng trong tay Lâm Cảnh.
Lâm Cảnh đang nghe điện thoại, cô đưa tay muốn cầm lấy túi đồ, nhưng Lâm Cảnh không đưa không cho
cô, chỉ nhìn cô và lắc đầu, vừa thay giày vừa đi vào nhà.
Lục Chẩm Tuyết cười tủm tỉm, đóng cửa nhà lại.
Lâm Cảnh xách hai túi đồ đi vào phòng bếp, đặt lên trên bàn bếp.
Lục Chẩm Tuyết đi theo vào, lấy hết đồ vật mua được ở trong túi đựng ra, bắt đầu phân loại và cất
đồ vào tủ lạnh.
Lâm Cảnh không đi, dựa ở bên bàn bếp, vừa nghe điện thoại vừa nhìn Lục Chẩm Tuyết rửa rau củ và
trái cây thật sạch sẽ mua từ siêu thị rồi bỏ vào túi kín, sau đó cất vào trong tủ lạnh.
Kể từ khi bắt đầu yêu đương với Lục Chẩm Tuyết, anh mới phát hiện rằng không ngờ mình lại thích
cuộc sống bình thản của hai người như vậy.
Anh nhìn Lục Chẩm Tuyết với đôi mắt tràn đấy ý cười dịu dàng, ngay cả chính anh cũng không phát
hiện ra được.
Thời điểm Lục Chẩm Tuyết đang rửa trái cây, thuận tiện còn cắt một quả thanh long, cô nếm thử một
miếng, cũng khá ngọt.
Cô dùng muỗng và múc một miếng, xoay người sang đút cho Lâm Cảnh, nhỏ giọng nói: “Ngọt lắm luôn đó
anh.”
Lâm Cảnh kéo tay Lục Chẩm Tuyết đến miệng mình, cúi đầu ăn.
Lục Chẩm Tuyết cười tủm tỉm, nhỏ giọng hỏi anh: “Có ngọt không anh?” Lâm Cảnh cười, gật đầu nhẹ.
Lâm Cảnh nghe người bên kia điện thoại nói xong, mới đáp lại một câu: “Tôi biết rồi. Cậu gửi tài
liệu sang đây cho tôi, để tôi xem thử.”
“Được, Lâm tổng.”
Cúp điện thoại, lúc này Lục Chẩm Tuyết đang định cất nước tương vào trong tủ, đột nhiên bị Lâm Cảnh
kéo vào lồng ngực anh.
Cô hét lên một tiếng, tay đặt lên bả vai Lâm Cảnh, cười nói: “Anh đừng quậy nào.”
Lâm Cảnh không thèm nghe cô, cúi đầu dịu dàng hôn lên môi cô.
Hai người hôn nhau một lúc, cho đến khi chuông điện thoại của Lâm Cảnh vang lên thêm một lần nữa,
môi Lục Chẩm Tuyết bị anh ngậm lấy, giọng nói hơi ấp úng: “Điện thoại, điện thoại của anh….”
Lâm Cảnh không thèm để ý, lại hôn cô thêm một hồi, cuối cùng mới chịu buông cô ra.
Lục Chẩm Tuyết được hôn một lúc lâu nên hơi thiếu dưỡng khí, ngước mắt nhìn thẳng vào đôi mắt tràn
đầy ý cười của Lâm Cảnh, không nhịn được cười, “Anh cười cái gì.”
Cô thoát ra khỏi lồng ngực Lâm Cảnh, tiếp tục dọn đồ cất vào trong tủ.
Lâm Cảnh mỉm cười nhìn Lục Chẩm Tuyết một hồi, sau đó mới lấy điện thoại ra nhìn màn hình hiển thị,
vừa gọi lại cho người kia vừa đi đến thư phòng.
Sau khi Lục Chẩm Tuyết thu dọn hết đồ đạc vào trong tủ, lúc đi ra phòng khách thì không thấy Lâm
Cảnh đâu, cô xoay người đi đến thư phòng, nhìn thấy Lâm Cảnh đang ngồi trước bàn làm việc bận rộn
với nhiều công việc.
Cô đi ra ngoài rót một cốc nước cho Lâm Cảnh, nhẹ nhàng bưng vào phòng, cố gắng không quấy rầy anh,
đặt lên bàn rồi thì lập tức đi về phòng ngủ.
Lục Chẩm Tuyết quay về phòng ngủ, lấy quần áo ngủ rồi vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ. Tắm rửa xong
xuôi, cô thực hiện các bước dưỡng da rồi leo
lên giường ngồi.
Cô ôm theo cả máy tính xách tay, ngồi làm việc một lúc.
Rất nhanh đã đến mười giờ, cuối cùng Lâm Cảnh mới quay lại phòng ngủ, cô ngẩng đầu nhìn về phía
anh, cười tủm tỉm, “Làm việc xong rồi ạ?” Lâm Cảnh ừ một tiếng, đi đến mép giường và ngồi xuống,
cúi người hôn Lục Chẩm Tuyết.
Trên người Lục Chẩm Tuyết có hương thơm nhàn nhạt của sữa tắm, anh không kiềm chế được, hôn cô thêm
hai cái nữa, “Tắm rồi à?”
Lục Chẩm Tuyết ừ một tiếng, “Sữa tắm em mua tối nay rất thơm luôn nha.” Lâm Cảnh cười: “Ừ. Rất
thơm.”
Anh bóp nhẹ khuôn mặt Lục Chẩm Tuyết, đứng dậy cởi áo sơ mi đang mặc trên người, thuận tay ném
chiếc áo vào trong rổ đựng quần áo dơ bên mép giường.
Lục Chẩm Tuyết nhìn vai lưng rắn chắc của Lâm Cảnh, mặt hơi đỏ lên. Cô cúi đầu tiếp tục gõ chữ,
không dám liếc mắt nhìn loạn xạ nữa.
Lâm Cảnh đi vào phòng tắm tắm rửa, Lục Chẩm Tuyết sửa chữa lại phần tài liệu cuối cùng xong, sau đó
khép máy tính xách tay lại, xuống giường và đặt lên bàn đọc sách.
Sau khi cất máy tính đi, cô bò lại vào trong chăn, lấy điện thoại nhét dưới gối ra, lại lướt Weibo
một hồi, nhớ lại cô vẫn chưa chọn được chiếc ghế lười ưng ý, nên mở Taobao ra xem tiếp.
Ánh đèn bên trong phòng ngủ mờ mờ nhạt nhạt, cô xem điện thoại một lúc đã thấy hơi buồn ngủ.
Lúc Lâm Cảnh tắm xong đi ra ngoài, chỉ thấy Lục Chẩm Tuyết đang cuộn trong mình trong chăn, đưa
lưng về phía anh, giống như đã ngủ rồi.
Anh lên giường, cúi đầu dịu dàng hôn lên gò má Lục Chẩm Tuyết một cái, “Ngủ rồi sao?”
Lục Chẩm Tuyết ừm một tiếng, hơi tỉnh táo lại, giọng nói vẫn còn đôi chút rầu rĩ, “Anh tắm xong rồi
à.” Cô mơ mơ màng màng lầu bầu nói, “Em sắp ngủ rồi.”
Lâm Cảnh cười, cúi đầu thấp hơn nữa, hôn lên môi Lục Chẩm Tuyết.
Lục Chẩm Tuyết nâng cánh tay mảnh khảnh của mình lên, hai tay ôm lấy cổ Lâm Cảnh, mơ mơ màng màng
đáp lại anh, chủ động hôn lại anh.
Hai người càng hôn càng sâu hơn, tối nay, mãi đến hơn hai giờ sáng, Lục Chẩm Tuyết mới cuộn mình
nằm trong lồng ngực Lâm Cảnh, mơ màng ngủ say.