• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Buổi tối giáo chủ ca ca tỉnh, ta bảo Tử Du bày ra một bàn lẩu. Cắp theo con thỏ nhãi ranh, Tử Du Tiểu Mai Tử Vi cùng sư huynh hai khẩu, cả nhà khí thế ngất giời, ăn đến độ mồ hôi như tắm.

Về phần giáo chủ ca ca, Tử Du cũng từng cẩn thận hỏi qua, kết quả một câu nói của giáo chủ ca ca, làm Tử Du lườm ta nguyên bữa.

Giáo chủ ca ca cười đến vô cùng thành thật mà nói, “Ta ư, kỳ thực ta là thân thích của Thanh Hòa ấy mà.”

Thực ra ta với sư huynh giống nhau, thích ăn cay, phi thường thích ăn cay, thế nhưng từ sau khi bị Ngự Vương đè xuống, vì chút nguyên nhân, đề phòng bị nhiệt, nên không thể ăn được nữa.

Liếc mắt trông thấy giáo chủ ca ca không dấu vết đoạt lấy tương ớt trong tay sư huynh.

Ta ngay tức thì sáng tỏ, sau đó liền giương mắt tròn xoe nhìn sư huynh, nhìn đến mức hắn dựng lông khắp người, “Chuyện gì thế?”

“Không có gì.”

Sư huynh! Té ra nhiều năm như vậy, huynh chính là một tên nằm dưới!

Ta bị hơi nóng bốc lên, đột nhiên nhòe cả hai mắt, trong lòng ta, không có người nào có thể hùng mạnh hơn sư huynh, ngay cả Ngự Vương cũng thế.

Nhưng mà sư huynh như vậy, thậm chí đã chục năm vẫn chẳng thể trở mình.

Ta ngóng về tương ớt vài năm chưa đụng tới. Dường như vừa ý thức được một sự thực cực kỳ tàn nhẫn, đột nhiên lòng cảm thấy buồn đau muôn phần.

Suốt bữa cơm, Tiểu Mai và Tử Du tương kính như tân1, giáo chủ ca ca phong độ phiêu phiêu, Tử Vi với con thỏ nhãi ranh châu đầu một chỗ, tựa hồ còn đang trao đổi mấy chuyện thu xếp hành lý.

Chỉ mỗi sư huynh hoạt bát nhất, đang giữa bữa ăn, đầu tiên là đứng dậy, qua Tử Vi hỏi vống con thỏ nhãi ranh, nói, “Con cáo con đó của ngươi rút cuộc là mua ở đâu thế, ta đặc biệt thích màu lông của nó.” Khiến cho con thỏ nhãi ranh sắc mặt đặc biệt không tốt.

Sau đó lại kéo Tử Vi ngồi cạnh qua, giật giật tóc y mà nói, “Màu tím kỳ lạ hiếm thấy như vậy, ngươi dùng cái gì nhuộm ra thế? Còn trơn mượt như vậy…” Tử Vi bị hắn giật tóc đau nhói, lườm ta không ngừng.

Tối hậu nhìn về phía ta cười phơ phớ, nói, “Tiểu Hòa Hòa, sao ngươi không ăn cay, ta nhớ rõ ngươi thích ăn cay nhất.”

Lời này vừa ra, Tử Du và Tiểu Mai tức thì nhìn về phía ta đầy kinh ngạc, Tiểu Mai càng tự trách nói, “Đại nhân, Tiểu Mai hầu hạ ngài nhiều năm như thế, cũng không biết ngài thích ăn cay. Ta…” Đang nói lại chực khốc.

Ta vội bảo, “Kiêng rồi, kiêng rồi, không tốt cho da.”

Sư huynh cười hô hố, nhào vào trong lòng giáo chủ ca ca nói, “Đúng rồi, Hằng Văn, ngươi không biết đâu, Tiểu Hòa Hòa mỗi lần ăn ớt, trên trán sẽ lập tức nổi nhọt!”

Rút cuộc giáo chủ ca ca vỗ vỗ vai sư huynh, ôn hòa nói, “Được rồi, ngươi đừng quậy nữa.”

Mọi người đang định thở phào một hơi, liền nghe sư huynh khì khì nói. “Được, ta không quậy, vậy ngươi đút cho ta ~ ah…”

————————————–

Sau lại đến Tử Du quá chén.

Bò gục ra bàn khóc thút thít oa oa, nói cái gì Ngự Vương đã dặn rồi, cuối tháng ta có lẽ phải vào cung, sau này không còn trở lại, vân vân. Còn nói hắn đã tích lũy đủ rất nhiều bạc, chuẩn bị làm sính lễ hỏi Tiểu Mai, hy vọng trước khi ta đi, có thể lo liệu xong cái hỷ sự này.

Kết cục vẫn là Tiểu Mai đỏ bừng cả mặt, chạy biến ra ngoài. Quẳng lại cả bàn toàn đực rựa, tiếp tục nốc.

Tửu lượng của Tử Vi và sư huynh thì khỏi nói làm gì.

Giáo chủ ca ca uống mấy chén liền bắt đầu đỏ mặt, giơ tay ôm trán, một bộ đã xỉn quắc cần câu. Cuối cùng bị sư huynh mặt cười đen tối tha đi, không biết có quỷ kế gì.

Con thỏ nhãi ranh bưng khư khư cái ly, hớp hết ngụm nhỏ này đến ngụm nhỏ khác, về sau ta sợ hắn say, bèn năm lần bảy lượt giằng lấy ly rượu của hắn. Giằng qua giằng lại, chính mình cũng ngà ngà say.

Bị người nào lôi ra khỏi bàn ăn, ta cũng không nhớ rõ.

Nhưng thời điểm bước ngang qua sân, hứng gió đêm làm ta thanh tỉnh một chút, một làn hương ùa tới, ta he hé mắt, người bên cạnh, ra lại là Bạch Liên.

“Con thỏ nhãi ranh đâu…”

“Uống nhiều đến hiện cả nguyên hình, được Tử Vi tiên quân ẵm về rồi.”

Bạch Liên, có phần không giống trước.

Ta vẫn cảm thấy so với bình thường, y lại thêm phần mềm mại đáng yêu như con gái.

Bụng dạ lộn nhào, đầu ta đau muốn nứt, thần chí mơ hồ, chỉ chốc lát sau liền bắt đầu nương hơi men giở trò chòng ghẹo.

Ta đứng lỳ ở cửa, bảo thế nào cũng không chịu vào, cứ quấn lấy Bạch Liên, mồm đầy mùi rượu nói, “Cây tàn hoa rụng, chim ú chim òa…”

“Đại nhân còn có thể làm thơ ư.”

“Là thơ ***…” Ta dựa hẳn người vào Bạch Liên, hít hà mùi hương nọ, cảm thấy thoải mái không nói nên lời.

“Tiểu Liên Hoa nha ~ cùng gia vào động phòng nha…”

Bạch Liên che miệng khẽ cười như con gái, “Rõ thật là, uổng phí thời cơ tốt rồi. Đại nhân, ta còn chưa đổi giới tính đâu.”

Ta đã chìm vào mê man không còn hay biết.

Khi tỉnh lại, như trước đây vẫn gối lên đùi Dạ, y phục chỉnh tề, chăn cũng đắp yên yên ổn ổn, bên gối còn lưu một làn hương thoang thoảng, nhưng ta không làm sao nhớ nổi, đêm qua đã phát sinh chuyện gì.

Sau đó liền bắt tay vào chuẩn bị hỷ sự của Tử Du và Tiểu Mai.

Sau cùng còn náo động phòng, thử tính thời gian, còn ba ngày nữa, sẽ phải vào cung rồi.

Đáng tiếc lúc này lại chui ra một vị khách không mời mà đến.

Ngay hôm sau ngày hỷ sự.

Trong đại đường chỉ có ba người.

Con thỏ nhãi ranh gánh đống công văn của Tử Du, ta cuộn tròn trên sập quý phi, đang bị sư huynh bên cạnh xoa nắn chơi đùa.

Trong cung lại có người tới. Nghe thông báo là nội thị tổng quản, ta nghĩ đến lão già sống dai có thấy cũng kệ khi hoàng đệ trúng độc, kết quả người được nghênh vào, lại là vị thái giám còn trẻ tuổi.

Vẫn cảm giác, nhìn hơi quen mắt, trông sắc mặt sư huynh không đúng, ta mới nhớ ra, lẫn trước dẫn ta đến hậu cung, chính là vị này.

Y bưng một chén canh, vén tấm vải vàng phủ bên trên, đưa tới trước mặt ta.

“Thái phi nương nương nghe nói Ngoại Ti Tỉnh hỷ sự liên phùng, đặc ý mệnh nô tài đưa tới một bát trà kim ngọc liên tử2, chúc Quý đại nhân phú quý cát tường.”

Con thỏ nhãi ranh vội vàng qua đón, lại bị y né ra, nói, “Thỉnh Quý đại nhân phục dụng.”

Sư huynh đứng dậy, giữ chặt ta, lắc đầu. Ta nói, “Thanh Hòa vừa rồi mới ăn cơm trưa, một lát nữa sẽ dùng.”

Nội thị tổng quản khó xử nói, “Quý đại nhân, Thái phi nương nương đã căn dặn, nô tài nhất thiết phải nhìn thấy Quý đại nhân uống hết, mới có thể trở về phục mệnh.”

Không khí bỗng chốc trầm xuống, con thỏ nhãi ranh cắn cắn môi, đột nhiên thò một tay cướp lấy, nuốt mấy ngụm đã vào hết trong bụng.

“Á!”

Ta sợ hãi kêu lên, nội thị tổng quản kinh hoàng thất thố, chỉa vào con thỏ nhãi ranh giận dữ nói, “Ngươi! Ngươi lớn mật!”

“Tên hoạn quan nhà ngươi. Dám làm càn với bố ngươi à!” Sư huynh chợt lắc mình, thoắt di chuyển, ngón tay nội thị tổng quản còn chưa kịp thu về, đã bị sư huynh vươn tay bóp cổ, “Ta thấy ngươi có về cũng không cách nào phục mệnh, đằng nào chả chết, chẳng bằng để ta đây kết liễu ngươi cho rồi.”

“Ngươi, các ngươi.” Nội thị tổng quản bị hù không nhẹ. m thanh cũng phát run lên.

“Lại rượu độc.” Con thỏ nhãi ranh chùi mép, “Cũng không biết đổi ngón mới. Xem ra Ngự Vương điện hạ tiến triển thuận lợi, bà già ấy nhịn không nổi, muốn giết ngài rồi, đại nhân.”

Dù sao vẫn không thể giết nội thị tổng quản.

Ta lo lắng, đang không biết làm sao cho phải, lại thấy sư huynh không biết moi ra từ đâu một con lắc thủy tinh, đung đưa trước mắt y.

“Nhìn cái này, đúng, một, hai, ba, ngươi đã trông thấy Quý Thanh Hòa uống sạch bát trà, đã nhớ kỹ chưa.”

Ánh mắt nội thị tổng quản có phần trống rỗng, vô thức gật đầu, sư huynh buông y ra, y lập tức rời đi với nét mặt hoảng hốt.

Con thỏ nhãi ranh ngạc nhiên hỏi, “Đây là pháp thuật gì thế?”

Sư huynh vui vẻ, “Chẳng qua là tí thủ thật của Tây Vực, chờ thêm vài ngày, y tỉnh táo lại, Tiểu Hòa Hòa cũng tiến cung từ lâu rồi.”

Ta vội nhào qua, đoạt lấy con lắc, yêu thích không buông tay, nói, “Sư huynh, cái này, huynh dạy đệ chút xíu đi!”

Sư huynh nheo lại con ngươi, nhòm ta cười nói, “Ngươi định mê hoặc Ngự Vương, đạt thành dục vọng thú vật? Hửm?”

“Đừng nói khó nghe như vậy chứ.” Ta kích động nói, “Sư huynh từng dùng với giáo chủ ca ca rồi hả?”

“Đây là hắn dạy ta đấy, ngươi nói coi.”

“…”

Nói cách khác là dùng không được hầy.

Ta cúi đầu ủ rũ. Bò về giẫm đạp cơn chán ngán, ngủ hết buổi trưa.

Ngủ thẳng một mạch đến tối, lại bị Ngự Vương lay tỉnh.

“Thanh Hòa, dậy đi.”

Ta dụi dụi mắt.

“Lập tức theo ta vào cung.” Không chờ ta kịp phản ứng, đã bị lôi lên xe ngựa, Dạ lo lắng, cũng bay theo sau.

“Sao thế?”

Ngự Vương sắc mặt bất thiện, “Buổi trưa mẫu phi đã đi tìm ngươi? Xem ra không đợi được đến cuối tháng nữa rồi, ba ngày này mẫu phi sẽ dùng mọi biện pháp diệt trừ ngươi, cho nên bản vương dịch sớm thời điểm, ngay bây giờ ngươi cùng bản vương vào cung, tất cả đại thần đã chờ sẵn tại cung Đại Minh rồi.”

“Cái gì!” Ta hấp tấp ngồi xuống, đầu óc lúc này mới tỉnh táo, “Ngay bây giờ?”

Ngự Vương kín đáo đưa cho ta một túi máu, “Chỗ này là máu của bản vương, huyết thạch đã sắp đặt xong, cũng lấy của bản vương. Lát nữa ở trước mặt chúng thần, ngươi hãy giấu túi máu này trong tay trái, tuy nói của tay phải ngươi gân mạch không thông, nhưng dùng tay trái làm chút tiểu xảo này, hẳn là trót lọt.”

Nhắc đến huyết thạch, ta lúc này mới nhớ ra, vội sờ lên ngực, nói, “Kỳ thực ta đã…”

“Kít!”

Xe ngựa đột nhiên chấn động mạnh, ngừng lại, Ngự Vương cắt ngang ta, giật rèm ra nhìn, xe vừa mới vào cửa Chính Đức, song người đánh xe đã bị một mũi tên xuyên thủng yết hầu, chết ngay tức khắc.

………………………………………………

1. Tương kính như tân: (vợ chồng) kính nhau như khách =)).

2. Diễn nôm ra là trà hạt sen vàng ngọc, không tìm thấy thông tin, chắc món này Thủy Thủy mới sáng tạo. Ta đoán là kiểu trà có thả thêm hoặc nấu kèm một số phụ liệu, ở đây chỉ biết có hạt sen, còn jề nữa thì chịu. Thường đựng trong chén có nắp miệng loe, na ná chung trà trong phim TQ, hoặc bằng bát con (trong Nam gọi là chén). Tham khảo thêm menu mấy quán trà Trung Hoa ở mềnh í.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK