• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ta vội vàng thả hết rèm xuống, kéo Ngự Vương tới trước mặt ôm chầm, nhỏ giọng nói, “Đừng nhúc nhích, chắc chắn xe ngựa đã bị ngắm trúng. Không thể để đối phương biết vị trí của chúng ta.”

“Gã đánh xe chết rồi.”

“Xuống xe sẽ bị bắn trúng ngay, ý đồ của đối phương, khả năng không chỉ có vậy…”

… Từ lúc đó ta và Ngự Vương chỉ có thể trốn ở trong xe ngựa, hậu quả cuối cùng, chính là lỡ mất thời gian trích máu nghiệm chủ…

Đầu mày Ngự Vương nhíu chặt, lấy từ trong ngực ra một vật gì đó, dùng miệng giật đứt dây thừng, nhanh chóng ném ra ngoài xe.

Vút!

Một cột pháo hoa phóng thẳng lên trời, nổ tung giữa không trung.

Không đến nửa khắc, từ bốn phía cửa Chính Đức, một đội nhân mã vọt tới, vây quanh xe ngựa.

“Vào đến hoàng cung mà còn dám làm càn.” Ngự Vương kéo ta xuống xe, nói khẽ bên tai ta, “Thanh Hòa, nhìn mình thôi là được.”

Chúng ta vừa xuống xe ngựa, lập tức được thị vệ vây quanh, bốn phương tám hướng đều dựng lên khiên thịt, sít sao bảo vệ Ngự Vương và ta.

Xoẹt! Tiếng vang xé gió.

Một mũi tên không biết từ đâu bay tới, trúng giữa cơ thể thị vệ đang che trước người ta, thị vệ kia tức thì ngã xuống, ngay sau đó, lại có người xông tới, thay thế vị trí của y, chắn trước người ta.

“Dập đuốc!” Ngự Vương quát lớn.

Nhóm thị vệ tức thì dập tắt đuốc, cửa Chính Đức u ám hẳn đi, song từ hoàng cung ánh sáng rực rỡ lan ra, vẫn rọi sáng trưng như trước. Trong chốc lát, không ngừng có người trúng tên, lại không ngừng có thị vệ chạy qua che chắn.

Trên ngực thị vệ ngã xuống, đuôi mũi tên chỉ về hướng bắc.

Ta bất chợt minh bạch ý tứ của Ngự Vương. Nhắm mắt định tâm.

Thanh Hòa, nhìn mình thôi là được.

Ta lại mở mắt, bên tai, tiếng hít thở của chúng nhân đều trở nên mờ nhạt, ta chăm chăm nhìn chằm chằm mặt đất, bỗng cảm thấy xa xa, chợt lóe lên tia sáng sắc nhọn.

“Ngự Vương, hướng tây bắc, lầu các ngự hoa viên!”

Ngự Vương nheo mắt, phất tay, toàn bộ thị vệ còn dư đều vọt đi.

“Đại nhân!” Dạ bay vào từ cửa Chính Đức, “Đại nhân! Có bị thương hay không!”

“Đại nhân, lên xe ngựa! Ta sẽ đánh xe!”

Ta nhìn Ngự Vương, khẽ gật đầu, Ngự Vương đẩy thị vệ phía sau ra, vội vàng chui lên xe ngựa.

Ta vén rèm lên, không còn tên bắn tới, phỏng chừng một loạt thị vệ đuổi đến, thích khách đó đã nhảy xuống trốn đi rồi.

Dạ bay lại, nhằm mông ngựa hung hăng đạp một cước, con ngựa sợ hãi hí vang, giương vó phi như điên về phía cung điện.

Lần trước theo ta tiến cung, Dạ tựa hồ đã nắm rõ như lòng bàn tay đường đi lối lại trong này. Thị vệ nhìn thấy xe ngựa Ngự Vương phủ cũng không dám ngăn cản, không quá một khắc, ta và Ngự Vương đã đến cung Đại Minh.

Trong điện Tử Thần, sáng như ban ngày, chúng đại thần đang chờ giữa đại điện, dường như đã khá lâu.

Ta xưa nay rất ít vào triều, không nhận ra được bao nhiêu thần tử. Ắt là bộ dạng chật vật áo quần xộc xệch, tóc tai lộn xộn, vậy mà không đại thần nào đứng ra cười nhạo hay chỉ trích. Ta nghĩ mười mấy ngày nay, Ngự Vương thật sự đã loại trừ không ít chướng ngại.

“Tham kiến Ngự Vương điện hạ!”

Chúng đại thần hành lễ.

Ta theo chân Ngự Vương, từng bước một đi vào đại điện.

Đằng xa, ta nhìn thấy long sàng nơi cao nhất, ánh kim lóa đến độ ta không mở nổi mắt, chỉ qua hôm nay, ta sẽ phải ngủ ở đó, cho đến lúc chết. (sao lại có cái giường ở đây?!)

Trong lòng đột nhiên trào lên một luồng cảm xúc không nói nên lời.

Một bên là Tam công Thái úy, Tư đồ, Tư không, Trung thư lệnh, Môn hạ lệnh, Thượng thư lệnh, Thượng thư lục bộ.

Một bên là Nội thị, Đình úy, Tướng quân ta chưa từng gặp mặt.

Ngự Vương đưa ta ra giữa đám, trên mặt bàn lớn trổ phượng hoàng đậu ngọn ngô đồng là một viên đá đỏ như máu, phát quang rực rỡ.

Người chung quanh đều trợn mắt nhìn xem.

Tay áo bên trái ta giấu túi máu Ngự Vương đưa, còn có huyết thạch của bản thân đã giấu vào nhân tràng hỗn loạn vừa nãy.

Với tay trái ta, chút trò vặt này không thành vấn đề.

Liếc mắt thấy Dạ đã bay vào, ở trên không cười toe toét, chống cằm ngắm ta.

Còn tinh quái làm khẩu hình.

Đại nhân, mai này thành đế vương, đừng quên trở mình …

Ta cúi đầu, khóe miệng trộm nở một nụ cười tủm tỉm.

Ngự Vương đưa cho ta tiểu đao chuôi tử kim1, nhét thẳng vào trong tay phải.

Ta giơ cổ tay trái lên, đang định nương ống tay áo che chắn, cắt túi máu.

Lặng ngắt như tờ. Chúng nhân ngừng thở, đều chờ xem máu ta nhỏ xuống.

“Khoan đã!”

Bỗng nhiên một tiếng thét chói tai xọc đến, dọa ta giật bắn mình, chưa kịp cắt gì, Ngự thái phi đã tư thế ung dung xông vào.

“Tham kiến Thái phi nương nương.”

Gương mặt Ngự Vương tức thì lạnh xuống, “Mẫu phi, nơi này là Tử Thần điện, phi tần hậu cung không được bước vào.”

“Ai gia nghe nói Ngự Vương điện hạ đã tìm về trưởng hoàng tử mất tích nhiều năm, tiên hoàng đã khuất, ai gia làm Thái phi, ngoại trừ nguyên lão Tam công, chỉ ai gia sắp hàng cao nhất… Chuyện này quan hệ đến huyết mạch hoàng gia, quan hệ đến giang sơn xã tắc…”

Ngự thái phi dứt lời, thân thể liền phịch xuống, ngồi vững vàng ở ngai trên, “Ai gia, sẽ nhìn thay tiên hoàng.”

Nói rồi ánh mắt như rắn rết lập tức đâm lại.

Dĩ vãng ta nhất định sẽ sợ đến cả người run rẩy, thế nhưng lần này, ta xiết chặt chuôi đao, dũng khí không biết tới từ đâu, lại quyết định đối mặt bà ta đến cùng.

Ngự thái phi rút cuộc dời đường nhìn, cười cười nhìn về phía Ngự Vương, “Ai gia nghe nói, chuyện trưởng hoàng tử này, còn cần ý kiến của lão tổng quản, không biết Ngự Vương điện hạ có thỉnh lão tổng quản đến hay không.”

“Lão ta là cái thá gì.” Ngự Vương cười nói, “Huống hồ lão ta tuổi tác đã cao, giấu giếm thân thế trưởng hoàng tử là tử tội, bản vương hôm qua đã ban lão được chết rồi.”

Quần thần thấp giọng nghị luận một hồi, sắc mặt Ngự thái phi sa sầm, môi gắt gao mím chặt.

Ngự Vương xoay người lại, nói với ta, “Bắt đầu đi.”

Ta giơ đao lên.

“Khoan!”

Ngự thái phi đứng bật dậy, nheo mắt nói, “Ai gia nghe nói tay phải Quý đại nhân không mấy thuận tiện, cần gì phải tổn thương thêm tay trái, Quý đại nhân, đổi tay phải đi.”

Ta vội nhìn về phía Ngự Vương, Ngự Vương tự nhiên cũng nhìn về phía ta.

Nhìn thấy ánh mắt Ngự Vương hơi kinh ngạc, ta không đợi chúng nhân phản ứng, nhanh chóng cắt xoẹt túi máu nơi cổ tay trái, máu của Ngự Vương nhỏ giọt xuống, nhỏ xuống bàn, xuống huyết thạch, huyết thạch tựa như có ý thức, tức thì đem máu ở mặt ngoài, hút vào trong, cảnh tượng cực kỳ quỷ dị.

“Hòa tan rồi!”

Lão Thái úy dụi dụi mắt, chỉ sợ bản thân hoa mắt.

Chúng đại thần dần dần quây lại.

Ngự thái phi giận dữ, vỗ mạnh một chưởng lên ghế, “Ai gia không thừa nhận! Quý Thanh Hòa! Nhất định ngươi giở trò gian trá!”

Ngự Vương nói, “Ngự thái phi to gan! Trên Tử Thần điện, há lại cho phi tần hậu cung rít gào ầm ĩ! Còn thể thống gì! Người đâu!”

Thị vệ xông tới. Ngự thái phi giận dữ, đẩy phắt thị vệ đang giữ bà ta ra, “Ngươi dám!”

Thừa dịp đại loạn, ánh mắt chúng nhân đều dồn về phía Ngự thái phi, ta sử ra cầm nã thủ2, cấp tốc đem huyết thạch của Ngự Vương cầm trong tay, giấu tọt trong tay áo, khẽ lật cổ tay, để huyết thạch của mình lọt vào lòng bàn tay.

“Thái phi nương nương.”

Ta bước tới, một tay nắm huyết thạch, tay kia, ấn tiểu đao tử kim cho bà ta, “Thái phi nương nương có thể tự mình nghiệm chứng.”

“Thanh Hòa!” Ngự Vương kinh hãi.

Ngự thái phi vùng khỏi thị vệ sau lưng, tiếp nhận thanh đao, mắt đỏ ngầu nhìn ta.

Búi tóc bà ta rối tung, trâm cài đầu cũng xiêu vẹo, cả đời này, đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy người đàn bà cao quý ngoan độc này mang bộ dạng như vậy.

Ta tới gần bà ta, cụp mắt nhìn xuống, nhẹ giọng nói, “Hẳn Thái phi nương nương đã biết, huyết thạch thật đã bị trộm rồi.”

Tầm mắt Ngự thái phi dời huyết thạch chuyển về phía ta, hận không thể mang ta ra tuốt xương nuốt thịt.

“Được! Ai gia… liền tự mình nghiệm chứng!”

Ngự thái phi nắm chặt thanh đao, đâm thẳng về phía trái tim ta.

Ta cách bà ta phi thường gần.

Tận đến khi đao kia bị ta nháy mắt nắm chặt, cắt phập toàn bộ lòng bàn tay trái, Ngự Vương và đại thần mới nhìn rõ đã xảy ra chuyện gì, cấp tốc xông lại.

Ta gắt gao nắm lấy đao, máu từ lòng bàn tay tuôn ra ròng ròng, huyết thạch rơi xuống đất, hút hết toàn bộ máu của ta.

“Thái phi nương nương người xem, lần này, Thanh Hòa không hề giở trò gian trá.”

Ngự Vương điện hạ quả thực sắp nghiến vỡ khớp hàm, phẫn nộ nói, “Lôi xuống!”

Ngự thái phi nhìn ta cười lạnh, bị thị vệ cưỡng chế lôi đi.

Ta buông tay, đao rơi xuống đất. Thanh đao ngập sâu nửa lòng bàn tay, máu chảy đầy tay, đau đến mức mặt ta tái mét.

Ta tưởng rằng Ngự Vương sẽ xông tới, kéo tay ta gọi thái y.

Thế nhưng Ngự Vương ngay khoảnh khắc ta xoay người, đã quỳ xuống.

Hai mắt ta trợn trừng, thậm chí nhất thời không kịp phản ứng, vừa phát sinh chuyện gì.

“Trưởng hoàng tử điện hạ thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!”

Chúng đại thần tuy chỉ quỳ theo, tiếng quỳ lạy truyền khắp Tử Thần điện.

“Trưởng hoàng tử điện hạ thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!”

“Trưởng hoàng tử điện hạ thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!”

Ta lùi một bước, hai chân đều đang run bần bật, Ngự Vương ngẩng đầu, hướng về ta mỉm cười.



Năm tuổi, tháng năm, ta bị sư huynh một cước đạp xuống giường, thành thành thật thật đi đổ bô3 cho hắn.

Mười hai tuổi, tháng năm, ta lần đầu tiên theo sư phụ vào sòng bạc, cùng lũ côn đồ sòng bạc đánh lộn.

Mười sáu tuổi, tháng năm, ta bị tổng quản dẫn tới ngự hoa viên, treo lên cây một đứa tiểu súc sinh, tiểu súc sinh sợ độ cao, khóc đến nước mũi lem nhem.

Hai mươi hai tuổi, tháng năm, hắn ở trước mắt ta đập nát hai kiện trân bảo, sau đó thiêu hủy di chiếu soán ngôi đổi chủ, lôi ta lên giường.

Hai mươi sáu tuổi, tháng năm. Ta bị hắn mang vào Tử Thần điện, hắn dẫn quần thần quỳ xuống. Hô ta, trưởng hoàng tử điện hạ, thiên tuế. Thiên tuế, thiên thiên tuế.

…………………………………………….

1. Tử kim (紫金): một hợp kim của vàng, đồng, sắt, niken, được sản xuất chủ yếu ở Nga và Thổ Nhĩ Kỳ, do phản ứng hóa học mà tạo thành màu tím sậm (gần như màu tím chết í).

2. Cầm nã thủ: gọi chung các đòn tay dùng lực đẩy, kéo, vặn. khóa, chụp, tỳ,…

3. Nguyên bản là 夜香 (dạ hương, vâng, là hoa dạ hương ấy ạ!), hổng biết là vô tình nhầm chữ ‘hồ’ thành chữ ‘hương’, hay cố ý nói đểu. Ta cứ phang thẳng là ‘bô’. Thông cảm ta hơi bỉ =.=.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK