Còn uy hiếp y, nếu tiếp tục nói nhảm, sẽ có rất nhiều biện pháp làm y câm miệng, phương pháp đe đọa cụ thể là nhắc đến hình ảnh trong quyển sách, thị nữ cơ trí Nam Tinh tri kỷ giải thích cho Lâm Hành Chi: “Trên trang đó, Vương gia đem Vương phi ấn ở trên bàn hôn, hôn tới khi nàng câm miệng.”
Lâm Hành Chi:……
Ám chỉ quá rõ ràng, Lâm Hành Chi lựa chọn chủ động câm miệng.
Có lẽ Lệ Vương rất hài lòng với phản ứng của Lâm Hành Chi nên cũng không miệt mài theo nữa, sau khi Lâm Hành Chi ăn xong liền dẫn y đi tham quan Vương phủ.
Mặt trời càng lúc càng lớn, phản ứng trên người Sở Chiêu dần dần rõ ràng, chỉ cần đi bên cạnh, Lâm Hành Chi có thể cảm nhận được hơi nóng từ trên người Sở Chiêu tỏa ra. Không biết ở một thời điểm nào đó hoặc trong nháy mắt, trán Sở Chiêu đã đầy mồ hôi.
Lâm Hành Chi lôi kéo người trốn vào phía hành lang dài, “Không đi dạo nữa, ta cho người vào cung thỉnh thái y, còn có thể dùng băng, ta cho người đi lấy thau băng tới giúp ngài làm mát."
Sở Chiêu ngồi Lâm Hành Chi đứng, y nói xong đang định kêu người, lại bị ôm chặt eo, “Đừng kêu, vô dụng thôi.”
Chỉ cần Sở Chiêu chạm vào eo y đã nóng bừng, cho dù Sở Chiêu có cố gắng kiềm chế bản thân, Lâm Hành Chi vẫn có thể cảm nhận được bàn tay đang đặt trên thắt lưng không ngăn được mà phát run, trên trán từng hạt mồ hôi lớn rơi xuống, khuôn mặt cũng bởi vì thân thể phải chịu những đau đớn khủng khiếp mà trở nên trắng bệch, thậm chí là vặn vẹo.
Tựa hồ sợ làm Lâm Hành Chi bị thương, Sở Chiêu rút tay từ bên thắt lưng y ra, nắm chặt thành quyền, gân trên mu bàn tay nổi lên, Lâm Hành Chi cũng nhìn thấy bên trong mạch hình như có sâu bọ bò tới.
Y không thể tin được nhìn Sở Chiêu:" Ngài rốt cuộc là trúng độc hay là cổ độc?" Thanh âm mang theo sự run rẩy mà chính y không hề biết.
Sở Chiêu không đáp, chỉ nói: “Ta về phòng trước, em đi đi……”
Hắn muốn Lâm Hành Chi tìm một nơi đợi hắn nhưng chưa kịp nói xong đã bị Lâm Hành Chi ngắt lời" Ta đưa ngài đi."
Sau đó kéo Sở Chiêu đứng dậy, đỡ hắn rời đi.
Mọi người đều biết hôm nay là ngày mấy, Nam Tinh và những người khác đã đợi ở cửa phòng Sở Chiêu, sau khi vào cửa Lâm Hành Chi mới phát hiện trong phòng không có gì thay đổi, cũng không thiếu thứ gì.
Để Sở Chiêu ngồi xuống trường kỷ, Lâm Hành Chi quay người lại hô: "Nam Tinh, chậu băng!"
Nam Tinh bước nhanh vào cửa, sắc mặt nặng nề, hướng Lâm Hành Chi lắc đầu, “Vương phi, vô dụng thôi, tất cả biện pháp đều thử qua.”
Trong giọng nói không chỉ có khổ sở mà còn có một loại cảm giác bất lực, giống như phản ứng của Lâm Hành Chi khi nghe thấy điều này.
Trong lúc chống chọi với cơn đau trên cơ thể, Sở Chiêu vẫn luôn chú ý đến Lâm Hành Chi, nghe thấy những lời y nói với Nam Tinh, Sở Chiêu vẫy tay với y:" Lại đây."
Lâm Hành Chi ngoan ngoãn đi qua, nhìn vẻ mặt Sở Chiêu lại càng thêm khổ sở nhưng nam nhân này dường như đã thành thói quen, còn có sức để mỉm cười với y.
Lâm Hành Chi không vui, bĩu môi nói, “Đừng cười.”
Cười rộ lên so với khóc còn làm y khó chịu hơn.
“Được,” Sở Chiêu rất thuận theo, “Vậy em cười với bổn vương một cái.”
Lâm Hành Chi nhấp môi, y cười không nổi.
Sở Chiêu cũng không làm khó, nói nguyên nhân không thể dùng chậu băng với y, "Nếu có thể giảm bớt, thì còn gì gọi là tra tấn?"
Lúc phát tác là khoảng thời gian khó chịu nhất, phải kéo dài ít nhất hai canh giờ, sau khi kết thúc là lúc châm kim lấy máu, vị phụ hoàng tốt của hắn muốn chính là hắn phải bị tra tấn đến mức đau đớn tột cùng.
Sở Chiêu cho Lâm Hành Chi xem mu bàn tay, những đường gân xanh nổi lên càng ngày càng rõ ràng, Lâm Hành Chi cũng nhìn thấy rõ ràng những con sâu đang quằn quại bên trong, lớn hơn so với lúc ban đầu.
Sở Chiêu chỉ vào đám sâu nói, “Những thứ này sẽ bò dọc theo thân thể và máu của ta, một chút sẽ bò đến mặt của ta, sẽ rất khó coi."
Sở Chiêu đã từng hỏi qua mấy người Nam Tinh, mặt hắn lúc phát tác là cái dạng gì, mấy người không dám giấu hắn, ăn ngay nói thật, nói giống như ác quỷ từ vực sâu bò ra.
Khó coi, hung ác, còn khiến người ta sợ hãi, người bình thường chỉ nhìn một cái cũng có thể mất ngủ mấy đêm, đó là bộ dạng mà Sở Chiêu không muốn để Lâm Hành Chi nhìn thấy nhất.
Lâm Hành Chi dùng sức lắc đầu," Không xấu, không có gì xấu. Trong lòng ta, Vương gia là đẹp nhất."
Y chỉ cảm thấy đau lòng, hai đời, mỗi tháng hắn phải chịu loại đau đớn như vậy một lần, không biết khi nào mới có thể kết thúc.
Lâm Hành Chi nắm chặt tay, nói với Sở Chiêu, “Ta sẽ thay ngài đòi lại hết,” thay hắn, cũng là thay chính mình, y muốn cho bọn họ chết không được tử tế, càng không thể sống trong yên bình!
Trong mắt Lâm Hành Chi phát ra sự kiên quyết cùng hận ý, lạnh lẽo xuyên thấu người.
Tất cả những người ở đây ngoại trừ Sở Chiêu đều hoảng sợ, họ không ngờ rằng vị tiểu thiếu gia nhìn hiền lành, cũng không nóng tính, lại có ánh mắt đáng sợ như vậy.
Mà Sở Chiêu thật cao hứng, cong khóe miệng, còn duỗi tay sờ sờ đầu Lâm Hành Chi, khiến đầu y nóng bừng lên “Được, ta tin em.”
Vừa dứt lời, Sở Chiêu lại đột nhiên kêu lên một tiếng, cả người cong lại, thân thể run rẩy, hô hấp dồn dập, như đang phải chịu đau đớn tột cùng.
Hai tay Sở Chiêu siết chặt trên tấm gỗ, lũ sâu trên bàn tay giống như được ăn no bắt đầu vui đùa, bơi lội khắp nơi.
“A...” Sở Chiêu cố gắng kìm nén nhưng vẫn không khống chế được cơn đau, kêu lên một tiếng, hơi nóng bốc lên, mặt Sở Chiêu đỏ bừng như máu, mồ hôi đổ như mưa.
“A...” Lại kêu một tiếng, Sở Chiêu chợt dùng sức đẩy Lâm Hành Chi ra, nghiêm giọng phân phó, “Nam Tinh, dẫn em ấy đi!”
Lâm Hành Chi thấy sâu xuất hiện ở trên mặt Sở Chiêu, theo như lời hắn nói nó theo máu thịt của hắn bò lên, như muốn chui vào sống trong đầu hắn.
Những con sâu này khó coi, ở trên mặt Sở Chiêu thì biến dạng, hình như rất ngứa, Sở Chiêu phải liên tục khống chế tay để tránh cào lên mặt.
Nam Tinh nghe phân phó tới gọi Lâm Hành Chi rời đi, Lâm Hành Chi không đáp ứng, ngược lại nắm lấy tay Sở Chiêu, yêu cầu hắn nắm tay mình, Sở Chiêu dùng sức nhưng chỉ trong chốc lát, đã để lại một vệt đỏ trên tay Lâm Hành Chi.
“Đi…Đi ra ngoài!” Sở Chiêu vẫn là muốn y rời đi, cũng muốn rút tay mình về, nhưng lại bị Lâm Hành Chi bắt được, hai tay đan chặt vào nhau.
Lâm Hành Chi kiên định nói, “Ta không đi, ta biết mình lưu lại cũng không làm được gì nhưng ta muốn ở lại cùng ngài, ta không sợ, ta cũng không cảm thấy ngài xấu."
“Vương gia, ngài nghe ta nói, ta là muốn gả cho ngài làm Vương phi, trong tương lai rất dài chúng ta đều sẽ đồng sinh cộng tử, đồng cam cộng khổ, hôm nay chúng ta coi nó như là cái bắt đầu được không?”
Lâm Hành Chi nói xong, dừng lại một chút như chờ câu trả lời từ Sở Chiêu, mà hắn vì đau đớn nên phản ứng hơi chậm, không kịp trả lời đã nghe được Lâm Hành Chi thay hắn quyết định.
“Vương gia nếu ngài không nói lời nào, ta coi như đã đáp ứng rồi,” ngữ khí tựa hồ có chút vui vẻ.
“Cho nên bây giờ ngài không thể đuổi ta đi, ta sẽ ở cạnh, mỗi lần phát tác đều ở bên cạnh, cho đến khi những thứ này biến mất hoàn toàn khỏi cơ thể ngài."
Không biết là do đau chết lặng, hay là sự đồng hành và an ủi thực sự có hiệu quả, nhưng Sở Chiêu thực sự cảm thấy không còn đau nhiều như vậy nữa.
Trong lúc mơ màng, hắn còn nghe Lâm Hành Chi lẩm bẩm:" Vương gia, ta đã bảo ngài lấy ta từ lâu rồi. Nếu bỏ lỡ ta ngài sẽ không tìm được một thê tử tốt như vậy, ta nói có đúng không?"
Sở Chiêu ngoài miệng không nói chuyện, nhưng ở trong lòng yên lặng đáp lại, “Ừ."