Mở chiếc hộp đầu tiên, ở trong có một chiếc đồng hồ điện tử bằng kim loại. Chế tác tinh xảo tinh tế, hoa văn đẹp đẽ, vừa nhìn vào chất liệu liền biết nó có giá trị vô cùng xa xỉ. Trùng hợp là, cô vừa thấy một cái có cùng kiểu dáng như vậy trên tay người đàn ông đeo kính.
Ở dưới đáy hộp còn có một tờ giấy nhỏ.
【 Hướng dẫn sử dụng 】
【 Dụng cụ dành riêng cho điểm tích luỹ của tàu tốc hành B612. Nó có thể ngăn chặn một cuộc tấn công chết người bừa bãi, nhiệt liệt đề cử cho tân thủ sử dụng. 】
【 Lưu ý: Không được tháo nó ra sau khi đã đeo vào, vi phạm nguyên tắc lập tức xoá sổ. 】
Là một hành khách đã sống sót trên tàu, người đàn ông đeo kính cũng đang dùng nó, vậy thứ này chắc hẳn không có vấn đề gì.
Hàn Thanh vừa mới cầm lấy đồng hồ, ngay sau đó liền nghe thấy một tiếng kêu đinh tai nhức óc đầy sợ hãi từ hàng ghế phía sau truyền đến ——
"A!!!!!"
"Có quỷ!!!! Cứu mạng a!!!!!"
Tiếng quát tháo tê tâm phế liệt, chủ nhân của tiếng hét dường như đã bị dọa sợ mất mật. Nghe thấy âm thanh có vẻ xuất phát từ một cô gái trẻ, Hàn Thanh không khỏi nhớ lại mấy người phụ nữ đã vội vàng chạy trốn sau khi nhìn thấy tranh chấp ở toa tàu bên cạnh.
"Không cần sợ, yên lặng chờ nó rời đi là được. Bịt tai lại, đừng nhìn nó." Một giọng nói có chút quen thuộc nhàn nhạt truyền đến.
Hàn Thanh nhíu mày, người vừa phát ra âm thanh chính là người đàn ông đeo kính vừa nói chuyện với cô.
Xem ra anh ta đã tìm thấy được mục tiêu mới.
Ba người phụ nữ vội vã chạy lướt qua anh ta, người đàn ông đeo kính vừa nhẹ giọng an ủi họ, vừa đi bên cạnh các cô ấy, kiên nhẫn nói: "Sau khi xuống xe mọi người cứ trực tiếp đi theo tôi, đợi ba ngày sau tôi có thể đưa các cô về. Đến lúc đó sẽ không có chuyện gì xảy ra cả."
"Cảm...... cảm ơn anh......" Ba cô gái kia thoạt nhìn không quá 18-19 tuổi, nước da trắng trẻo, ngoại hình ưa nhìn, có vẻ là sinh viên đại học cùng nhau đi du lịch. Các cô ấy người thì nức nở nghẹn ngào thấp giọng khóc thút thít, người thì lau nước mắt, một bên thì chân thành nói lời cảm ơn người đàn ông đeo kính đứng bên cạnh.
"Không cần cảm ơn. Đây là việc đàn ông nên làm." Người đàn ông đeo kính hơi mỉm cười, giọng điệu vô cùng phong độ.
Hàn Thanh để ý thấy trên tay ba cô gái trống không, nhìn dáng vẻ chỉ lo chạy trốn, vẫn chưa lấy gói hàng từ trên xe đẩy.
Hàn Thanh không muốn để ý tới bọn họ, cô cầm đồng hồ trước mặt lên, không chút suy nghĩ trực tiếp mang vào tay.
"A!! Cô!! Mau gỡ nó xuống! Không thể đeo được!!" Một cô gái tóc ngắn ánh mắt sắc bén nhìn thấy động tác của Hàn Thanh, hét lên ngăn cản hành động của cô.
Nhưng thật đáng tiếc đã quá muộn, Hàn Thanh đã đeo nó lên.
Trong nháy mắt, Hàn Thanh một lần nữa thấy rõ ràng vẻ thất vọng trên gương mặt của người đàn ông đeo kính.
"Lâm Hoa nói một khi đã đeo thứ này rồi thì không thể tháo ra. Cả đời này đến khi chết cũng không thể thoát khỏi đoàn tàu này, cô sao lại ngốc như vậy hả! Cô sắp chết rồi!" Cô gái tóc ngắn dường như vẫn chưa hoàn hồn lại sau cơn khủng hoảng vừa rồi, không kịp lựa lời mà nói.
"Các cô không có lấy gói hàng à?" Hàn Thanh quyết định tránh đi cái đề tài này. Cô cẩn thận liếc nhìn ba cô gái: "Vừa rồi tôi nghe thấy thông báo của đoàn tàu nói nhân viên phục vụ sẽ phát vật phẩm có thuộc tính ngẫu nhiên."
"Tôi......" Cô gái tóc ngắn tức khắc nghẹn lời, vẻ mặt cô ta trở nên khó coi, tiến lên hai bước về phía người đàn ông đeo kính bên cạnh: "Chúng ta không cần thứ mà tên đó gửi tới, nó là xác sống đó! Nó sẽ giết chúng ta! Lâm Hoa nói sẽ bảo vệ chúng tôi, sau đó đưa chúng tôi về nhà."
"Hu hu hu...... Thứ đó thật đáng sợ, tôi thậm chí không dám nhìn nó......" Một cô gái tóc dài trông có chút tò mò, nhưng nỗi sợ hãi vẫn chiếm lấy tâm trí cô ta. Cô ấy vừa khóc vừa run bần bật.
"Đúng vậy, hu hu hu......" Một cô gái khác nói xong cũng gào khóc lên.
Trong toa tàu trong nháy mắt lập tức tràn ngập tiếng khóc.
Hàn Thanh ở trong lòng yên lặng thở dài một hơi, không nói gì.
Cô giờ phút này hơi do dự có nên tốt bụng mà nhắc nhở những cô gái trước mặt không nên quá tin tưởng lời nói của tên Lâm Hoa này không. Người đàn ông này rõ ràng không đơn giản như những gì anh ta nói. Sau khi tận mắt nhìn thấy người phục vụ đã chết kia, rõ ràng mọi thứ phát trên radio đều là sự thật. Nếu chuyến tàu này thật sự nguy hiểm như lời người đàn ông đeo kính nói thì tỉ lệ sống sót là rất thấp. Vì vậy, những cô gái không nhận được vật phẩm ngẫu nhiên này rất có thể sẽ chết sau khi ra khỏi tàu.
Hơn nữa, rất có khả năng đó là một cái chết bất thường, thậm chí là bị hắn sát hại.
Bất quá thì Hàn Thanh châm chước chưa nói ra, Lâm Hoa, tên đàn ông đeo kính lại bỗng nhiên ha hả cười, ngữ khí trào phúng: "Hoá ra cô nói cái gì mà không tin tưởng vừa nãy đều là gạt tôi, hại tôi có lòng tốt nhắc nhở muốn giúp cô về nhà, kết quả cô lại nói sẽ gọi cảnh sắt bắt tôi. Cô là người phụ nữ không những không biết trả ơn mà tâm cơ còn thâm độc nữa."
Vừa dứt lời, ba cô gái kia liền đồng thời thay đổi sắc mặt, vẻ mặt cảnh giác mà nhìn Hàn Thanh, thậm chí còn không tự chủ được mà lùi về phía sau vài bước, giống như Hàn Thanh là một sinh vật đáng sợ nào đó.
"Nghe nói là sẽ phát vật phẩm thuộc tính ngẫu nhiên trong hộp. Tôi tương đối tò mò, cho nên muốn đến hỏi thử." Hàn Thanh chớp hai mắt, cô liếc nhìn chiếc đồng hồ trên tay, lập tức mặt lộ vẻ hoảng sợ: "Này...... Cái này, không thể tháo nó ra sao?"
"Trễ rồi, tháo xuống thì chỉ còn đường chết." Người đàn ông đeo kính cười chế nhạo hai tiếng: "Thêm nữa đây là một cái chết vô nghĩa. Với lại cô nghĩ xem có đồ tốt nào mà lại cho không mọi người như vậy, chẳng qua nó đều là những mánh khoé nhỏ vô dụng thôi. Nếu nó có ích thì tôi đã sớm lấy rồi."
Động tác Hàn Thanh dừng lại, cô lúc này mới để ý đến trên tay người đàn ông đeo kính lại trống trơn, lúc xe đẩy đi qua anh ta không hề lấy thứ gì?
Điều này quả thật khiến cô hơi bất ngờ.
Thế nhưng Hàn Thanh lại lần nữa bắt được từ ngữ mấu chốt trong miệng người đàn ông đeo kính.
Cái chết 'vô nghĩa'? Ý muốn ám chỉ trong cái chết của hành khách còn có sự phân chia giữa có ý nghĩa và vô nghĩa sao?
Quả nhiên không ngoài dự tính của cô, mọi thứ không hề đơn giản như vậy.
"Cô làm như vậy thật sự quá lỗ mãng." Cô gái tóc dài ở bên cạnh bình luận.
"Quên đi, nói với cô ta làm gì. Cô ta vừa mới lừa gạt người khác, vừa nhìn liền biết không phải chuyện tốt đẹp gì. Huống chi Lâm Hoa cũng không thể chăm lo hết chúng ta. Đến lúc đó nếu thật sự có chuyện gì thì làm sao bây giờ, Lâm Hoa làm thế nào bảo vệ tốt chúng ta."
"Ừm, đúng là như vậy."
"Cô cứ từ từ chơi một mình đi, lần này đừng hòng nghĩ đến việc xin tôi giúp đỡ, sống chết mặc sức cô." Người đàn ông đeo kính hừ lạnh một tiếng, ném ra một câu, tiếp đó liền đưa ba cô gái đi đến một hàng ghế khác.
Ba cô gái trẻ lau nước mắt, đi theo sát phía sau người đàn ông đeo kính, trước khi đi còn dùng ánh mắt thương hại liếc nhìn Hàn Thanh một cái, ánh mắt kia như muốn nói: Cô chết là cái chắc.
Hàn Thanh không lên tiếng. Cô một tay vuốt ve chiếc đồng hồ kim loại trên tay, lòng bàn tay truyền đến cảm giác lạnh lẽo thấu xương, như có một cơn ớn lạnh vô tận. Tâm tình cô có chút phức tạp, chỉ yên lặng nhìn đoàn người kia đi xa.
Đúng như dự đoán, người đàn ông đeo kính không có đem việc đồng hồ có thể ngăn cản một đòn chí mạng ra nói cho ba cô gái này biết.
Xe đẩy "xác sống" đã sớm biết mất từ lâu, các cô gái đã bỏ lỡ cơ hội duy nhất cứu sống bản thân.
......
Sau khi nhận thấy việc mở gói hàng sẽ bị những hành khách khác thấy, Hàn Thanh quyết định cất cái hộp đi trước, chờ sau khi xuống xe lửa tìm một nơi không có ai mới mở ra.
Tục ngữ có câu Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội*. Huống chi cô hiện giờ tay trói gà không chặt. Tuy nói rằng trên tàu không thể giết người, nhưng vạn nhất bị người khác để mắt đến, sau khi xuống tàu bị theo dõi nhằm giết người cướp của, vậy thì cũng quá phiền toái.
* 匹夫无罪,怀璧其罪: Thất phu (dân thường) không có tội nhưng vì sở hữu ngọc quý mà bản thân không xứng có được, khiến người ta thèm thuồng để ý, ấy chính là cái tội. Ý chỉ những người có thứ quý giá trong người thường bị người khác ghen ghét, dòm ngó, hãm hại.
Đoàn tàu đặc biệt nhắc nhở cái này, có thể thấy được sự tình không nhỏ.
Hàn Thanh là một trạch nữ, năm nay vừa mới bước qua sinh nhật tuổi 22. Ngày thường cô rất hiếm khi tham gia các hoạt động rèn luyện thể thao ở bên ngoài, toàn thân đều toát lên vẻ ốm yếu.
Với điều kiện như cô ở trên chiếc tàu này hẳn sẽ thuộc nhóm có tình trạng bất lợi nhất, theo người ta thường hay nói là đáy của chuỗi thức ăn. Cứ cho rằng giết nhau sau khi xuống tàu sẽ đem lại lợi ích, vậy thì cô chắc chắn là một trong những mục tiêu đứng mũi chịu sào được nhắm tới.
Tình thế hiện giờ đối với cô là cực kỳ nguy hiểm, Hàn Thanh phải hết sức cẩn thận mới có thể sống sót.
Sau khi thu dọn kiện hàng, Hàn Thanh ngẩng đầu, chợt thấy đã có vài ánh mắt dò xét ở bên cạnh đồng loạt hướng về cô.
—— Mới vừa rồi mấy vị hành khách này đều đang ngủ gật cách cô không xa, vậy mà giờ phút này không hẹn mà nhìn thẳng vào cô, ánh mắt gắt gao mà nhìn chằm chằm bao hàng Hàn Thanh đang nắm chặt trong tay. Trừng mắt nhìn tò mò đến nỗi tròng mắt cũng sắp rớt ra. Hàn Thanh nhất thời cảm thấy phía sau lưng ớn lạnh, lông tơ trên người đều thiếu chút nữa dựng lên.
Mặc dù bọn họ nhận ra Hàn Thanh đã chú ý đến ánh mắt của mình, đám người kia lại không có một chút gì là muốn kiềm chế, còn càng thêm không kiêng nể mà dán chặt mắt vào. Trong đó một nam nhân khoảng 30 tuổi mặc bộ đồ lao động màu xanh dương, xem ra là công nhân công trường, anh ta thậm chí còn liếm môi một cách biến thái, rõ ràng là đã bắt đầu nghĩ đến chuyện gì đó trong đầu.
Hàn Thanh bị nhìn đến không được tự nhiên, cảm giác đứng ngồi không yên.
Cô ngây lập tức nhận ra được một vấn đề.
Hiện tại cô quả thật chính là một em bé mới tập đi, cho dù hướng dẫn trên đồng hồ là sự thật, kim bài miễn tử này chỉ có thể chống chọi duy nhất một lần nguy hiểm đến tính mạng, cũng không thể giúp cô đến cuối cùng.
Điều đó có nghĩa là, tất cả những ai đang ngồi trên chuyến tàu này bây giờ đều có thể đã muốn lấy mạng cô.
Cô hiện tại đơn độc không có nơi nào để nương tựa.