Hiếm khi Lục Chẩm Tuyết mới về nhà ngoại chơi, lại còn đưa bạn trai về ra mắt, cả gia đình ngồi nói chuyện phiếm, dĩ nhiên là thời gian nói chuyện kéo dài khá lâu.
Thẳng đến lúc mười hai giờ đêm, ông nội mới cảm thấy mệt mỏi, dặn dò bảo Lâm Cảnh ngủ lại ở nhà một đêm, không quên bảo bọn họ nghỉ ngơi sớm một chút.
Chờ ông nội đi lên lầu, mẹ cô lập tức đứng dậy nói rằng mình đi lên lầu dọn dẹp phòng lại cho Lâm Cảnh, còn nhắc Lâm Cảnh nếu có thiếu cái gì thì nói với bà.
Lục Chẩm Tuyết vẫn đang nhoài người trên bàn trà nhỏ ăn miếng dưa hấu cuối cùng, nghe mẹ nói vậy thì vội vàng nói: “Mẹ và ba mau đi ngủ đi ạ, cũng muộn lắm rồi, một lát nữa con làm giúp anh ấy cũng được.”
Lâm Cảnh cũng nói: “Đúng vậy ạ, dì và chú nghỉ ngơi sớm đi ạ, không cần phải để ý đến cháu đâu ạ.”
Mẹ Lục cười nói: “Vậy được rồi, mẹ mặc kệ hai đứa đấy, nhưng cũng đừng ngủ quá muộn, nhớ phải đi nghỉ ngơi sớm đó.”
Chờ ba mẹ Lục Chẩm Tuyết đi phòng ngủ trên lầu nghỉ ngơi, trong phòng khách chỉ còn lại hai người là Lục Chẩm Tuyết và Lâm Cảnh.
Lục Chẩm Tuyết xoay người đút cho Lâm Cảnh miếng dưa hấu còn lại trong tay mình, Lâm Cảnh giữ tay cô lại rồi ăn hết, sau khi ăn xong, anh lại rút một tờ khăn giấy trên bàn trà nhỏ, lau sạch tay giúp Lục Chẩm Tuyết.
Lục Chẩm Tuyết ngồi trên một chiếc ghế nhỏ trước ghế sofa, để mặc Lâm Cảnh lau tay giúp mình, đôi mắt cô cong cong, mỉm cười nhìn anh.
Lâm Cảnh ngước mắt nhìn cô, đối diện với ánh mắt tràn đầy ý cười của Lục Chẩm Tuyết, “Em cười cái gì?”
Lục Chẩm Tuyết cười tủm tỉm, trả lời anh: “Không có gì ạ.”
Cô tiến sát đến, nhẹ nhàng hôn lên mặt Lâm Cảnh một cái, nói: “Đi thôi, em lên lầu giúp anh dọn dẹp lại phòng.”
Thật ra trong phòng cũng không có gì cần phải dọn dẹp quá nhiều cả, bởi vì Lục Chẩm Tuyết nói muốn đưa bạn trai về nhà, nên ông nội đã bảo người dọn dẹp phòng xong từ sớm rồi. Cả chăn đệm và drap trải giường đều được thay mới.
Lục Chẩm Tuyết đi vào phòng xem xét một lượt, chỉnh lại đệm lót các kiểu, cuối cùng nằm dài trên giường, xem thử gối nằm của anh.
Cô dễ chịu thoải mái nói: “Chiếc gối này thật sự rất thoái mái đó anh.”
Lâm Cảnh đặt hai tay trong túi quần tây, dựa ở bên cạnh cửa ra vào, mỉm cười nhìn cô.
Lục Chẩm Tuyết nhích sang, chừa lại chỗ trống cho anh, vỗ vỗ vào giường, lên tiếng nói: “Lâm tổng, mau đến thử xem gối nằm có thoải mái không, nếu không thoải mái, em đi đổi gối khác cho anh.”
Lâm Cảnh không nhịn được cười, anh đóng cửa lại, đi đến mép giường, khom người kéo Lục Chẩm Tuyết đang nằm trên giường đứng dậy, cúi đầu hôn cô thật sâu.
Lục Chẩm Tuyết đạp lên chăn, hai tay ôm cổ Lâm Cảnh, cười híp mắt, cũng không đùa giỡn với anh nữa, nói: “Vậy anh đi ngủ sớm một chút nha, ngày mai còn phải thức dậy sớm nữa đó.” Lại bổ sung tiếp: “Trong phòng tắm có đầy đủ đồ tắm rửa, vệ sinh cá nhân rồi, chắc là không thiếu gì đâu.”
Lâm Cảnh ừ một tiếng, lại ôm Lục Chẩm Tuyết vào lòng, cúi đầu tiếp tục hôn cô, cuối cùng mới chịu thả người đi.
Lục Chẩm Tuyết có một giấc ngủ ngon, khi tỉnh dậy vào buổi sáng ngày hôm sau, cô tự cho rằng vẫn còn sớm, kết quả cầm điện thoại lên xem giờ, thì đã hơn mười giờ rồi, cô giật mình phóng xuống từ trên giường, vội vội vàng vàng rửa mặt xong thì đi xuống lầu.
Trong phòng khách chỉ có một mình dì Dương đang dọn dẹp vệ sinh, ngẩng đầu thì thấy Lục Chẩm Tuyết hoang mang rối loạn chạy xuống, cười nói: “Tứ tiểu thư, dậy rồi à.”
Lục Chẩm Tuyết hỏi: “Dì Dương, ba mẹ của con đâu ạ? Còn cả ông nội nữa?”
Dì Dương nói: “Ông nội ra ngoài công viên rồi, còn ba mẹ cháu thấy cháu cả buổi sáng vẫn chưa chịu dậy, nên đã về nhà ông ngoại cháu trước rồi.”
Lục Chẩm Tuyết hét a lên một tiếng, dì Dương lại nói: “Nhưng Lâm tổng vẫn đang chờ cháu đấy.”
Lục Chẩm Tuyết ngay lập tức chạy ra sân, liếc mắt đã nhìn thấy Lâm Cảnh đang đứng ở cửa nói chuyện với một người nào đó.
Lục Chẩm Tuyết đi đến, nghe thấy Lâm Cảnh đang giao phó công việc, nên không quấy rầy anh.
Đang chuẩn bị đi vào nhà lại, nhưng Lâm Cảnh đã nhìn thấy cô, nhẹ nhàng kéo tay cô lại, “Dậy rồi à.”
Lục Chẩm Tuyết ừm một tiếng, “Sao mọi người không kêu em dậy ạ.”
Lâm Cảnh nói: “Để cho em ngủ thêm một lúc mà.”
Dứt lời, anh quay sang giao phó thêm đôi câu với người phụ trách hạng mục ở khu vực thành phố Giang, sau đó để anh ta đi về trước.
Đợi họ đi hết rồi, Lâm Cảnh mới kéo Lục Chẩm Tuyết đi vào trong sân nhà, “Đói không? Ăn bữa sáng trước đi, ăn xong chúng ta đi.”
Lục Chẩm Tuyết nhanh nhẹ gật đầu, ngoan ngoãn đáp lời anh.
Bởi vì một lát nữa phải ngồi xe nên bữa sáng khá thanh đạm, Lục Chẩm Tuyết chỉ ăn nửa chén cháo nhỏ và hai chiếc bánh bao nhân đậu nhỏ.
Nhà ông ngoại Lục Chẩm Tuyết cách rất xa ở đây, là một địa phương non xanh nước biếc, để lái xe đến đó cũng mất đến hai tiếng đồng hố. Lâm Cảnh sợ một hồi khi đang đi trên đường, cô sẽ đói bụng, nên đã ra ngoài mua một chén cháo bát bảo và thêm một đống đồ ăn vặt để sẵn trên xe.
Lục Chẩm Tuyết nhớ đến lần ngồi xe của Lâm Cảnh đi đến rừng Hồng Diệp, trên đường đi, cô đói không chịu nổi, mà chẳng may trong xe Lâm Cảnh chỉ có mỗi nước suối.
Nhưng bây giờ anh đã chu đáo chuẩn bị đồ ăn vặt để trong xe cho cô.
Cô cất đồ ăn vặt Lâm Cảnh mua cho mình vào thùng chứa đồ bên cạnh ghế tài xế, cười tủm tỉm nói: “Lần tới nếu có ai ngồi xe anh, nhìn một cái là biết ngay anh là người đã có bạn gái đó nha.”
Lâm Cảnh cười, nói: “Ừ. Trừ em ra thì còn có ai dám ăn đồ ăn vặt trong xe anh đâu.”
Lục Chẩm Tuyết cười ha ha, nói: “Anh cưng chiều em quá ta.”
Lâm Cảnh khởi động xe lên đường, đáp lời cô: “Biết là tốt.”
Lái xe ra thành phố một chút, sau đó chạy thẳng qua hướng ngoại ô.
Càng đến khu vực nông thôn, phong cảnh dọc theo đường đi càng trở nên thanh bình hơn. Phần lớn đều là những quả núi xanh mát, bãi cỏ xanh biếc, mùa này là mùa hoa nở, màu xanh nước nhẹ nhàng bao trùm cả đất trời, đẹp tựa như một bức họa hoàn mỹ.
Lục Chẩm Tuyết mãi mê ngắm cảnh đẹp, nằm trên bệ cửa sổ xe, ngắm phong cảnh dọc theo con đường đi.
Nhưng thật ra bây giờ là đầu mùa hạ, mặt trời ở độ giữa trưa có hơi nóng bức, cô phơi mặt trong chốc lát đã thấy nóng hết cả người, đành phải ngoan ngoãn đóng cửa sổ xe lại.
Lâm Cảnh cười cô, hỏi: “Phơi đủ rồi à?”
Lục Chẩm Tuyết than thở: “Nóng chết em rồi.”
Sau khi cô đóng cửa sổ xe lại, tiếp tục mở nhạc lên.
Dù sao dọc theo chặng đường đi cũng khá nhàn rỗi, nên cô và Lâm Cảnh lâu lâu lại trò chuyện với nhau.
Lâm Cảnh luôn luôn nói khá ít, hơn phân nửa cuộc trò chuyện đều do cô nói, Lâm Cảnh ngồi nghe, thỉnh thoảng lại bật cười trước những câu nói của cô.
Khoảng hai tiếng đi xe, suốt đường đi, tâm trạng của hai người đều rất sảng khoái, giống như đang đi du lịch ở một vùng quê thanh bình vậy.
Lúc lái xe vào trong sân nhà ông ngoại, đã là mười hai giờ rưỡi.
Một đám con nít đang chơi ở bên ngoài, nhìn thấy xe của hai người đến, lập tức có một đứa nhóc vui vẻ chạy thẳng vào trong nhà, vừa chạy còn vừa kêu to: “Đến rồi! Chị A Tuyết đã về rồi!”
Tên nhóc này vừa chạy vào báo tin, rất nhanh sau đó, tất cả người trong nhà đều đi ra đón hai người.
Lâm Cảnh không hổ là một người thường thấy mưa gió trên thương trường mà, mưa to gió lớn, trời sập cũng không thể khiến anh nhíu mày được, nhìn thấy người nhà bạn gái mà vẫn vô cùng thản nhiên bình tĩnh.
Xuống xe, cô lập tức chạy vào phòng bếp ăn ké hai miếng dưa chuột tươi ngon, lúc trở lại phòng khách, mọi người trong nhà đang vây quanh Lâm Cảnh, cùng nhau nói chuyện phiếm vô cùng náo nhiệt.
Lục Chẩm Tuyết nhìn Lâm Cảnh, trong đầu nghĩ thầm, vẻ ngoài đẹp trai đúng thật là một ưu điểm tốt đấy. Nhận được sự hảo cảm từ người lớn trong nhà một cách thật dễ dàng.
“Ăn cơm, ăn cơm thôi nào, chúng ta vừa ăn cơm rồi từ từ trò chuyện.” Mẹ Lục bưng thức ăn đi ra từ phòng bếp, cười gọi mọi người.
Thời điểm Lục Chẩm Tuyết và Lâm Cảnh đến nơi, đúng lúc đến giờ ăn cơm trưa.
Mẹ Lục biết Lâm Cảnh dị ứng với ớt cay, nên tiếp đãi anh cực kì chu đáo, cố ý làm vài món thanh đạm ngon mắt, đặt ở trước mặt Lâm Cảnh.
Anh họ hai của cô hỏi: “Làm sao vậy? Em rể không ăn được ớt cay hả?”
Lục Chẩm Tuyết nghe thấy hai chữ “em rể” này, đột nhiên mặt đỏ lên một cách khó hiểu. Vẫn chưa kết hôn mà, cái gì mà em rể vậy!
Nhưng Lâm Cảnh thì lại rất hưởng thụ hai tiếng “em rể”, tâm trạng của anh rõ ràng đang cực kì tốt, chỉ vâng một tiếng, giải thích với họ: “Hơi dị ứng một chút.”
Anh họ hai rất cởi mở, nói: “Vậy thì không thể ăn được rồi, vậy em ăn mấy món thanh đạm thôi nhé.” Nói xong lại hỏi tiếp: “Tối nay em rể có ở lại đây không? Có thể uống vài ly rượu với anh được không?”
Anh họ hai cứ một tiếng “em rể”, hai tiếng cũng “em rể”, Lâm Cảnh nghe vậy thì tâm trạng càng vui vẻ hơn, thật sự uống hai ly rượu với anh ấy.
Có thể khiến cho Lâm Cảnh uống rượu cùng, quả nhiên là hiếm có khó tìm à nha.
Lục Chẩm Tuyết cũng thấy được tâm trạng vui vẻ phấn khởi của Lâm Cảnh, cũng nhìn ra được Lâm Cảnh rõ ràng rất hài lòng với cách xưng hô “em rể” này. Kiểu như chỉ cần gọi anh là “em rể” thì cô thật sự trở thành người của anh rồi vậy.
Trong lòng cô không nhịn được, muốn bật cười thành tiếng, thật đúng là quá ngây thơ.