Mang kính bảo vệ mắt, tầm nhìn của cô trong bóng tối cơ bản rõ nét. Chỉ thấy một bóng dáng hơi quen thuộc lắc lư đi tới từ hành lang cách đó không xa. Một thân đồ thuỷ thủ bắt mắt lại tràn đầy ý thanh xuân, với hai cái chỏm tóc đuôi ngựa tinh nghịch, trên mặt là nụ cười mang theo vài phần ý vị sâu xa.
Ở phía sau cô ta, một chàng trai trẻ tuấn mỹ vâng vâng dạ dạ tử nhắm mắt theo đuôi đi theo, biểu cảm trên mặt dường như bị doạ sợ không nhỏ, trên thái dương thậm chí còn treo mồ hôi còn chưa kịp khô.
Nhưng kỳ quái chính là, trên người chàng trai kia lại dính đầy máu tươi, thoạt nhìn như là vừa mới trải qua một trận đấu ác liệt không lâu.
—— Tổ hợp quái lạ này, đúng là hai người mà Hàn Thanh mới gặp trong rừng không lâu trước đây.
Tạ Quân Phi? Hoá ra cái tên Tu La địa ngục này thật sự còn có cái tên bình thường không phù hợp với cậu ta.
Hàn Thanh có hơi chút kinh ngạc. Nhưng mà cô không dám tùy tiện mở miệng, chỉ an tĩnh mà từ mặt đất bò lên tò mò đánh giá nhóm người trước mắt này.
Hành khách trên đoàn tàu lập tức tề tựu bốn người cùng lúc, dựa theo logic trên đoàn tàu cá lớn nuốt cá bé, mấy người này có phải đến vì trang bị cùng điểm tích luỹ mà lập tức xông lên đánh?
Trước có địch sau có binh, tình hình trước mắt này đối cô mà nói thật không còn đường ra. Vẫn là tận lực hạ thấp cảm giác tồn tại càng nhiều càng tốt.
Hàn Thanh nghĩ vậy, quay đầu liếc Tạ Quân Phi một cái, chỉ thấy thiếu niên trước mặt híp mắt, trong đôi mắt hẹp dài lộ ra một tia nguy hiểm sắc bén. Cậu ta cười lạnh một tiếng, trực tiếp giơ trường đao trong tay lên, nhắm ngay cô gái đang đi tới:
"Cô muốn thử không?"
"Ai da, không dám không dám. Tôi làm sao dám cùng ngài lão nhân gia động thủ." Ngữ khí cô gái mang theo vài phần mê hoặc. Cô ta chuyển chủ đề, biểu tình trên mặt bỗng nhiên nghiêm túc lên: "Tôi còn muốn sống trên đoàn tàu này thêm mấy chặng, hiện tại cùng ngài đánh nhau ở chỗ này, chúng ta sợ là ai cũng không chiếm được cái gì tốt, đến lúc đó vạn nhất quái vật kia lại đuổi theo, chỉ sợ nhiệm vụ lần này chúng ta cách ngày đoàn diệt không xa."
Đoàn diệt?
Lỗ tai Hàn Thanh bắt được một cái từ ngữ kỳ quái. Làm một trạch nữ thường thích rúc trong nhà chơi game, cho dù là trò đối kháng cạnh tranh hay trò chơi nhập vai, cô đều thường sẽ đọc qua. Cụm từ đoàn diệt này đều dùng cho đồng đội cùng một phe, mọi người trên chuyến tàu này đều tàn sát lẫn nhau, làm sao có thể tồn tại loại quan hệ đồng đội?
Dùng cái từ này hình dung bọn họ, có phải hơi không thích hợp không?
Hơn nữa nghe giọng điệu cô gái kia, giống như từ lúc bắt đầu trận chiến của Tu La địa ngục này và quái vật đó, cô ta đã đứng một bên quan sát. Biết rõ tình hình chiến đấu như vậy. Trong lòng người này đến tột cùng ẩn giấu tâm tư gì, không cần nghĩ cũng có thể biết được.
Dùng từ "đồng đội" để miêu tả quan hệ của bọn họ lúc này, e rằng chỉ lừa được đứa nhóc ba tuổi.
Hàn Thanh nhíu mày, nghiêm túc quan sát đối thoại hai người trước mặt. Tựa hồ cảm nhận được tầm mắt Hàn Thanh, Tạ Quân Phi kia thoáng dời ánh mắt, lạnh lùng liếc nhìn Hàn Thanh.
Nhiệt độ xung quanh lập tức như giảm xuống mười mấy độ, Hàn Thanh không tự chủ được rùng mình một cái.
Cậu ta thoạt nhìn cũng không có ý định buông tha cô, một bộ dáng cô chờ tôi một lát, lập tức quay đầu lại liền tiếp tục tính sổ với cô, làm Hàn Thanh không khỏi bắt đầu nghiêm túc lo lắng thời gian hết tác dụng của cái quyển trục kỹ năng này.
Căn cứ kinh nghiệm của cô trước đây, khi lấy hoặc sử dụng vật phẩm thuộc tính đặc thù, đồng hồ đều sẽ giải thích củ thể thời hạn. Nhưng mà kỳ quặc là lần này lại không hề nhắc đến, thật sự làm người ta có chút đau đầu.
"Nếu cô sợ chết như vậy, còn có lá gan tới gặp tôi?" Tạ Quân Phi cười lạnh một tiếng, cũng không cảm kích.
"Vốn là không dám." Cô gái cười cười, biểu cảm thoạt nhìn trông rất là bất đắc dĩ: "Bất quá vừa rồi sau khi nhìn quá trình cậu cùng người cải tạo cấp ba biến dị giao thủ, tôi cảm thấy cần phải đánh liều nói với cậu điều này một chút."
Tạ Quân Phi không nói gì.
"Một con quái vật mà ngay cả Lưỡi Kiếm Sói Thần mạnh nhất cũng không thể đối phó, tôi không nghĩ mình cần thiết phải vội vàng đi chịu chết như vậy. Đầu óc là cái đồ tốt, nếu mọc ở trong đầu thì phải sử dụng cho tốt, ngài nói có phải hay không?"
"50 điểm, tổng điểm năm chặng nhiệm vụ, ước chừng có thể đổi một bộ huyết thống, một Thần Khí cấp thấp, 150 điểm thuộc tính tự do." Cô gái vừa nói, vừa chậm rãi đến gần Tạ Quân Phi. Cô ta hạ thấp âm lượng: "Liệu có bao nhiêu người trên người có hơn 50 điểm? Đồ vật trân quý như thế, phàm là có người nào bắt được tới tay đầu tiên liền sẽ chọn tiến hành tự thân cường hóa. Bản thân càng mạnh, sau này tỷ lệ sống sót trong nhiệm vụ mới có thể càng lớn, cơ hội chiến thắng khi đối mặt với quái vật càng cao—— tin tưởng cậu cũng nắm được thông tin tương tự. Nhiệm vụ một khi thất bại trừ 50 điểm, vạn nhất ba ngày sau không hoàn thành nhiệm vụ suôn sẻ, không đủ điểm thì sẽ có kết cục gì tin rằng cậu sẽ rõ hơn tôi."
Cô ta tính toán chuẩn xác như vậy, rõ ràng là có chuẩn bị mà đến.
"Cô làm sao biết tôi không có 50 điểm?" Tạ Quân Phi lại bỗng nhiên cười.
Hàn Thanh ngẩn người.
Nói không sai, là người mạnh nhất mà Hàn Thanh đụng phải trên đường, Tạ Quân Phi này cơ bản một đường gặp thần giết thần gặp phật giết phật, bị cậu ta xem là mục tiêu thì không một ai có thể thoát khỏi ma trảo của cậu ta. Dựa trên cơ chế giết hành khách ngồi chung đoàn tàu có thể đổi lấy điểm tích luỹ, lấy được 50 điểm đối với cậu ta mà nói quả thực dễ như trở bàn tay.
Cô gái sửng sốt một chút, tuy nhiên rất nhanh trên mặt lại hiện lên nụ cười: "Mặc kệ nói như thế nào, 50 điểm đối với chúng ta mà nói cũng là đồ vật quý báu. Dưới tình huống như vậy ai nguyện ý lãng phí vô ích? Chúng ta hiện tại là châu chấu trên một sợi dây(*), một khi người nào chịu khổ thì người còn lại cũng không khá hơn."
*Châu chấu trên một sợi dây: tương tự với cùng hội, cùng thuyền.
"Hiện tại tôi giết cô, lấy điểm của cô, đối với tôi như vậy tốt hơn nhiều." Vẻ mặt Tạ Quân Phi cực kỳ lãnh khốc. Cậu ta không hề bị giọng điệu dụ dỗ của cô gái lừa, ngược lại càng thêm xảo quyệt khó đối phó hơn.
Nghe Tạ Quân Phi nói xong, biểu cảm trên mặt cô gái nháy mắt trở nên khó coi. Cô ta lạnh mặt, gần như có chút nghiến răng nghiến lợi nói: "Tạ Quân Phi, tôi có lòng tốt tới tìm cậu liên thủ, cậu đáp lại tôi như thế à? —— đừng cho là tôi không nhìn thấy vừa rồi đã xảy ra chuyện gì. Cậu bảo hộ người phụ nữ này chặt chẽ như vậy, chẳng lẽ không phải vì quyển trục kỹ năng kỳ quái kia? Tuy rằng không biết trên quyển trục rốt cuộc viết cái gì, nhưng mà xem cậu phản ứng thế thì cũng không phải đồ vật gì hữu dụng. Nếu người phụ nữ này ảnh hưởng lớn như thế với cậu...... Là hành khách lần đầu tiên lên xe...... Cậu chẳng lẽ dám cam đoan trên người cô ta có 50 điểm tích luỹ? Đến lúc đó nếu cô ta chết, sợ là cậu không chạy đi đâu được nữa." Cô ta dứt lời, ha hả cười lạnh hai tiếng, bộ dạng đã có dự tính sẵn trong lòng, toàn bộ việc xảy ra trước đó đều rõ như lòng bàn tay.
Tạ Quân Phi nháy mắt không nói chuyện nữa.
Trong khoảnh khắc đó, một trận ngập trời sát ý từ trên người cậu ta hừng hực thiêu đốt bốc lên, dường như hoá thành một ngọn lửa thật sự. Gió thổi tứ phía, Hàn Thanh không thể tưởng tượng được mà nhìn trên người Tạ Quân Phi lại lần nữa nổi lên từng tia sáng lam quỷ dị.
Cậu giơ trường đao trong tay lên, vẻ mặt nhất thời trở nên lạnh lùng, đôi mắt hẹp dài hơi buông xuống, giống như sứ giả Tu La đến từ địa ngục.
Cậu ta nhẹ giọng nói:
"Nếu thấy được thứ không nên thấy, cô hẳn là biết chính mình sẽ có kết cục gì."
Vừa dứt lời, trường đao trong tay tức khắc hóa thành một tia sấm chớp, bổ thẳng về phía cô gái!
"A ——!!!"
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, một bóng hình bỗng nhiên xuất hiện từ phía sau cô gái. Người đó một tay đẩy cô gái trước mặt ra, mặc dù trên mặt tràn đầy không tình nguyện cùng hoảng sợ, thân thể lại không e dè mà ưỡn ngực đón nhận lưỡi dao chói mắt của Tạ Quân Phi ——
Tức khắc một tiếng kêu rên chói tai phát ra, vang vọng một lúc lâu trên toàn bộ hành lang.
【 Phụt ——】
Máu tươi theo miệng vết thương phun trào ra, lập tức văng khắp hành lang, thân ảnh người nọ cũng theo tiếng động ngã xuống đất.
Hàn Thanh mở to hai mắt nhìn hết thảy những điều này, thậm chí không dám thở mạnh.
Soái ca này cứ vậy liền chết?
Hiện ra tặng đầu người hả?
Tên Tạ Quân Phi này cũng thật là đáng sợ đi? Một lời không hợp liền rút đao, nói chém người liền chém người, hoàn toàn không màng đến mấy lời hợp tác gì đó trong miệng đối phương, một bộ dạng độc lai độc vãng duy ngã độc tôn, thậm chí nói đến 50 điểm cũng không cách nào đả động đến cậu ta.
Chẳng lẽ...... Cậu ta thật sự tự tin vào bản thân đến như vậy?
Hay là...... Cậu ta kỳ thật đã nghĩ ra cách phá giải 'gen liên kết' kỹ năng cộng sinh với cô?
Một nỗi bất an trong giây lát vây quanh khắp cả người Hàn Thanh, cô chỉ cảm thấy lưng như bị một lưỡi dao đè lên, từng cơn ớn lạnh cả người.
"Tạ Quân Phi!" Cô gái kia tức khắc kêu lên ngạc nhiên.
"A, còn có con rối giúp cô chắn đao." Thiếu niên cười lạnh một tiếng, lại lần nữa giơ đao lên, định bụng chuẩn bị tấn công tiếp.
"Cậu điên rồi sao! Tôi là tới tìm cậu hợp tác!" Cô gái có chút luống cuống. Cô ta không tự chủ được mà lui về phía sau hai bước, trên mặt rốt cuộc bắt đầu nhịn không được toát ra thần sắc hoảng sợ.
"Hợp tác?" Tạ Quân Phi nhướng mày: "Tôi không cần hợp tác."
Cậu ta dứt lời, quay đầu lại nhàn nhạt liếc mắt nhìn Hàn Thanh một cái, ngữ điệu bình thường như đối với cô gái kia: "Giết cô trước, sau lại giết cô ta. Điểm vừa đủ 50, không nhiều không ít. Nhiệm vụ hoàn thành hay không với tôi mà nói không có ảnh hưởng quá lớn."
"Cậu!" Nội tâm cô gái thoạt nhìn có chút sụp đổ, nhất thời không nói nên lời.
Sau một lúc lâu, cô gái cắn chặt răng, gằn từng câu từng chữ: "Giết tôi đối với cậu không có bất luận lợi ích gì. Cậu ở trên đoàn tàu lâu như vậy, không phải không biết cái 'quy tắc' kia. Chỉ cần lúc này cậu không hoàn thành nhiệm vụ, một người sống sót dựa vào điểm tích luỹ săn thú trở về, thời điểm chuyến tàu tiếp theo xuất phát cậu sẽ phải đối mặt loại phó bản gì, cậu chẳng lẽ không biết? Cậu có tin tưởng có thể sống sót trong phó bản kế tiếp không?"
Hàn Thanh sửng sốt, những lời cô gái nói vừa rồi đã lộ ra một lượng lớn tin tức, làm cô nhất thời có chút khó có thể tiêu hóa nổi.
Nhưng mà lần này rõ ràng lời nói của cô gái rốt cuộc cũng có tác dụng. Sát ý trong mắt Tạ Quân Phi vẫn còn mãnh liệt, nhưng mà dộng tác trong tay lại không tiếp tục.
'Quy tắc'?
Quy tắc trong miệng cô gái đó chính xác là thứ gì?
Đại não Hàn Thanh bắt đầu hoạt động nhanh chóng, mọi thứ xảy ra từ khi lên chuyến tàu đến hiện tại bắt đầu loé lên trong đầu cô như một thước phim.
Mới vừa xuống đoàn tàu, đám đồ tể điên cuồng săn giết tân thủ máu chảy thành sông, người đàn ông đeo kính dụ dỗ các cô gái để thỏa mãn tư dục. Hai người mặc dù xuất phát điểm khác nhau, nhưng mục đích cuối cùng đều là một, chính là đổi lấy điểm tích luỹ.
Nhưng mà cẩn thận nghĩ lại, lúc ấy cô tựa hồ không nhìn thấy Tạ Quân Phi cùng cô gái thần bí này, thậm chí sau này cô lần đầu tiên gặp tên tiểu tử ác ma trong rừng cây, mục đích của cậu ta bất quá cũng là đoạt bảo vật thôi.
Mục đích của bọn họ đều chỉ là cướp đạo cụ, thoạt nhìn đối với điểm tích luỹ từ tân chủ dễ dàng lấy nhất cũng không làm họ hứng thú,
Liệu có bí ẩn gì ẩn chứa trong điều này không?
Nếu điểm tích luỹ đối với hành khách trên đoàn tàu này quý giá như thế, "lão nhân" bọn họ đã sống qua vài chặng không thể nào không hiểu rõ đạo lý này. Vậy thì vì cái gì mà như bảo thủ không chịu thay đổi, khắc chế chính mình không cần vì điểm tích luỹ mà đi đại khai sát giới?
Chắc chắn phải có lý do nào đó!
Hàn Thanh híp mắt, chỉ cảm thấy trong lòng dâng lên một đám sương mù, sau lại dần dần tiêu tán, trở nên rõ ràng.
Lúc đụng phải người đàn ông đeo kính trên đoàn tàu, hắn ta dọc theo đường đều hành động bí ẩn khiêm nhường, mục tiêu lựa chọn cũng vô cùng hạn chế, thậm chí thời điểm ra tay cũng cố tình đưa những cô gái đó đến khu rừng cách xa điểm khởi hành của tàu. Tuy rằng hắn ta làm chuyện ác nhưng cũng có trợ giúp rất lớn, nhưng nếu nói là để che mắt thiên hạ, để những kẻ mạnh hơn trên tàu không phát hiện ra hắn tàn sát người mới, có vẻ cũng hoàn toàn hợp lý.
Hàn Thanh một đường đi chạm mặt với đồng hành khách khác xem như không ít, hiện giờ đã tới thời khắc cuối cùng để thực hiện nhiệm vụ. Theo lý thuyết lúc này hành khách có năng lực muốn hoàn thành nhiệm vụ đại khái đều đã đến hiện trường. Nhưng mà dọc trên đường đi cô lại không nhìn bóng dáng của tên cao bồi tàn sát tân thủ.
Hắn chẳng lẽ có ý muốn ẩn núp? Dựa theo logic mà nói, thân thủ hắn ta so với tân thủ không hề yếu, hoàn toàn không cần thiết phải trốn như vậy.
—— Hay là có nguyên nhân khác? Càng có lẽ...... Hắn kỳ thật đã chết.
Nếu như đúng như lời cô gái kia nói, thời điểm đoàn tàu tiến hành kết toán nhiệm vụ sẽ có cơ chế chấm điểm. Như vậy tiêu chuẩn đánh giá của điểm đạt được sau khi giết hành khách và điểm đạt được sau khi hoàn thành nhiệm vụ tất nhiên sẽ khác nhau, ai cao ai thấp không cần nghĩ cũng có thể biết được.
Nếu cho là điểm thật sự sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến độ khó của 'phó bản' tiếp theo. Như vậy nói nhóm tay già đời trên chuyến tàu này không tấn công người mới là thông suốt hoàn toàn rồi!
Thậm chí nói...... Bọn họ tại thời hạn cuối cùng của nhiệm vụ, rất có khả năng sẽ giết chết 'đồ tể' còn sống dựa vào quá nhiều điểm tân thủ, do đó cân bằng độ khó nhiệm vụ tiếp theo. Sau khi thấy đủ loại cảnh tượng sinh tử khủng bố, lợi ích ngắn ngủi không phải là mục tiêu của bọn họ, có thể sống sót lâu dài trên đoàn tàu này, ngược lại mới là mục đích cuối cùng của họ!
Trong nháy mắt, tất cả bế tắc dường như đều được giải quyết dễ dàng, Hàn Thanh chỉ cảm thấy cả người đột nhiên như được khai sáng.
Rõ ràng muốn sống sót trên chuyến tàu này tàn khốc như thế, cơ chế cân bằng quý giá duy nhất dành cho tân thủ lại được giấu sâu đến vậy. Nhóm 'người chơi lâu năm' này căn bản không quan tâm đến sự sống chết của người chơi mới, thờ ơ với màn đại khai sát gới của 'đồ tể'. Khinh miệt mạng người giống như cỏ rác kiến nhỏ. Ha ha......
Thật đúng là trớ trêu mà.
Nhìn hai người này giằng co phía rước, Hàn Thanh nhất thời cảm thấy buồn cười.
Thảo nào sau khi nghe cô gái này nói xong, tên thiếu niên ác ma này lại không tiếp tục tấn công, nhìn dáng vẻ đối phương tựa hồ cũng nhìn thấu tâm lý cậu ta, đều là 'người chơi lâu năm', cô ta tự nhiên hiểu rõ nội tâm cậu ta rốt cuộc suy nghĩ cái gì.
Nhưng mà Hàn Thanh còn chưa phân tích xong, một giọng nói trong trẻo lại bỗng nhiên vang lên, ngay lập tức cắt đứt mạch suy nghĩ của cô:
"Thì làm sao?"
Thanh âm Tạ Quân Phi cực kỳ lãnh đạm, lông mày hơi nhướng lên, trên gò má tuấn lãng lại non nớt lộ ra một nụ cười giễu cợt lạnh lẽo. Như thể đang nói cho đối phương một đạo lý ——
Vậy thì sao? Cho dù độ khó có tăng lên, lão tử vẫn có thể theo đó mà đánh.
Cô gái kia cùng Hàn Thanh nghe xong đều không khỏi sửng sốt.
Cuộc đàm phán bỗng rơi vào bế tắc.
—— Trong nháy mắt, bầu không khí xung quanh chìm vào sự im lặng đáng sợ.