Lưu Hoành cùng Lâm Khả Dao không hẹn mà cùng liếc nhìn nhau, thật sự là có chút không hiểu được hai người trước mặt này rốt cuộc có ý gì mà đứa nào cũng đều tự đâm bản thân một đao vậy.
Cho dù là cộng sinh, một bên bị thương bên kia cũng chịu thiệt theo, này cũng không có gì to tát nhỉ? Nếu người cải tạo gen thật sự có đặc tính như thế, đối với bọn họ mà nói ngược lại là chuyện tốt nha! Chỉ cần đâm mạnh người cải tạo gen cấp bốn này cũng sẽ khiến một bên khác bị thương nặng theo, chuyện này sẽ kết thúc, dễ đối phó hơn nhiều.
Nhưng mà sau một lúc lâu, trên mặt của ba người còn lại rốt cuộc cũng lộ ra vẻ khiếp sợ.
—— Chỉ thấy vết thương đầu tiên trên cánh tay Hàn Thanh và Tạ Quân Phi không biết từ khi nào đã bắt đầu lặng yên không một tiếng động mà khép lại. Lúc đầu chỉ là một chút da thịt dính vào nhau, vài giây sau, miệng vết thương thế nhưng lại liền với nhau một cách nhanh chóng. Chỉ chốc lát sau miệng vết thương đầm đìa máu đã biến mất, chỉ để lại một dấu vết mềm mềm màu hồng thật dài.
Mà vết sẹo thứ nhất trên cánh tay Tạ Quân Phi cũng như thế.
Hàn Thanh cúi đầu nhìn tay còn lại của mình. Chỉ thấy sau một khoảng thời gian, một đường sẹo khác cũng dường như bắt đầu chậm rãi có dấu hiệu lành lại. Máu thịt xung quanh đã bất tri bất giác mà bắt đầu thong thả dính vào, giống như nam châm hút lẫn nhau, máu thịt đã dần tụ lại.
Cảm giác tê dại do vết thương đang lành ngứa ngáy khó chịu, Hàn Thanh nắm chặt tay, cố gắng đè nén cảm giác này. Hiện tại cô cần phải đánh lên mười hai vạn phần lực chú ý, đầu óc luôn phải tỉnh táo —— nhiệm vụ lần này chỉ cần một chút sai sót liền sẽ vạn kiếp bất phục. Thậm chí có thể nói là một trận liều chết cuối cùng của bản thân cô và nhóm người này.
"Bây giờ cậu đã hiểu chưa?" Cô cười lạnh nói.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau.
Sự thật đã bày ra trước mắt, không thể chối cãi.
Và vẻ mặt của Tạ Quân Phi cũng càng trở nên nghiêm túc.
Cậu ta đưa tay lên trên đánh giá từ trên xuống hai cánh tay mình, đôi mắt hẹp dài hơi nheo lại, như đang suy tư điều gì đó.
"Giờ còn ai phản đối nữa không?" Hàn Thanh lại nói.
Không có người trả lời.
Tuy nhiên từ sắc mặt nặng nề và nghiêm trọng của nhóm người trước mặt có thể nhìn ra được, bọn họ cuối cùng đã bắt đầu tiếp nhận sự thật khó tin phía trước.
Bầu không khí trong nháy mắt rơi vào tĩnh lặng kéo dài, chỉ còn lại tiếng hít thở nặng nề ẩn ẩn bốn phía xung quanh. Không khí vô cùng trầm trọng trong giây lát.
"Nếu không có ai lên tiếng tôi sẽ coi là mọi người đều đồng ý." Hàn Thanh gật đầu nói: "Tốt, như vậy chúng ta hãy chuyển sang chủ đề tiếp theo —— làm thế nào để giết chết người cải tạo gen cấp ba."
Tạ Quân Phi nghe vậy nhìn Hàn Thanh một cái, trong mắt toát ra một chút thần sắc kinh ngạc. Thậm chí ngay cả Lâm Khả Dao đằng sau cậu nghe xong cũng nhíu mày, nhìn Hàn Thanh với vẻ khó tin.
"Chẳng lẽ cô...... Cô nghĩ ra cách gì rồi à?" Lưu Hoành ở một bên rốt cuộc ngồi không yên. Vẻ mặt anh ta sợ hãi nhìn cô gái nhỏ nhắn gầy yếu trước mắt, thật sự là có chút không thể tin được những lời này lại phát ra từ miệng cô.
Trong nhóm người bọn họ, Hàn Thanh không thể nghi ngờ là người yếu nhất. Nhìn qua rõ ràng là lần đầu lên tàu, tố chất cơ thể đặt ở trong đám người bình thường thậm chí còn dưới mức trung bình, hơn nữa cũng căn bản không có khả năng trao đổi bất kỳ điểm tăng huyết thống và thuộc tính nào. Sao cô có thể dõng dạc nói ra mấy lời như sẽ đối phó với người tạo gen cấp ba —— không phải là nói xàm xí à?
Bởi vì dọc đường đi chịu hãm hại quá nhiều, cho nên ghi thù đám người chơi lâu năm bọn họ, vì thế đơn giản là muốn lôi kéo bọn họ chết chung?
Lưu Hoành không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh. Nhưng mà anh ta lại cảm thấy như suy nghĩ của mình có chỗ nào đó không ổn, cụ thể không đúng chỗ nào, nhưng dường như lại không thể nói ra thành lời. Trong đầu hỗn loạn, giống như đống keo nhão.
"Đúng vậy." Khoé miệng Hàn Thanh gợi lên một ý cười nhạt: "Tôi biết mọi người đang nghi ngờ tôi. Nhưng tôi hy vọng mọi người có thể hiểu —— hiện tại trừ khi có người lập tức đưa ra phương án tốt hơn, cũng như có thể lập tức triển khai. Nếu không tất cả chúng ta đều sẽ cách cái chết không còn xa. Nếu như đều là chết, vậy thì tại sao không nghe một chút kiến nghị của tôi, có lẽ còn có một tia sống sót."
Không ai lên tiếng.
Hàn Thanh nói không sai, mọi người nhất thời không thể phản bác được gì.
Tuy nhiên nội tâm kiêu ngạo làm bọn họ trong một lúc thật sự khó có thể cúi đầu —— tốt xấu gì cũng đã ở trên tàu một khoảng thời gian, bọn họ sớm đã thành thói quen sống như Diêm Vương gặp thần giết thần gặp Phật giết Phật rồi, đối với nhân vật nhỏ yếu như Hàn Thanh, lúc trước làm gì có tư cách đứng nói chuyện trước mặt bọn họ? Quả thật chỉ cần một ngón tay là có thể bóp chết cô một cách nhẹ nhàng như thể bóp chết một con kiến.
Nhưng mà hiện tại, tự nhiên lại muốn bọn họ nghe theo sắp đặt của một con kiến con. Tuy rằng cô hiện giờ cùng Tạ Quân Phi ràng buộc cộng sinh, có thể nói là cộng đồng chung sinh mệnh, nhưng bọn họ vẫn rất khó thuyết phục bản thân.
Lâm Khả Dao cùng Lưu Hoành đều đồng thời hiện lên vẻ rối rắm trên khuôn mặt.
Qua một lúc lâu, cuối cùng, một giọng nói trong vắt đánh vỡ sự im lặng.
Tạ Quân Phi nhìn thẳng Hàn Thanh, chậm rãi nói:
"Được, cô nói tiếp đi. Tôi thật ra rất tò mò kế hoạch trong miệng cô là cái dạng gì."
Dứt lời, cậu ta dừng một chút, rồi lại nheo mắt lại, trong giọng nói lộ ra sự lạnh lùng u ám:
"Nhưng cô phải cẩn thận, trong chốc lát nếu để cho tôi biết cô nói nhảm, tôi nhất định, sẽ làm cô chết rất khó coi."
......
Tạ Quân Phi ra mặt đồng ý, cục diện trận chiến hiện tại cuối cùng đã đạt được sự thống nhất trong thời gian ngắn.
Nhìn ba người diện mạo khác nhau trước mặt, Hàn Thanh cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi từ tận đáy lòng—— liệu ai có thể ngờ được, một đường này cô đụng phải tên sát nhân ác quỷ đáng sợ nhất hiện giờ lại cùng đi với nhau, chung sống hoà thuận, cuối cùng còn đứng chung một chiến tuyến?
Mọi việc trên đời này thật đúng là không đuổi kịp sự biến hoá của kế hoạch, phong thuỷ thay phiên luân chuyển mà.
Khẽ ho một tiếng, Hàn Thanh nhanh chóng sắp xếp lại mớ suy nghĩ hỗn độn trong lòng, giọng điệu bình tĩnh tiếp tục nói: "Tốt, vậy thì tôi hỏi mọi người một vấn đề."
Ba người lẳng lặng nhìn cô, vẻ mặt hết sức nghiêm túc, quả thật như thể đang nghe cô giáo giảng bài.
"—— Từ lúc tôi rạch vết dao đầu tiên đến bây giờ, có ai chú ý tới miệng vết thương từ lúc rách ra đến khi bắt đầu khép lại tổng cộng đã mất bao lâu?"
Lưu Hoành và Lâm Khả Dao lại lần nữa hai mặt nhìn nhau.
Này cmn ai mà để ý tới chứ? Lúc ấy hai người bọn họ đã sớm bị cú twist một đao kia của Hàn Thanh làm cho choáng váng, huống hồ một đao kia lại không phải đâm vào người mình, ai lại có tâm tư đi tính toán thời gian mấy chuyện này.
"Mười giây." Cách đó không xa, thanh âm trong trẻo trầm ổn của Tạ Quân Phi lại truyền đến.
"Không tồi." Lần này, trên mặt Hàn Thanh rốt cuộc lộ ra vài phần tán thưởng.
"Tôi đã đếm thời gian. Từ lúc tôi bổ nhát dao đầu tiên, đến lúc miệng vết thương có dấu hiệu khép lại, tổng cộng tốn mười giây. Từ khi miệng vết thương bắt đầu khép lại, đến khi hoàn toàn lành hẳn, tổng cộng mất 30 giây." Hàn Thanh tiếp tục nói.
Trên mặt mọi người lại hiện ra vẻ ngạc nhiên.
Không ngờ dưới tình cảnh hỗn loạn vừa rồi, cô gái trước mặt này cùng Tạ Quân Phi thậm chí có thể tính toán được một đoạn thời gian nhỏ này. Tính cách bình tĩnh cùng với năng lực phân tích tỉ mỉ thật sự là quá mức mạnh rồi đó?
Điều này thật sự căn bản không giống một người bình thường!
Hai người này giống nhau ở chỗ họ bình tĩnh một cách biến thái kinh người.
"Chỉ là mốc thời gian này biết thì cũng vô ích, vạn nhất chỉ là trùng hợp......" Lưu Hoành do dự nói, anh ta cảm giác như có gì đó không ổn.
Anh ta chính là người như vậy, mặc dù từ nhỏ đến lớn đầu óc đều không xem là thông minh, cơ mà có đôi khi luôn có một số giác quan thứ sáu kỳ lạ không biết từ đâu mà ra. Tuy rằng hầu hết thời điểm không quá chuẩn xác, nhưng có lúc lại đúng đến đáng sợ. Hơn nữa với tính tình thẳng thắn lỗ mãng của mình, nên nghĩ đến cái gì anh ta cũng đều nói thẳng.
Nhưng mà mới vừa mở miệng anh ta liền có chút hối hận rồi. Tình huống hiện giờ ngay cả Tạ Quân Phi cũng tạm thời tán thành cô gái này, mình mở mồm xen vào vạn nhất chọc đến tiểu tử ác ma không hài lòng thì làm sao đây.
Anh ta đánh không lại tên sát nhân cuồng ma vui buồn thất thường này, nếu tên đó thật sự muốn đối phó anh ta, cùng lắm chỉ cần một đao là được.
Nhưng sắc mặt Hàn Thanh không hề tỏ ra khó chịu. Ngữ khí cô không nhanh không chậm, dường như tâm trạng không hề bị ảnh hưởng bởi sự cắt ngang của người đàn ông đầu trọc: "Tốt. Nói tới đây, tôi lại muốn hỏi mọi người một vấn đề nữa —— có ai đã từng nghiêm túc nghĩ qua, đi lên chiếc đoàn tàu, khiến chúng ta trải qua những chuyện đẫm máu khủng bố này, mục đích cuối cùng của đoàn tàu rốt cuộc là gì?"
Xung quanh vô cùng tĩnh lặng, khong ai có thể đáp lại được.
Sau một lúc lâu, Lưu Hoành rụt cổ lắp bắp trả lời: "Thứ...... Thứ chết dẫm này là muốn chúng ta phải chết."
Hàn Thanh liếc xéo anh ta một cái, tức khắc có chút cạn lời.
Vẫn không ai lên tiếng.
"Cho nên là thật sự không có ai nghiêm túc nghĩ tới sao?" Hàn Thanh không nhịn được thở dài một hơi.
"Nếu không ai nói, thì để tôi chủ động hỏi vậy."
Một lát sau, cô quay đầu lại, nói với Tạ Quân Phi: "Cậu nghĩ sao, là người mạnh nhất trên đoàn tàu, Tu La địa ngục. Tôi cảm thấy cậu là người có tư cách nhất trả lời vấn đề này."
Tạ Quân Phi lẳng lặng nhìn cô, biểu cảm trong đôi mắt vô cùng sâu sắc.
Không khí cực kỳ yên tĩnh.
Một lúc sau, cuối cùng cậu cũng chậm rãi nói:
"Trở nên mạnh hơn."
Vừa dứt lời, Lâm Khả Dao ở nơi không thể thấy cách đó không xa nhẹ nhàng híp mắt phụ hoạ.
"Không sai." Hàn Thanh gật đầu: "Kỳ thật ban đầu khi gặp phải những sự kiện khó tin này, tôi cũng từng cảm thấy vô cùng hoang mang và bế tắc. Hết thảy giống như một thế cục nan giải ——nhiệm vụ gian nan, hoàn cảnh nguy hiểm, cùng với các người đồng hành khách. Quả thật chính là từng bước đẩy tôi vào ngõ cụt. Tôi thậm chí không thể tin được tất cả mọi thứ đều là thật sự, ở trong thâm tâm hi vọng đó chỉ là một cái trò đùa dai, hoặc là chương trình thực tế chơi khăm nào đó. Ném nọi người đến rừng rậm hoang tàn vắng vẻ trong sơn cốc quay lén họ sinh tồn trong tuyệt cảnh —— mãi đến về sau, tôi mới phát hiện mọi chuyện hình như không phải như thế."
"Có ai đã từng thắc mắc nếu chuyến tàu thật sự chỉ vì đơn thuần muốn giết người, vậy thì tại sao lại đặt ra giả thiết số lần trọng sinh kỳ quái như vậy, thậm chí còn có cái gọi là 'hệ thống bảo vệ tân thủ'? Trực tiếp kéo chúng ta đến một cái hố to rồi chôn sống toàn bộ chẳng phải là tốt rồi à, hà tất gì phải hao phí công sức như thế?" Hàn Thanh lại nói.
"Vì...... Vì bỡn cợt chúng ta!" Lưu Hoành lại nói tiếp.
Hàn Thanh lại nhìn anh ta, trong giây lát chợt cảm thấy có chút buồn cười.
Tuy nhiên những lời Lưu Hoành cũng không phải không có lý.
Cô bất đắc dĩ lắc đầu, biểu cảm lần nữa trở nên nghiêm túc: "Ừm, nếu muốn suy luận kĩ càng, cũng không loại trừ nguyên nhân này. Nhưng cho dù là đùa bỡn cũng được, trở nên mạnh hơn cũng được. Có một ý nghĩa thật sự sâu xa ẩn chứa trong đó —— đó chính là đằng sau đoàn tàu có một thứ, bất luận là thế lực nào, hắn, cũng không hẳn là muốn chúng ta chết."
Bầu không khí tức khắc lại rơi vào sự im lặng quỷ dị.
Lưu Hoành và Lâm Khả Dao hai mặt nhìn nhau, gần như không thể tin được vào tai mình.
—— Bọn họ không nghe lầm chứ? Mục đích của đoàn tàu B612 này không phải để chơi chết họ?
Cô gái này rốt cuộc đang giỡn gì thế? Đây thật đúng là trò hề hài hước nhất anh ta đã nghe trong vài năm qua.