Chúng ta không phải hoa sen sinh đôi cùng một gốc.
Nhưng từ sau khi ta và nàng cùng bị bứng ra khỏi nước hồ, cùng một lúc chuyển vào chung cùng một cái bồn, nàng bèn bảo ta gọi nàng tỷ tỷ, nàng gọi ta là đệ đệ.
Bởi vì nàng là đóa sen màu đỏ rực, dưới đáy lòng mình ta thích gọi nàng là Hồng Liên hơn.
Chủ nhân chăm sóc chúng ta tuổi tác đã cao, năm ông qua đời, Hồng Liên và ta vừa vặn thành mị.
Bản tôn của chúng ta bị quên lãng trong hoa viên đằng sau của chủ nhân, không người thăm hỏi.
Khi đó chúng ta đã có thể hóa thành yêu mị dạo chơi giữa thế gian, nhưng mà nửa đêm giờ tý, nhất định phải bay trở về đình viện, trở lại bên trong đóa hoa, sau đó tích góp từng chút ít pháp lực. Mặc dù giữ hình người, nhưng bởi vì cùng chung một chậu hoa sen, thời gian chúng ta nghỉ ngơi, cũng phải chung giường chung chiếu.
Dần dần, ta bắt đầu nhận ra, thời điểm Hồng Liên trở về càng ngày càng muộn.
Thường ta đã yên giấc rồi, nàng mới trở về mang theo một làn hương kỳ quái.
Một đêm kia, ta khó ngủ trằn trọc.
Giờ tý sắp qua, mà Hồng Liên còn chưa trở lại.
Ta không khỏi bắt đầu lo lắng, bay ra tìm nàng trên đường phố vắng tanh, lần theo hương hoa, rút cuộc đến bên bờ hồ ngoại thành thì tìm thấy.
Nàng đang bị một người nam tử ôm vào lòng.
Ta đi tới, Hồng Liên giật mình, vội vàng đẩy người kia ra, lôi kéo ta biến mất trong nháy mắt.
“Vi phạm quy củ thì sẽ giảm đạo hạnh đấy. Cho dù giờ tý tỷ chưa về, cũng nên quay lại trong hoa chứ…”
Ta kéo nàng chui vào chăn, có hơi chút trách cứ, nàng lại ngồi ở bên giường, lẳng lặng nhìn ta.
“Đệ không hiểu.”
“Không hiểu cái gì.”
“Đó là tình yêu. Ta yêu con người ấy.”
“Hả?”
Hồng Liên cười khổ, “Đệ giống như một trang giấy trắng tinh khôi, nhuốm lên bất cứ màu sắc nào, cũng sẽ làm ô uế đệ.”
“… Trên người tỷ dạo này, luôn có một làn hương kỳ quái.”
Hồng Liên khẽ sững sờ, “Đó là mùi hương chỉ có khi ta động tình.”
“Vậy tại sao ta không có.”
“Bởi vì đệ chưa động tình.”
“…” Hồng Liên cúi người, nhẹ nhàng ấn ngón tay lên chóp mũi ta, “Tựa như đệ và ta chung giường chung chiếu, nhưng chẳng làm gì khác, giữa đệ và ta chỉ có tình thân, không có tình yêu, không có tình yêu, thì không có hương hoa lúc động tình.”
“Vậy tỷ nói đi, đến khi nào ta mới có thể hiểu.”
“Đến khi gặp được người ấy, đệ sẽ cảm thấy ở chỗ này…” Đầu ngón tay trắng như ngó hành của nàng ấn lên ***g ngực ta, “Ở chỗ này nóng rực. Khi đó đệ sẽ hiểu.”
Sau nửa khắc im lặng, nàng nằm xuống bên cạnh ta, đột nhiên cười nói, “Đến thời điểm ấy, nếu là một vị cô nương, đệ hãy đi tới nói với nàng ấy, chúng ta hãy động phòng đi…”
Mặt ta đỏ bừng, đột nhiên ý thức được Hồng Liên nói động tình có ý gì, “Vậy nếu là nam thì sao.”
Hồng Liên cười càng thêm giòn giã, “Thì đệ hãy hỏi chàng ta, thích nữ, hay là nam, sau đó thì lấy thân báo đáp…”
Ta biết Hồng Liên chỉ trêu chọc ta thôi.
Nhưng lại không biết tại sao, những lời này, ta lại âm thầm nhớ kỹ.
Không đến một năm, chúng ta đã bị thiếu chủ phát hiện ra.
“Ngày mai chúng ta sẽ bị đưa đến Đại Đường.” Ta ngồi cạnh Hồng Liên, xem nàng chống cằm, ngước nhìn bầu trời ngơ ngơ ngẩn ngẩn.
“Người ấy của tỷ…”
“Không sao.” Hồng Liên lắc đầu, “Đã biết từ đầu là không kết quả, đến hôm nay rồi, cũng chẳng có gì là không buông được.”
“Vậy đây là gì.” Ta giơ ngón tay lên, rờ theo khóe mắt nàng, chạm đến một dòng lệ.
Lăn lóc mấy tháng, ta và Hồng Liên đã bị đưa đến Trường An.
Vừa đến Trường An ngày đầu tiên, Hồng Liên và ta liền bị tách khỏi nhau.
Thời điểm bị người mang vào trong viện, ta lần đầu tiên nhìn thấy đại nhân.
Đại nhân mặc một bộ xiêm y trắng như tuyết, tựa như từng chịu không ít tổn thương. Dáng người mảnh khảnh, mang cái vẻ ngoài yếu ớt mong manh, nhưng mỗi lúc nói cười, lại tỏa ra thần thái đặc biệt.
Loại cảm giác đại nhân tạo cho ta, rất giống một con phượng hoàng rực rỡ bị nhốt ở trong ***g, buộc phải làm một con chim hoàng yến.
Ta đột nhiên bắt đầu để ý hắn.
Hơn nữa rất hiếu kỳ, là người nào, làm ***g sắt của đại nhân.
Tử Du quay về phía đại nhân, thi lễ một cái, “Ngài xem, Ngự thái phi sẽ thích loại nào…”
Đại nhân cười nói, “Bà ta tính tình âm tàn, lại thích nổi trội trên tất thảy, màu đỏ hợp với bà ta nhất. Hãy dâng chậu sen đỏ tiến cung đi.”
Lòng ta khẽ run rẩy, xem ra Hồng Liên và ta thật sự sắp phải chia lìa.
“Hơn nữa…”
Đại nhân đi tới, vuốt ve cánh hoa của ta. “Loài sen trắng thuần khiết như thế, ta không thể để người đàn bà đó làm ô uế, nhuốm lên nó bất cứ thứ màu nào.”
Ta tưởng rằng, trên thế giới này, ngoại trừ Hồng Liên, không còn ai có thể nói như vậy.
Một khắc này, ta cảm thấy ngực đột nhiên nóng rực, nơi đó, chính là chỗ Hồng Liên đã ấn vào.
Ta nghĩ là ta đã thích đại nhân. Có lẽ bởi vì ấn tượng xẹt qua từ cái nhìn đầu tiên, có lẽ chỉ bởi vì câu nói kia của hắn.
Không được, ta phải tìm một lý do. Tìm một lý do thích đại nhân danh chính ngôn thuận.
Chỉ là không thể ngờ, cái chết của Hồng Liên lại tới nhanh như vậy.
…... Vậy nếu là nam thì sao…...
…... Thì đệ hãy hỏi chàng ta, thích nữ, hay là nam, sau đó thì lấy thân báo đáp…...
Ta túm lấy yêu ma quỷ mị dạo chơi sượt qua trong viện, hỏi thăm xem đại nhân thích nam, hay là nữ.
“Ta đã biết chuyện đại nhân không đành lòng để Hồng Liên chịu nỗi khổ bạt căn, cứu tỷ tỷ. Tỷ ấy vì báo ân đại nhân, liên hợp San Hô cản thay đại nhân một kiếm. Ta cảm động vô cùng, ta muốn lấy thân báo đáp.”
——————————
Chuyện đã qua từ lâu, vậy mà cho tới bây giờ, bước qua bên cạnh cầu Nại Hà, ta lại tự dưng nghĩ đến.
“Đằng kia còn có một khóm hồng liên nở rộ. Ta cũng không biết nó đã mọc lên trong dòng Nhược thủy từ bao giờ nữa…”
Phục hồi lại tinh thần, ta nhìn theo đầu ngón tay Trọng Hoa vương, thấy một đóa hồng liên đang rung rinh giữa dòng Nhược thủy.
Đại nhân đã từ chỗ Hỏa phượng mang về hạt châu cứu mệnh, Ngự Vương cũng đã có thể một lần nữa lại mở hai mắt.
Ngự Vương.
Chính là ***g sắt của đại nhân.
Thế nhưng đại nhân cam tâm tình nguyện, làm chim hoàng yến của Ngự Vương.
Đã đến lúc… nên đi rồi.
“Không ngờ là lại mọc ở đây…” Ta khép mắt nhìn xuống, không muốn cho hắn thấy tình cảm thực sự trong mắt mình, “Để ta đi làm bạn với tỷ ấy…”
“Ngươi cũng muốn bỏ ta đi sao?”
Hắn vẻ mặt ưu thương, ta biết, đó là bởi vì tiểu hồ ly vừa rời khỏi hắn.
Nếu thực sự chỉ đơn thuần không muốn buông tay, thì không thể giữ ta ở lại.
Ta ra vẻ tươi cười, nhéo mặt hắn, “Chúng ta sinh ra cùng một gốc, đại nhân ghen tị à. Vậy được rồi, ta không đi, chúng ta động phòng nhé.”
Ta biết rõ, nếu là đại nhân, hắn nhất định sẽ xấu hổ đẩy ta ra.
Thế nhưng đáy lòng vẫn có một tia chờ mong, hy vọng hắn lưu ta lại.
Hắn quả nhiên cuống quít đẩy ta ra, né tránh hương hoa của ta.
Đó là mùi hương hoa lúc ta động tình, ta thật sự muốn nói với hắn, trên đời này, chỉ có mình đại nhân ngửi thấy.
Mà thôi.
Mà thôi…
Ta vừa cười vừa ngã ra sau, rơi vào trong làn nước.
“Không biết xấu hổ.” Ta vừa mới nở bên cạnh Hồng Liên, hồn của Hồng Liên liền bay ra, nhắm vào má ta, vừa bực mình vừa buồn cười khẽ tát một cái, “Ai sinh ra cùng một gốc với đệ.”
Ta ôm má mỉm cười, “Tỷ, ta đến làm bạn với tỷ đây.”
Hồng Liên hừ một tiếng, “Đệ định ở đây cùng ta nở hoa giữa dòng Nhược thủy suốt đời à?”
“Không được sao?”
“Hừ.” Hồng Liên nói, “Được cái gì, sau một thời gian, hắn sẽ đến đón đệ quay về.”
Ta nhìn hình bóng đại nhân dần xa, khẽ cười một tiếng, “Sẽ đến ư…”
“Sẽ đến. Nhất định là sẽ đến.”
Hồng Liên từ phía sau ôm ta, rờ theo khóe mắt ta, chạm đến một dòng lệ.
Tựa như năm đó…