Đồng thời Từ Văn Ngạn còn phát hiện Lệ vương điện hạ dùng ánh mắt ôn hòa rất nhiều để nhìn, không giống như là ánh mắt giết người lúc nãy.
Đương nhiên, chờ tới khi Từ Văn Ngạn biết được những gì mình vừa thấy chỉ là một khung cảnh thuần khiết, một người bị cát bay vào mắt người còn lại giúp thổi thổi, chỉ có thể thở dài vì quá trùng hợp.
Thật quá con mẹ nó trùng hợp hay ghê.
Cậu ta thật sự có tội khi đánh gãy chuyện tốt của Lệ Vương.
Từ Văn Ngạn thành tâm đưa ra kiến nghị, “Biểu ca, về sau ngươi cùng Lệ vương điện hạ ở trong phòng lén lút gặp nhau phiền hai người đóng cửa, đồng thời an bài hai người một người thủ ở cửa một người thủ ở góc tường, ngàn vạn lần đừng cho ta cơ hội phá hư chuyện tốt của hai người được chứ?"
“Tướng quân phủ hẳn là không thiếu hạ nhân phải không?”
“Đương nhiên, muốn thật sự không có ai để sai sử, ngươi liền ở cửa dán tờ giấy, ta tuy rằng không đọc được bao nhiêu sách, nhưng chữ vẫn nhận biết được, ta bảo đảm nhìn thấy tờ giấy sẽ xoay người đi.”
“Thật sự, cho dù ngươi ở trong phòng có kêu rách cổ họng ta cũng sẽ không đi vào quấy rầy các ngươi……”
“Câm miệng!” Nghe Từ Văn Ngạn càng nói càng càng kỳ cục, Lâm Hành Chi rốt cuộc không thể nhịn được nữa.
Y đi tới cửa chỉ vào góc tường, “Lăn!”
“À,” Từ Văn Ngạn nghe lời ra cửa, bất quá không tính trèo tường về nhà, mà là chỉ chỉ cổng vòm, “Ta đi nơi này, hôm nay ta ở nhà các ngươi ăn cơm.”
Đi ra vài bước, còn không quên quay đầu lại cùng Lâm Hành Chi giải thích, “Ta tự mình mang đồ ăn tới."
Lâm Hành Chi không để ý đến cậu ta, biểu tình lạnh nhạt.
Từ Văn Ngạn lại đi xa vài bước, lại lần nữa quay đầu lại, “Biểu ca ngươi yên tâm, ta sẽ không đem chuyện ngươi lén gặp Lệ Vương điện hạ nói ra đâu, ta sẽ ngăn cản không cho những người khác đến quấy rầy các ngươi……”
Lâm Hành Chi một tay nhấc ghế dựa.
Từ Văn Ngạn lập tức câm miệng, hơn nữa bước đi như bay chạy ra Hải Đường Uyển.
Sau đó Lâm Hành Chi buông ghế dựa, cũng đem cửa phòng đóng lại, thậm chí còn chốt của.
Sở Chiêu nhìn một loạt hành động liên tiếp của y với vẻ thích thú, nói: “Vị biểu đệ này của Vương phi là một người thú vị," lại còn rất giỏi ăn nói.
Lâm Hành Chi quay đầu cười lạnh, một câu là lén lút gặp nhau, một câu là hôn, chính xác là điều mà tên lưu manh Sở Chiêu này muốn làm, sao có thể không thú vị được.
Thấy thế, Sở Chiêu thức thời nói sang chuyện khác, nheo mắt lại, vẫy tay với Lâm Hành Chi “Vương phi, chúng ta tiếp tục đi.”
“Được nha,” Lâm Hành Chi sảng khoái đáp ứng, sau đó dùng sức bốc một nắm bụi, đặt trước mắt Sở Chiêu, “Vì tính chân thật, không bằng ta trước tiên đặt thứ gì đó vào trong mắt, sau đó lại giúp ngài thổi thổi."
Từ thổi được nhấn mạnh.
“Không… Không thể được?” Lệ vương điện hạ hiếm khi nói lắp, hắn không muốn thương tổn chính mình.
Lâm Hành Chi tỏ vẻ đã hiểu, “Ngài chỉ là muốn chiếm tiện nghi của ta, Vương gia làm sao có thể có ý xấu.”
Muốn nói như vậy cũng không sai, Sở Chiêu thẳng thắn thừa nhận.
Lâm Hành Chi lắc đầu, “Chính là ta cảm thấy không được, Vương gia, chúng ta chỉ là có hôn ước, còn chưa thành thân, hiện tại ngài lại nhớ thương muốn chiếm tiện nghi của ta, đây không phải là hành vi của một nam nhân tốt phải không nào?"
Liền kém không nói thẳng hắn là cái tên không biết xấu hổ vương bát đản lưu manh.
Vương phi nhà hắn quả thực không dễ chọc, cũng may hắn đã chuẩn bị sớm.
Sở Chiêu hỏi lại, “Vậy Vương phi cảm thấy hôm nay ta đến đây là vì cái gì?”
Lâm Hành Chi biểu tình vô tội: “Không phải lấy cái cớ đến đưa đồ ăn cho nhà ta để ngài chiếm tiện nghi được ta thổi thổi sao?"
Sở Chiêu thở dài, xem ra Vương phi đã không còn ấn tượng tốt với hắn nữa rồi.
Hắn cẩn phải vì thah danh của mình, từ trong tay lấy ra một tấm giấy, " Vương phi, không bằng em xem cái này trước đi."
Lâm Hành Chi cầm lấy mở ra, nhìn thấy mấy ngày: ngày chín tháng mười, ngày mười hai tháng chạp, ngày hai mươi tám tháng chạp.
“Đây là ngày tốt để thành thân do Khâm Thiên Giám* tính, hơn nữa cũng đã gần đến tháng mười.” Kiến Nguyên Đế từ khi tứ hôn liền không quản đến hôn sự của hắn cùng Lâm Hành Chi, mà Kiến Nguyên Đế hiển nhiên là không nghĩ bọn họ chân chính thành thân.
Tuy rằng động tâm trước đề nghị của Hoàng Hậu nhưng lại không tránh được lo lắng, Lâm gia thật sự đứng sau lưng Sở Chiêu sẽ như thế nào.
Cho nên hiện giờ, tốt nhất là dùng hôn ước đem hai người buộc chặt ở bên nhau, khiến cho bọn họ không thể cùng những người khác trộn lẫn, lại bởi vì không thể chính thức thành thân, trước sau có thù hận ngăn cách, ngược lại là tốt nhất.
Bất quá Sở Chiêu không có ý đi theo Kiến Nguyên Đế, hơn nữa Lâm Hành Chi cũng muốn gả cho hắn sớm một chút, hắn liền trực tiếp phái người đi Khâm Thiên Giám tính ngày giờ.
Cũng may lúc trước có tin đồn hắn là bức hôn, hắn có sốt ruột chọn ngày thành thân cũng không gây ra hoài nghi.
Đương nhiên, còn có một nguyên nhân khác, Sở Chiêu sợ thời gian càng kéo dài, một nhà ba người kia lại thay đổi, sẽ không cho bọn họ thành thân.
Lâm Hành Chi không biết trong lòng Sở Chiêu suy nghĩ gì, chỉ nhìn ba ngày này, cẩn thận tính toán.
Hiện tại đã là tháng tám, còn gần hai tháng nữa mới đến ngày chín tháng mười, có hơi gấp gáp, hơn nữa cuối tháng chín đầu tháng mười có săn bắn mùa thu chỉ sợ có quá nhiều việc không thể lo liệu hết được.
Mà hai mươi tám tháng chạp đã là cuối năm, càng không thích hợp để thành thân.
Cho nên chỉ còn ngày mười hai tháng chạp để lựa chọn.
Nhìn thấy Lâm Hành Chi chỉ vào ngày chính giữa, Sở Chiêu gật đầu nói:" Ta cũng cảm thấy ngày mười hai tháng chạp là thích hợp nhất, quyết định vậy đi?”
"Được,” Lâm Hành Chi đáp,“Có thể chuẩn bị được rồi.”
“Sau đó ngài cũng có thể đi rồi.”
Sở Chiêu:???
Vương phi đột nhiên vô tình!
Sở Chiêu nhịn không được hỏi, “Vương phi gần đây em có tới rạp hát không?”
“Không có nha?” Lâm Hành Chi lắc đầu, không biết lời này từ đâu mà nói lên.
“Vậy tại sao đột nhiên em lại học được cách thay đổi sắc mặt trong chớp mắt?” Sở Chiêu giải thích với y.
“Rõ ràng một khắc trước em còn đang hỏi khi nào thì ta mới lấy em, tâm tâm niệm niệm nhớ thương phải gả cho ta làm Vương phi, kết quả mới vừa định được ngày, em liền muốn đuổi ta đi, Vương phi em thật tàn nhẫn!"
Vừa nói vừa đưa tay ôm ngực, vẻ mặt đau đớn tột cùng.
Lâm Hành Chi: “…Vương gia ngài mới là người nên đi hát tuồng, người ở gánh hát chắc chắn cũng không bằng ngài."
“Vương phi quá khen,” Sở Chiêu cười tiếp nhận lời khen của Lâm Hành Chi, còn chắp tay với y.
Bất quá cũng không thể đả động Lâm Hành Chi “Ý chí sắt đá”, Lâm Hành Chi đứng dậy mở cửa, tự mình đưa hắn đi ra ngoài.
Sở Chiêu đành phải thở dài một tiếng, ngoan ngoãn đứng dậy ra cửa, rốt cuộc cũng phải nghe lời thê tử.
Đi đến trong viện, Sở Chiêu vẫn còn muốn tranh thủ cơ hội cho mình, “Vương phi, bổn vương hôm nay không phải đi tay không tới, chẳng lẽ em không muốn giữ ta lại ăn bữa cơm sao?"
Lâm Hành Chi không nói lời nào, ý cự tuyệt quá rõ ràng.
Lệ vương điện hạ đau lòng vì chính mình một lát, cuối cùng thỏa hiệp, chắp tay sau lưng đi về phía trước.
Đi chưa được mấy bước lại đột nhiên quay đầu lại, “Đúng rồi, Vương phi nhớ nói với mẫu thân gần đây đi ra ngoài nhớ dẫn theo nhiều người hơn, để ngừa vạn nhất."
Lâm Hành Chi nhíu mày, “Còn chưa qua cửa đâu, ngài kêu ai là mẫu thân!”
Sở Chiêu giơ tay trấn an y, “Được được được
không gọi mẫu thân, vậy gọi là nhạc mẫu.”
“Sở Chiêu!” Lâm Hành Chi gầm lên, lập tức muốn đuổi theo đánh hắn.
Mà Sở Chiêu đã đoán trước, xoay người bỏ chạy, trong nháy mắt, nhảy qua tường biến mất, để lại Lâm Hành Chi tức giận nhảy dựng lên tại chỗ, hận không thể đem chỗ vừa rồi Sở Chiêu đứng thành cái hố.
Sau khi cơn giận qua đi, Lâm Hành Chi liền chú ý vào lời nhắc nhở của Sở Chiêu, đóng cửa phòng, sau đó đi tìm Chu thị.
Tới rồi mới phát hiện người mới phá hoại cuộc lén… Phi, là lén nói chuyện với Sở Chiêu, Từ Văn Ngạn cũng ở đó, khoa tay múa chân với Chu thị và tiểu cô nương Lâm Uyển cười đến ngã trước ngã sau.
Lâm Hành Chi xuất hiện, ba cặp mắt đều hướng về phía y, khiến Lâm Hành Chi cảm thấy căng thẳng, lo lắng không biết có phải Từ Văn Ngạn đã vạch trần y.
“Biểu ca ~” Từ Văn Ngạn lên tiếng trước, ngọt ngào kêu y một tiếng, còn nháy mắt với Lâm Hành Chi.
Lâm Hành Chi càng khẩn trương.
“Vừa lúc, không cần phải sai người đi gọi con, Văn Ngạn hôm nay sẽ ăn cơm với nhà mình, đã lâu nhà chúng ta không cùng nhau ăn bữa cơm, hôm nay chúng ta ăn ở trong sân đi."
Thấy Chu thị không nhắc đến Sở Chiêu, Lâm Hành Chi lập tức nhẹ nhàng thở ra, ngồi ở bên cạnh Từ Văn Ngạn.
Từ Văn Ngạn cúi người, dùng tay che miệng, nhỏ giọng nói với Lâm Hành Chi:“Yên tâm, ta không có vạch trần ngươi.”
Chủ yếu là cậu ta cũng không dám, vị Lệ Vương điện hạ kia vừa nhìn thấy là biết không phải người dễ chọc, một ánh mắt đã khiến cậu ta không dám nhúc nhích. Từ Văn Ngạn lo lắng nếu mình làm hỏng chuyện tốt của vị này, thì không biết có khả năng chờ đến khi đệ đệ được sinh ra hay không.
Cho nên đối với chuyện này giữ kín như bưng, bảo đảm kiên quyết sẽ không tiết lộ cho bất cứ ai chuyện hai người lén lúc gặp mặt.
Lâm Hành Chi rất hài lòng, nhỏ giọng nói: “Ngươi cũng yên tâm, biểu ca sẽ không bạc đãi ngươi, khẳng định giới thiệu cho ngươi một thê tử làm vừa lòng ngươi."
Từ Văn Ngạn liên tục gật đầu, thập phần cao hứng, cưới được thê tử, để phụ mẫu sinh thêm một đệ đệ kế thừa gia nghiệp, nhân sinh cậu ta đã viên mãn.
Hai người lặng lẽ dứt lời, Chu thị liền hỏi lý do Lâm Hành Chi đến, “Sao đột nhiên lại tới đây, có việc gì sao?”
Ở đây đều là những người đáng tin, Lâm Hành Chi liền nói thẳng:" Mẫu thân người có nhận được thư của phụ thân không? Giờ bọn họ đã đến đâu?"
Chu thị vừa muốn lắc đầu, quản gia liền dẫn một nam tử trung niên bước vào. Đó là nam tử mà Lâm Hành Chi đã nhìn thấy ở chỗ Chu thị lần trước.
Nam tử trung niên vội vàng hành lễ với Chu thị, sau đó liền móc thủ đưa cho bà.
Chu thị vội vàng mở thư ra, vừa nhìn thấy sắc mặt liền thay đổi, vội vàng hỏi nam tử trung niên: "Tướng quân và Kỳ nhi có bị thương không?"
“Trong kinh còn bao nhiêu người, tất cả đều phái đi, cần phải bảo đảm bọn họ bình an trở về.”
Thấy Chu thị phản ứng như thế, Lâm Hành Chi lập tức tiến lên lấy bức thư trong tay Chu thị nhìn, cùng Chu thị giống nhau, xem xong sắc mặt đều không tốt.
Trong thư nói đám người Lâm phụ một đường về kinh liên tục bị phục kích ám sát, rất nhiều người bị thương vì bảo hộ bá tánh, may mắn là có người âm thầm tương trợ, nên cũng không gặp khó khăn như ban đầu, một tất cũng khó di chuyển.
Chỉ từ câu 'một tất cũng khó di chuyển.' có thể suy đoán được Sở Khâm đã tốn rất nhiều bạc, nhất định phải giết chết đám người Lâm phụ trên đường về.
Người âm thầm tương trợ hẳn là do Sở Chiêu phái đi, nếu ám sát thất bại, Sở Khâm nhất định sẽ có chiêu mới.
Khó trách Sở Chiêu cố ý nhắc nhở, phỏng chừng là muốn bắt bọn họ uy hiếp phụ thân cùng nhị ca.
"Con chó đó dám động đến tướng công cùng nhi tử của ta, chờ bắt được người, lão nương không đánh chết không được!" Chu thị đã mắng rồi, dùng tay đập xuống bàn, chén trà rung lên ba cái.
Chu thị tức giận phân phó nam tử trung niên,“Người đều phái đi, nhớ kỹ, những kẻ tới ám sát, có thể bắt sống nhất định phải bắt sống, mang toàn bộ về cho ta."
Chu thị nắm chặt nắm tay, có thể dự đoán được những kẻ ám sát sẽ bị đánh thành từng mảnh khi rơi vào tay bà.
Nam tử trung niên không dám phản đối gì rời đi sau khi nghe phân phó.
Người đi rồi, Lâm Hành Chi liền đem lời Sở Chiêu nhắc nhở nói, “Mẫu thân cùng tiểu muội ra cửa nhất định phải cẩn thận, tốt nhất mang theo thêm nhiều hộ vệ một chút, để ngừa vạn nhất.”
Y mới vừa nói xong, Chu thị cùng Lâm Uyển liền đều nhìn sang, ánh mắt nhìn y khá phức tạp.
Chu thị khẽ cười một tiếng, có chút giễu cợt nhưng không nói gì.
Mà Lâm Uyển thì thở dài, “Tam ca, người nhà chúng ta ra cửa mà cần được bảo vệ nhất chỉ có ca thôi.”
Lâm Hành Chi:……
Suýt nữa đã quên, trong gia đình chín người, chỉ có y và đứa cháu còn nằm trong tã lót là yếu đuối nhất.
“Biểu ca, ngươi hà tất muốn tự rước lấy nhục như vậy chứ?” Từ Văn Ngạn bắt lấy cơ hội cười nhạo y.
Xong rồi còn khiêm tốn thỉnh giáo, “Biểu ca, lần này ta dùng thành ngữ có đúng không?”
Lâm Hành Chi ném một ánh mắt lạnh, mở miệng nói bằng khẩu hình-- nói thêm một chữ nữa là thê tử cũng không có!
Từ Văn Ngạn thức thời che miệng.
Nhưng Chu thị không tính toán buông tha nhi tử, nói: “Nếu vậy, từ ngày mai trở đi, con có thể mang theo thêm vài người."
"Nếu gặp phải người muốn bắt cóc con, cũng sẽ có người quay về báo tin."
Lâm Hành Chi trợn mắt, lộ ra biểu tình sống không còn gì luyến tiếc, “Người thực sự là mẫu thân của nhi tử.”
Chu thị khiêm tốn nói “Chắc là vậy,” nói như thế nào cũng là bà sinh bà dưỡng.
Lâm Hành Chi không còn lời nào để nói, đương nhiên, y cũng cự tuyệt lời đề nghị cử người bảo vệ của Chu thị, bởi vì vị hôn phu tri kỷ Vương gia đã sớm an bài rồi.
……
Ngày kế, nhân Thái Tử lúc lâm triều vì bá tánh cầu tình, Kiến Nguyên Đế hạ chỉ đem bá tánh thả ra, Kim Vũ Vệ cũng không hề đi lung tung bắt người nữa.
Trong dân chúng dấy lên một lần sóng ca ngợi Thái tử nhân đức thiện tâm, gọi là ân nhân cứu mạng.
Cùng lúc đó, Lâm Hành Chi cùng Lâm Uyển huynh muội hai người nhận được lời mời tham gia tiệc mùa thu năm nay.
- ---------------------------------------
* Khâm thiên giám (欽天監, Directorate of Imperial Observatory) là cơ quan quan sát và chiêm nghiệm âm dương bói toán, các hiện tượng thiên văn, thời tiết, làm lịch, coi ngày, báo giờ để định mùa vụ cho dân, giữ đồng hồ báo canh ở điện Cần Chánh, và giữ trọng trách tư vấn triều đình về các vấn đề địa lý và phong thủy.
Cre: wikipedia
- -------------------
Cả nhà ơi cho mình xin xíu ý kiến nha.
Khi mà Lâm Hành Chi thành thân cùng với Sở Chiêu thì sau đó nên để xưng hô giữa hai người như thế nào???