• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cũng thật trùng hợp khi vào ngày Kiến Nguyên Đế lâm triều trở lại, lãnh cung truyền đến tin tức Trần Nhược Tuyết đã chết, mà trong Tướng quân phủ, Lâm Hành Chi đang nghe Từ Văn Ngạn kể cho y nghe mình sắp thành thân với Trường Nhạc quận chúa.

Đúng vậy, bọn họ sắp thành thân, hơn nữa ngày cũng đã được định ra, ngay vào tháng sau.

Người nhạy bén như Định An Hầu, kể từ lúc thế cục có sự biến hóa đã có thể đoán ra rất nhiều thứ, đặc biệt là sự diệt vong của một thế gia, ngày mai có thể chết một hoàng hậu, có thể đến một ngày nào đó, Hoàng đế cũng không còn.

Vấn đề chính ở đây là Hoàng đế không còn, dù sao Trần hoàng hậu cũng thành phế hậu, có chết cũng không ảnh hưởng gì đến bá tánh, nhưng Hoàng đế thì không giống, khi Hoàng đế băng hà, bá tánh phải thủ quốc tang.

Quốc tang xưa nay của Đại Sở quy định, trong ba tháng không được uống rượu ăn thịt, trong nửa năm không được kết hôn, một năm không được sênh ca hưởng lạc.

Tuy rằng chỉ cấm thành thân trong vòng nửa năm, nhưng không thể sênh ca, cũng có nghĩa là không thể tấu nhạc, cũng không phải là nạp thiếp tùy tiện khiêng kiệu vào cửa là được. Làm gì có chuyện lấy chính thê mà không tấu nhạc, mà Định An Hầu phủ chắc chắn sẽ không để chuyện đó xảy ra.

Lan phi cũng không thể để Trường Nhạc quận chúa lặng yên không một tiếng động gả đi.

Cho nên sau khi hai phu thê Định An Hầu tính toán, liền tìm đến Lan phi thương nghị, nhanh chóng quyết định ngày thành thân.

Bằng sự nỗ lực không ngừng nghỉ và sự theo đuổi chân thành của Từ Văn Ngạn, hắn đã thành công bắt được trái tim của Trường Nhạc quận chúa, người ta cũng đã đồng ý gả cho hắn.

Định An Hầu phủ có thân phận có địa vị, nội trạch cũng không bát nháo, hơn nữa Từ Văn Ngạn là người biết thể hiện mình, Lan phi đương nhiên không phản đối cuộc hôn nhân này.

Đặc biệt, nàng biết rất rõ lý do Định An Hầu phủ muốn thành thân càng sớm càng tốt, và nhi tử của nàng cũng có liên quan nên nàng sẵn sàng đồng ý.

Lan phi vẫn rất nể tình đi xin chỉ thị của Kiến Nguyên Đế, nhưng Kiến Nguyên Đế bị thương, lại lo lắng cái mạng già của chính mình, đương nhiên không có ý định can thiệp vào hôn sự của dưỡng nữ một phi tử, để Lan phi tự quyết định.

Không có người can thiệp, hai bên đều cố ý nên quá trình diễn ra vô cùng thuận lợi, hiện tại chỉ chờ ngày giờ đến, Từ Văn Ngạn có thể nghênh thú Trường Nhạc quận chúa.

Lâm Hành Chi hôm nay trở về gặp Chu thị, Từ Văn Ngạn vừa nghe nói y về nhà liền lập tức chạy đến khoe mình sắp cùng thê tử làm nóng giường.

Cả người đắc ý đến cái đuôi muốn bay lên trời.

Lâm Hành Chi trợn mắt, không nói cho hắn biết mình và thê tử của mình đã làm nóng giường vô số lần sẽ đả kích hắn, dù sao cũng là tân lang nên vẫn phải chừa chút mặt mũi.

Ngoài việc khoe khoang, Từ Văn Ngạn còn muốn hỏi thăm tin tức từ Lâm Hành Chi, Từ Văn Ngạn chỉ tay lên trời, "Biểu ca, ngươi có thể nói cho ta biết chắc chắn không, người kia còn bao nhiêu ngày nữa? Nhưng ngàn vạn lần không thể đi trước ngày ta thành thân được."

Câu hỏi còn khá uyển chuyển, không nói thẳng: Các ngươi tính khi nào mới xử lý Hoàng đế.

Lâm Hành Chi đối với loại chuyện này không có nắm chắc, dù sao kế hoạch cũng không theo kịp biến hóa, ai biết khi nào hoàng đế rời đi.

Dù gì kẻ muốn giết Kiến Nguyên Đế cũng không chỉ có người Lệ Vương phủ.

Thái Tử và Tề Vương đều ở một bên như hổ rình mồi, đặc biệt là vị phế hậu sẽ chết trong lãnh cung, sợ là Thái tử muốn phát điên rồi.

Người điên lên sẽ làm ra chuyện không thể cứu vãn, hoặc là bị xúi giục phát điên, vì vậy không ai có thể đảm bảo ngày mất của Kiến Nguyên Đế.

Lâm Hành Chi lắc đầu với Từ Văn Ngạn, “Chỉ có thể xem vận khí của ngươi, nhưng mà người làm tân lang đều sẽ gặp may mắn, ông trời sẽ phù hộ cho ngươi."

Từ Văn Ngạn lập tức thành kính chấp tay nhìn lên trời, “Ta đây nhất định phải đốt thêm mấy nén nhang cho ông trời.”

Cũng lập tức đứng dậy lạy bốn hướng đông tây nam bắc, nhìn kia kêu một cái thành kính.

Ngay lúc Lâm Hành Chi đang định nói nếu có kế hoạch gì mới sẽ báo trước cho hắn, Thạch Mặc vội vàng chạy vào nói với Lâm Hành Chi:" Thiếu gia, Phế hậu đã chết."

Tính theo thời gian, thì cũng không sai biệt lắm.

Từ Văn Ngạn mặt đầy khiếp sợ quay đầu lại, "!!!"

Lâm Hành Chi vội an ủi hắn, “Việc này đối với ngươi không ảnh hưởng gì, nàng đã là phế hậu.”

Từ Văn Ngạn thật cẩn thận hỏi: "Đây là biến hóa hay là nằm trong kế hoạch?"

Lâm Hành Chi nói: “Là kế hoạch, nhưng kế tiếp đi như thế nào thì phải xem phản ứng của Thái Tử.”

Nếu kẹp chặt cái đuôi làm người, chỉ cần hắn ta không phạm phải sai lầm không thể tha thứ, thì xuống tay không được.

Nhưng chỉ cần hắn ta phản kích trả thù, vậy thì dễ xử lý hơn nhiều.

Lâm Hành Chi kỳ thật không quá lo lắng chuyện này, mặc dù Thái Tử không chủ động, Tề Vương cũng sẽ ép hắn ta ra tay, cho nên bọn họ chỉ cần đứng nhìn là được.

So sánh với cái này, Lâm Hành Chi càng lo lắng hơn chính là độc trên người Sở Chiêu, còn có chiến sự ở biên quan.

Qua tết, Nguyệt Hồn bị Gia Cát Thẩm Đồng phong tỏa bắt đầu phản kích kịch liệt, nếu chờ đến mười lăm tháng sau Gia Cát Thẩm Đồng không mang được thuốc giải về, Sở Chiêu sẽ thật sự gặp nguy hiểm.

Cho dù lần này trở về Tướng quân phủ, Lâm Hành Chi cũng không để Sở Chiêu đi cùng, y không muốn Sở Chiêu ra ngoài gặp phải bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn, dù sao Tề Vương và Thái tử đều đang nhìn chằm chằm vào bọn họ.

Từ Văn Ngạn còn ở đàng kia bái ông trời, Lâm Hành Chi định đi tìm Chu thị nói chuyện phế hậu chết, sau đó chuẩn bị trở về Lệ Vương phủ.

Đối với kết cục của phế hậu, Chu thị cũng không có gì ngạc nhiên, chuyện của Nguyệt Tịch công chúa năm đó gây ra một trận ồn ào lớn, bà đương nhiên biết rõ năm đó còn không ít lần mắng Kiến Nguyên Đế.

Hiện giờ Lệ vương báo thù cho mẫu phi là chuyện đương nhiên.

Chu thị nói: “Người tiếp theo sẽ là cẩu hoàng đế, các ngươi cũng phải suy nghĩ thay Từ Văn Ngạn. Nó đang nóng lòng muốn thành thân, ngày phải chọn thật kỹ."

Ở trong mắt Chu thị, mạng cẩu hoàng đế không bằng ngày thành thân của cháu họ.

Lâm Hành Chi bật cười, “Mẫu thân yên tâm đi, chúng con sẽ kéo, kéo đến qua ngày thành thân của biểu đệ."

“Ừm,” Chu thị vừa lòng gật đầu, trong lòng có chút cảm khái, “Từ lúc con và Lệ Vương thành thân, mẫu thân liền biết các con sẽ đi đến bước này, vốn tưởng rằng sẽ mất mấy năm, lại không ngờ rằng nhanh đến vậy."

“Đúng vậy, rất nhanh.” Nhanh đến mức Lâm Hành Chi cảm thấy có chút hoang mang, dù sao cũng sớm hơn đời trước tới bảy tám năm.

Nhưng nhanh cũng có chỗ tốt của nhanh, ít nhất từ nay về sau sẽ không gặp những khuôn mặt đáng ghét đó.

Lâm Hành Chi nói: “Chờ tân đế đăng cơ, sẽ càng tốt hơn.”

Chu thị không hỏi tân đế sẽ là ai, ước chừng vị Lệ vương điện hạ kia đã sớm an bài tốt, chỉ đợi san bằng đường thôi.

Sau khi nói xong, Lâm Hành Chi trở về Lệ Vương phủ, đến chăm sóc cho Vương gia người đã trở nên lười biếng do di chứng của độc.

Tuy rằng Lâm Hành Chi hoài nghi đây mới bản tính thật của Vương gia nhà mình.

Chờ đến khi y về đến, Sở Chiêu đang nghe người ta nói gì đó, là một cô nương còn rất trẻ.

Mà Nam Tinh thì canh giữ ở cửa, Lâm Hành Chi nhìn nàng, “Cô nương này là từ đâu đến?"

“Là tỷ tỷ của ta,” Nam Tinh lộ ra vẻ vui mừng, giọng điệu càng vui vẻ hơn.

Lâm Hành Chi biết Nam Tinh có một vị tỷ tỷ, cũng biết đó là tay mắt trong cung của Sở Chiêu chẳng qua cũng không rõ người là ai, y cũng chưa từng hỏi qua.

Sở Chiêu và Bán Hạ ở trong phòng nghe được tiếng động, đồng thời nhìn ra cửa, Sở Chiêu nhìn Vương phi của mình, mỉm cười nói:" Về rồi sao."

Bán Hạ cúi đầu hành lễ, “Bán Hạ tham kiến Vương phi.”

Lâm Hành Chi vội vàng nói: “Không cần đa lễ, đều là người trong nhà, không cần khách khí như vậy.”

Bán Hạ mỉm cười gật đầu, hôm nay là lần đầu tiên nàng đến Lệ Vương phủ, nhưng không cảm thấy Vương phủ xa lạ chút nào, bất luận là muội muội hay Vương gia, còn có quản gia năm đó dạy võ cho bọn họ, thái độ của bọn họ đối với nàng chưa bao giờ thay đổi.

Vương phi cũng rất tốt, giống như muội muội nói.

Niềm vui của Bán Hạ lan từ khuôn mặt đến tận trái tim nàng, đây hẳn là cảm giác được trở về nhà.

Thật tốt.

"Bây giờ đã về nhà, không cần phải cẩn thận cảnh giác giống như trước nữa, ngươi đi nghỉ ngơi đi, chuyện của phế hậu đã vất vả cho ngươi."

Bán Hạ cảm thấy việc này không vất vả một chút nào, việc báo thù cho công chúa chính là tâm nguyện của nàng và muội muội, hiện tại cuối cùng cũng đã làm được.

Mặc dù chưa kết thúc, nhưng phần còn lại có thể để chủ tử, ừm, còn có Vương phi.

Bán Hạ đi theo muội muội rời đi, bóng lưng có chút vui vẻ, không giống dáng vẻ thành thục ổn trọng khi còn ở trong cung.

Bởi vì chung quy là không giống nhau, nơi này là nhà.

……

Sau khi hai tỷ muội Bán Hạ Nam Tinh rời đi, Lâm Hành Chi bắt đầu thăm tình trạng sức khỏe của Sở Chiêu, sau khi xác nhận hắn không có vấn đề gì, liền kể về hôn sự của Từ Văn Ngạn và Trường Nhạc quận chúa.

Sở Chiêu ngồi trên trường kỷ, tay đặt trên người Vương phi, bộ dáng lười biếng, rất giống dáng vẻ của hắn lúc Lâm Hành Chi mới vừa trọng sinh.

Lâm Hành Chi bị hắn kéo đến, không ngồi vững trực tiếp ngã vào lòng hắn, cũng không thể đứng dậy, điều chỉnh một tư thế thoải mái bên cạnh Sở Chiêu, ngón tay ở trên ngực Sở Chiêu vẽ vòng xoắn ốc, “Vương gia, chàng đây là xuân miên hay là đang lười biếng?”

* Ở Trung Quốc, có một khái niệm được gọi là 春困, nó chính là cảm giác mệt mỏi vào mùa xuân. Ở Việt Nam có lẽ sẽ ít người cảm nhận được sự mệt mỏi này. Nhưng tại Trung Quốc, do đặc thù thời tiết, mùa xuân là mùa thường khiến người ta có những cái ngáp dài khi làm việc, sự tập trung khi làm việc cũng bị giảm hiệu quả phần nào. Cre: nguyenquangdat.org.

Sở Chiêu câu được câu không mà cuốn lấy tóc Lâm Hành Chi, “Đều có đi, dù sao cũng không muốn động đậy.”

Hôm nay bắt đầu chuyển ấm, mỗi ngày đều có ánh mặt trời, lại không quá gắt, rất thích hợp để ngủ.

Sở Chiêu còn nói: “Không còn bao lâu nữa, bổn vương có thể sống như vậy mỗi ngày," đây là thứ mà người khác muốn, cũng là tâm nguyện cả đời của hắn.

Lâm Hành Chi: Được rồi.

Tuy rằng nằm như vậy rất thoải mái, nhưng y lại không hề nghĩ đến.

Khi hai người nằm dài trong phủ như hai miếng bánh, thì lãnh cung lại đang hỗn loạn, nói chính xác hơn là Thái tử nổi điên lên dùng kiếm chém lung tung cỏ dại bay đầy trời, tất cả những dải lụa trắng đều rơi xuống đất, những gậy trúc lạch cạch rơi xuống đất.

Nhưng không ai tới khuyên hắn, bởi vì không dám khuyên, Thái Tử đang phát tiết một cách công khai.

Tất cả mọi người biết, Thái Tử gần đây đã phải chịu đựng rất nhiều, nhưng Thái Tử không nghĩ tới chính là, Trần gia không còn, ngay cả mẫu hậu cũng không còn nữa.

Hôm nay lúc lâm triều nhận được tin mẫu hậu hắn chết ở lãnh cung, hắn liền vội vàng chạy đến lãnh cung, nhìn thấy một thi thể chết đói và chật vật dơ bẩn, Thái tử lập tức phát điên.

Nhưng xem ra chỉ có hắn mới là người thật sự đau lòng, những người khác cảm thấy phế hậu chết cũng chưa hết tội hoặc là không liên quan gì đến bọn họ, ở một nơi như lãnh cung này trước sau như một không có nhân tình.

Sau khi phát điên, Thái tử bắt đầu chất vấn ai là người làm, sai người đi tìm cung nữ và thị ở lãnh cung gọi đến.

"Hiện tại người đã chết, Thái tử điện hạ có vẻ càng hiếu thuận hơn. Khi còn sống, Thái tử cũng chưa bao giờ đến lãnh cung để nhìn."

Sau khi Thái tử nổi giận với những thị vệ bên cạnh mình, một giọng nói quen thuộc truyền vào tay hắn.

Thái Tử quay đầu lại nhìn, quả nhiên là Tề Vương đứng ở cửa, mỉm cười nhìn hắn.

Tề Vương bước vào sân, đi vòng quanh thi thể phế hậu bị quấn quanh dải lụa trắng, còn ngồi xổm xuống xốc dải lụa trắng lên nhìn kỹ, “Chậc, thật đúng là ngoài ý muốn, đường đường là Hoàng Hậu, từ trước cao cao tại thượng, bây giờ lại thành cái dạng này, thật sự là...khiến người ta thổn thức."

“Ngươi làm cái gì?!” Nhìn thấy động tác của Tề Vương, Thái tử vốn đã tức giận lại càng tức giận hơn, thanh kiếm trong tay đặt lên cổ Tề Vương, muốn đâm hắn ta.

"Nếu ngươi dám chạm vào một lần nữa, cô sẽ chặt tay ngươi!" Thái Tử hung tợn mà uy h·iếp.

Tuy nhiên, Tề Vương lại không hề né tránh, ý cười trên mặt càng đậm thêm, dùng giọng nói tràn ngập dụ hoặc nói với Thái Tử: “Thái Tử điện hạ, kiếm này đi phía trước một chút, chỉ cần hơi dùng một chút sức là đã có thể giết chết bổn vương hoàng đệ của ngươi, sau này sẽ không có ai tranh giành ngôi vị hoàng đế của ngươi, cả thiên hạ này đều là của ngươi."

“Tới đi, giết chết bổn vương, ngươi sẽ không còn trở ngại nào nữa."

Thái tử sửng sốt một lát, thật đúng như lời Tề Vương nói, nếu giết hắn ta thì không ai tranh giành ngôi vị hoàng đế với hắn, lúc đó hắn chỉ cần diệt trừ Sở Chiêu, giết chết lão già đang ngồi trên long ỷ, hắn có thể đăng cơ.

Sau khi đăng cơ, hắn có thể lập tức giết chết những kẻ đã hại chất mẫu hậu, báo thù cho bà ấy.

Kẻ thù chết, hắn nắm quyền, không còn gì tốt hơn như vậy.

Nhìn thấy tay Thái tử chuẩn bị tiến về phía trước, nụ cười trên mặt Tề Vương dần chuyển sang đắc ý.

“Thái Tử!” Cũng là lúc này, có người ở sau lưng đột nhiên hô một tiếng Thái Tử.

Thái Tử lập tức tỉnh táo, tay run lên, thanh kiếm trực tiếp rơi xuống đất.

Vẻ mặt của Tề Vương chuyển sang tiếc nuối, "Tiếc là không thành."

Thái Tử lấy lại tinh thần, nhìn chằm chằm Tề Vương, mắng: “Ngươi giống như mẫu phi đã chết của ngươi, hạ tiện, chỉ có thể dùng thử đoạn hèn hạ này để mê hoặc người khác."

“Ngươi cho rằng cô thật sự không dám giết ngươi, bất quá chỉ là cô không muốn làm bẩn tay mình.”

Tề Vương lau máu trên cổ, xoa xoa đầu ngón tay, “Ừm, đệ đệ tin tưởng Thái Tử điện hạ dám, cho nên chờ điện hạ tới giết ta.”

“Nhưng trước đó, Thái Tử điện hạ nên nghĩ cách chôn cất mẫu hậu bị phế của mình đi, dù sao hiện tại bà ta không danh không phận, địa vị còn kém hơn cả phi tần thấp nhất, e rằng không được chôn cất đàng hoàng."

“Mẫu phi của hoàng đệ có như thế nào, bà vẫn là phi tử được phụ hoàng thân phong, được mai táng đàng hoàng, quả thật không thể so với phế hậu có thể bị vứt xác nơi hoang dã."

Tề Vương lướt ngang qua Thái Tử, bước chân rất nhẹ nhàng, bất cứ ai nhìn vào đều có thể biết tâm trạng của hắn ta đang rất tốt, hiển nhiên mục đích tuy không hoàn toàn đạt thành, nhưng rốt cuộc cũng làm Thái Tử ăn đau, hắn ta cảm thấy chút máu này đáng giá.

Sau khi Tề Vương rời đi, Thái tử mới thật sự bắt đầu lo lắng, xưa nay chỉ có Hoàng hậu mới xứng được chôn cất ở hoàng lăng, còn các phi tần khác thì tùy theo địa vị của mình mà chọn nơi chôn cất khác.

Còn một số cung nữ và nội thị trong cung có thể chết già, phần lớn là chết vì bệnh tật, chỉ tùy tiện quấn trong một cái chiếu rơm mục nát vứt bỏ.

Những người chết ở lãnh cung trừ ra có người quan tâm đến, không thì cũng sẽ có kết cục y như vậy.

Bây giờ người duy nhất còn quan tâm đến phế hậu chính là Thái tử, nhưng hiện tại Kiến Nguyên Đế và các triều thần đang có ấn tượng xấu với phế hậu, e rằng không có bao nhiêu người thay hắn lên tiếng.

Thái Tử cẩn thận suy nghĩ, không có Trần gia cùng mẫu hậu duy trì, lại bị phụ hoàng ghét bỏ, hắn mới rơi vào hoàn cảnh khó khăn như vậy.

Nhưng cố tình hắn không thể làm gì khác ngoài việc trút giận.

Thái Tử nhìn về phía mới vừa ngăn hắn giết Tề Vương, hỏi: “Ngươi nói xem rốt cuộc là cô đã đi nhầm bước nào?"

Người nọ là phụ tá của Thái Tử, cũng là thư đồng của hắn, từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, là người có thể nói chuyện ngang với hắn.

Đối phương suy ngẫm lại, thành thật nói: “Hẳn là từ lúc bắt đầu đã sai rồi.”

“Nguyệt Tịch công chúa là công chúa đến hoà thân, Lệ Vương mang trong mình một nửa huyết thống của Nguyệt Tịch quốc, từ khi sinh ra đã được định sẵn là không có cơ hội kế vị."

Cố tình phế hậu bởi vì Nguyệt Tịch công chúa được sủng ái, cảm thấy nàng là một uy hiếp quá lớn, tới dẫn đến chuyện vu hãm, làm vô số người chết, làm chính mình nghiệp chướng nặng nề, đồng thời cũng kết thù với một kẻ mạnh như Lệ Vương.

Nếu lúc đó không có chuyện vu hãm, thì có lẽ mọi chuyện đã khác.

Chẳng qua hiện tại có nói cái gì cũng đã muộn.

Phụ tá nhắc nhở Thái Tử, “Điện hạ, việc ưu tiên hàng đầu là giữ vững vị trí trữ quân của ngài, chỉ có như thế ngài kế vị mới danh chính ngôn thuận."

Triều thần đã có ý định muốn phế truất Thái tử, hoặc là bọn họ liên tục lui lại, để người khác giẫm lên đầu khi dễ, hoặc chỉ có thể được ăn cả ngã về không, ngồi lên vị trí đó!

“Cô đã biết,” Thái Tử xoa xoa giữa mày, cả người đều mệt mỏi.

Hắn may mắn là trước khi vào lãnh cung mẫu hậu đã nói cho hắn một số chuyện, vừa lúc có thể lợi dụng.

……

Ngày hôm sau, lâm triều

Thái Tử dâng tấu chương thỉnh Kiến Nguyên Đế an táng mẹ đẻ của mình,thỉnh Kiến Nguyên Đế khai ân cho bà được an táng đàng hoàng, sau đó giống như chọc vào một tổ ong vò vẽ, thu hút một đám người đến công kích bác bỏ.

Đề nghị phế Thái tử cũng được đưa lên.

Thái Tử không để ý, cũng không một câu cãi lại, xem ra hắn chỉ muốn Kiến Nguyên Đế an táng cho mẫu hậu của mình một cách đàng hoàng mà thôi.

Dẫn đến một số lão triều thần coi trọng hiếu đạo, trọng quy củ lễ nghi đứng ra nói chuyện thay hắn.

Sớm nói việc nào ra việc đó, phế hậu có sai, nhưng người cũng đã chết, cũng nên tha thứ. Dù sao nàng ta cũng đã làm Hoàng hậu nhiều năm như vậy, trước đây từng lời nói hành động đều đại diện cho hoàng thất, nếu sau khi chết lại quá nan kham, cũng sẽ tổn hại đến thể diện của hoàng thất.

Sau đó hai bên bắt đầu trang luận, khiến Kiến Nguyên Đế đau đầu không thôi.

Tuy rằng độc mà Trần Nhược Tuyết hạ đã được giải, nhưng Nguyệt hồn vẫn chưa giải được, mười lăm ngày lại phát tác một lần, khiến ông ta phải chịu tra tấn, người cũng đã yếu đi rất nhiều.

Nếu không có thuốc giải, chỉ sợ ông ta không thể cầm cự được bao lâu nữa.

Nghe bọn họ chỉ vì một hậu sự của ng·ười ch·ết mà ồn ào như vậy, Kiến Nguyên Đế tức giận, vỗ vỗ ghế dựa, “Cãi đủ chưa? Các ngươi cho rằng đây là nơi dân gian bán rau sao?”

Các triều thần đều câm miệng.

Kiến Nguyên Đế hừ một tiếng, nhìn về phía Thái Tử, ngữ khí không vui như cũ, “Làm sao, ngươi đường đường Thái Tử ngay cả an táng một người cũng phải tới xin chỉ thị trẫm, vậy trẫm cần ngươi làm Thái tử để làm gì, nếu ngươi không muốn làm thì còn rất nhiều người muốn làm!"

Thái Tử vội vàng quỳ xuống thỉnh tội, cũng bảo đảm nhất định sẽ xử lý mọi chuyện ổn thỏa.

Kiến Nguyên Đế không kiên nhẫn mà đứng dậy phất tay áo, lười nghe thêm nữa, nói thẳng câu bãi triều rồi rời đi.

Việc phế Thái Tử không giải quyết được gì, hậu sự của phế hậu được giao cho Thái Tử làm, dù có chuyện gì xảy ra cũng sẽ không đến nỗi quá tệ, xem ra Kiến Nguyên Đế đang chống lưng cho Thái tử, thái độ này khiến người ta lần không ra.

Cũng bởi vì Kiến Nguyên Đế tức giận nên không ai nhắc đến việc phế thái tử nữa, triều đình và kinh thành đều yên tĩnh trở lại.

Chỉ đến khi tin vui từ biên quan truyền đến, Tây Bắc và Bắc Sơn Tây đã đại thắng, vô số kẻ thù bị tiêu diệt, chiến trận kéo dài mấy tháng cuối cùng cũng kết thúc.

Chuyện vui này không có ẩn ý gì, vì thế toàn bộ kinh thành đều náo động, mỗi ngày bá tánh đều đang thảo luận chuyện biên quan đại thắng, hết lần này đến lần khác khen ngợi mấy vị tướng quân.

Người kể chuyện lại bắt đầu kể về những việc anh dũng của Lâm phụ và những người khác.

Nhưng lần này trong miệng bọn họ có một cái tên mới, Tiết Thương, lúc này là chủ tướng của quân Bắc Sơn Tây, không chỉ dẫn quân đánh bại quân Tây Kiệt mà còn chuẩn bị trở về kinh để nghênh thú công chúa.

Biên quan đại thắng, cuối cùng đã khiến Lâm Hành Chi và những người quan tâm đến tình hình chiến sự ở biên quan thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng trên mặt bọn họ cũng nở nụ cười, đây là một tin tức tốt.

Tuy nhiên, niềm vui chỉ kéo dài trong phút chốc, nhanh chóng bị thay thế bởi lo lắng.

Sắp đến ngày mười lăm tháng ba, Gia Cát Thẩm Đồng vẫn chưa trở về, người được phái đi cũng không nghe được tin tức gì, mà độc của Nguyệt Hồn đang tra tấn Sở Chiêu mỗi ngày, chỉ trong thời gian ngắn mà hắn đã gầy đi rất nhiều.

Lâm Hành Chi lúc nào cũng giữ cửa, một tấc cũng không rời, luôn ở cạnh hắn, trong nhà lại có thêm mấy vị Bồ Tát nữa.

Cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng, y chỉ có thể dùng phương thức này để khiến bản thân dễ chịu hơn, cũng cảm thấy như vậy có thể nhiều thêm một tia hy

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK