“Trưởng… Trưởng hoàng tử điện hạ! Nô tỳ xin thỉnh an trưởng hoàng tử điện hạ.”
Tổng quản kinh hoàng lúng túng quỳ xuống hành lễ với ta, sau đó kéo Y Nhân bên cạnh cùng ấn đầu xuống đất.
“Suỵt ——” ta tựa vào cạnh cửa, khẽ cười nói, “Bản cung muốn ở lại đây một thời gian, ai hỏi cũng được nói bản cung ở chỗ này…”
Tổng quản một mặt ấn chặt Y Nhân đang giãy giụa, một mặt khó xử nói, “Nhưng mà, nếu như Ngự Vương điện hạ hỏi đến…”
Lòng ta thắt lại, “Nếu hắn có hỏi, ngươi cứ nói cho hắn sự thật.”
“Nô tỳ tuân mệnh.”
“Đi ra ngoài đi.”
Tổng quản thối lui ra ngoài xong, rất nhanh đã lại trở về, lặng lẽ ôm chăn gấm nệm êm tới, sợ ta ở kho củi chịu thiệt thòi, lăn qua lăn lại tới tới lui lui vài chuyến. Tối hậu bưng tới cả trà cả đèn, lúc này mới cung kính ly khai.
Chờ tổng quản hết sức cẩn thận đóng cửa thật kỹ, Y Nhân liền nhào phốc về phía ta, ép ta xuống nệm, bàn tay nhỏ bé vỗ độp lên mặt ta, “Mau cho ta xem xem.”
“Hả?”
“Ngươi vừa mới như vậy…” Nó đứng dậy, ngồi sang một bên, nhẹ nhàng đưa ngón tay dựng thẳng trước môi, bắt chước bộ dạng của ta, “Lúc ngươi suỵt ————, trông đẹp lắm. Khẽ tựa vào cửa, trông như tranh vẽ.”
“…” Ta một tay chống đầu dậy, một tay nhéo khuôn mặt nhỏ trắng bóc ửng hồng, dùng sức mà véo, “Nhãi con1 à, ngươi mấy tuổi rồi.”
Y Nhân ưỡn ngực, “Ta chính là vương tử.”
“Ai u, còn lợi hại phết nhỉ.” Ta cảm giác tâm tình đã nhẹ nhõm đi không ít, “Trước khi tiến cung, ta chính là Ngoại Ti Lệnh của Ngoại Ti Tỉnh, ngày nào chả gặp hoàng tử các quốc gia.” Ta nghĩ tới con thỏ nhãi ranh, ý cười càng đậm, “Còn có một hoàng tử Nhật Bản, cũng lớn xấp xỉ ngươi, con mắt cười lên gian xảo cực, ta luôn có cảm tưởng dường như hắn đang nuôi chủ ý xấu xa gì.”
Ta dùng sức nhéo, cái miệng nhỏ của nó bị ta kéo nhệch ra, lộ cả răng nanh nho nhỏ.
Ta lấy ngón tay sờ sờ. Nghịch cũng hay hay.
Hậu quả nhãi con đột nhiên đỏ bừng mặt. Đập phăng tay ta, vội vàng che miệng, nhìn ta nước mắt lưng tròng, nói bằng giọng mũi, “Không được tùy tiện sờ mó răng ta, như vậy quá thân mật. Ta là người tiết hạnh lắm đấy.”
“…” Lời này của nó làm ta ngay tức khắc sững người. Tay ta cứng ngắc giữa lưng chừng. Đành xấu hổ thu về.
Có đôi khi ta không thể lý giải nổi.
Hệt như trước đây, mặc kệ ta làm thế nào bưng con thỏ nhãi ranh lên trên ghế, toàn chưa đến một chốc hắn đã lại xuống đất quỳ ngay được rồi.
Y Nhân khịt khịt mũi, dịch dịch mông, sau đó lùi lại mấy bước, “Hương nồng quá.”
“Hở?” Ta nhìn bộ dáng nó nhíu mày, không khỏi đưa tay dụi tắt nhang muỗi. “Như vậy nồng quá sao?”
Y Nhân hóp hóp miệng. Nhìn chằm chằm bàn tay bị thương của ta mãi không thôi.
“Trưởng hoàng tử điện hạ, ngươi đang giận dỗi tình nhân đúng không.”
Ta khẽ giật mình, xoay người phớt lờ nó.
Y Nhân áp sát tới, “Vừa rồi ngươi bảo bác gái không cho phép bất luận kẻ nào tìm thấy ngươi, chỉ có Ngự Vương điện hạ kia mới được.”
Ta vẫn phớt lờ nó, nó dùng cặp răng nanh nhỏ cắn môi. Xoay người ta lại, vừa nhìn ta, lập tức ngây ngẩn cả người.
Ta vội quệt quệt khóe mắt, thở ra một hơi.
“Ta và hắn… Ta không biết phải đợi ở đây bao lâu, hắn mới tìm được ta.” Đang nói, khóe mắt ta lại bắt đầu nong nóng. Tầm mắt một mảnh mơ hồ.
Bàn tay nhỏ bé của Y Nhân xoa xoa trên mặt ta, “Vậy ngươi đi tìm hắn.”
“Ta không dám.” Ta không dám.
“Đi tìm hắn đi.”
“Không.”
“Tìm đi.”
“Không!”
“Tìm đi.”
Ta ương ngạnh đứng lên, giận dữ nói, “Hắn không đến gặp ta, thì ta sẽ không đi tìm hắn!”
Y Nhân lẳng lặng nhìn ta, đột nhiên ‘Oa’ một tiếng khóc toáng.
Ta nhất thời chả hiểu đầu cua tai nheo gì, khẩn trương đứng dậy vỗ nhẹ vào lưng nó, “Làm sao mà khóc.”
“Oa a a a!” Nó gào đến độ nước mắt chan hòa, âm thanh vô cùng thê thảm.
“Suỵt —— sẽ đánh động người khác đấy.”
Y Nhân bụm miệng lại, ở trong lòng ta thút tha thút thít.
“Thế này là làm sao vậy.”
“Hu hu.” Bàn tay nhỏ bé lên với túm vào vạt áo ta, “Hu hu, ta cũng thế, anh trai2 không chịu tha thứ cho ta, ta mới chạy đến nơi đây. Hu hu, anh ấy nhờ ta bảo hộ người yêu. Thế nhưng ta không nhịn được, ăn mất cô ta rồi… hu hu.”
Từ từ. Nó đang nói cái gì vậy.
Ăn? “Ăn như thế nào hả?”
“Cô ta là nữ kỵ sĩ của anh trai, bảo vệ anh trai bị thương. Hu hu, ta lại lâu lắm chưa ăn gì, vừa nghĩ tới cô ta giành anh trai với ta, ta liền không nhịn được. Hu hu.”
Sao ta càng nghe càng thấy mơ hồ.
Y Nhân ở trong lòng ta quẫy đạp, bôi nước mũi tùm lum lên khắp người ta, “Hu hu, ta chỉ có một anh trai, anh trai chỉ có một người yêu, cô ta lại vì ta mà chết, ta trốn ở chỗ này, vừa sợ anh trai tìm được ta. Vừa hy vọng anh ấy tìm thấy ta. Hu hu.”
Ta đột nhiên cảm thấy khó chịu, tự dưng lại muốn ôm nhau khóc với nó.
“Cho nên nhìn ngươi giận dỗi, ta liền nhớ tới anh trai. Hu hu ———— “
Ta ôm chặt nó, nước mắt trượt đến khóe miệng, “Vậy bây giờ phải làm sao đây. Ta cũng chỉ có Ngự Vương, thế nhưng đó là mẫu phi của Ngự Vương, nhất định hắn sẽ không tha thứ cho ta đâu. Y Nhân, bây giờ ta phải làm sao đây.”
“Ta cũng không biết, u oa oa oa!”
Ta ôm nó, không ngừng rơi lệ, tự nhiên khóc như một đứa trẻ con.
Hai ta run rẩy kịch liệt, không rõ là nó run, hay chính ta đang run.
“Bốp!”
Khóc chưa bao lâu, Y Nhân đột nhiên đập bốp một phát lên cổ ta. Bỏ tay xuống, khịt mũi nói, “Có muỗi.”
Nó ra tay quá nhanh, ta nhất thời chưa kịp phản ứng lại. Vô thức buông nó ra, chỉ thấy nó vừa thút tha thút thít vừa chùi tay, dùng khăn lau chùi xác muỗi trên tay, nghĩ ngợi một chút, lật sang mặt sau sạch sẽ, lại ra sức chùi nước mũi.
Ta bị nó chọc cười, cảm thấy khóc xong, tâm tình thông thuận đến cực điểm, tức khắc ngả đầu lên nệm, nhìn ngoài cửa sổ, trời đã vào đêm.
“Ba ngày.” Qua đêm nay, ta và hắn, đã tròn ba ngày không gặp mặt.
Qua một lát, Y Nhân đốt lại nhang muỗi, nhẹ nhàng bò qua, dán khuôn mặt nhỏ nhắn vào ngực ta, nói yếu ớt, “Trưởng hoàng tử điện hạ? Ngươi làm anh trai ta, được không.”
“Không.”
“Đi mà.”
“Không.”
“Đi mà.”
“Không.”
“Ca…”
“…”
Ta vuốt mái tóc vàng mềm như tơ của nó, thở dài.
Lần trước giận dỗi ầm ĩ, Ngự Vương quăng vỏ sò của ta xuống đất. Khi ấy ta đã uất phát khóc.
Ngay tại lúc ta tưởng rằng không bao giờ còn gặp lại hắn nữa, hắn lại cực không biết xấu hổ đến đòi về.
Ta đột nhiên nhớ tới, hắn phái thị vệ tìm ta trong cung, thị vệ đã từng đến thiện phòng tra vấn. Về sau vẫn không quay lại. Phải chăng hắn nghĩ ta đã đi rồi, hay hắn cho rằng ta chạy đi tìm sư huynh…
Ta không ngủ được.
Y Nhân trên người cũng tỉnh dậy, nhưng vẫn phi thường nhu thuận, một tiếng không rên. Cũng không nhúc nhích.
“Lúc này thiện phòng còn có người không.”
Y Nhân ngẩng đầu nhìn ta, “Đã hết giờ rồi, không còn ai, nhưng rất nhiều đồ ăn vẫn được ủ trong lò, thi thoảng sẽ có người đến lấy. Ca.”
“Đứng lên.” Ta khẽ vỗ nó. “Ta muốn nấu cháo.”
“Dạ, ca.”
Đứa nhỏ này mở miệng một tiếng ca, làm cho khớp xương ta cũng phải tan chảy.
Ta lượn đến thiện phòng. Tìm một nơi hẻo lánh không ai để ý, múc một bát cháo đang hâm nóng trong lò. Bưng ra ngoài, rắc vào trong thật nhiều nhiều muối.
Ta bảo tổng quản cháo đưa tới cho Ngự Vương. Chỉ nói là tổng quản tự tay nấu.
Tổng quản đi rồi, ta và Y Nhân loanh quanh trong viện, sợ bị thị vệ phát hiện, lại trốn trở về gian phòng nhỏ.
“Ca. Bỏ thêm nhiều muối như vậy, khó uống lắm.”
“Mấy năm trước ta cũng từng làm một lần. Khi đó hắn giày vò ta quá sức, ta trả thù hắn, liền rắc thật nhiều muối vào trong. Nhìn xem hắn húp một ngụm…”
Hai mắt Y Nhân sáng rực, “Rồi sao nữa? Ca?”
“Hắn ngừng một chút, sau đó trầm mặt nuốt xuống.”
Y Nhân cười lăn lộn, “Ca, em tưởng là hắn sẽ phun ra.”
“Được rồi, ta làm ca ca ngươi, đừng cứ mở miệng ra là nhay đi nhay lại.”
“Dạ, ca.”
“…”
Ta xoa đầu hắn, thở dài, bất thình lình lúc này có người gõ cửa.
Ta ngồi bật dậy, nhưng nghe được âm thanh một người ngày đêm mong nhớ.
Ngự Vương ở bên ngoài, nhẹ nhàng gõ cửa.
“Thanh Hòa, ta biết ngươi ở trong.”
…………………………………………….
1. Nguyên văn là 小屁孩 (tiểu thí hài), nôm na là con nít cởi truồng =)), chỉ trẻ con ngây ngô chưa biết gì.
2. Vốn văn phong cổ trang, phải để là “ca”, gọi huynh xưng đệ, có điều em này là quỷ hút máu bên Tây, nên ta cố tình để nhân xưng của ẻm khác lạ tí xíu, ok hén. Im lặng là đồng ý, lên tiếng là đồng tình!