• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Xin lỗi màn nha hôm qua mình có chút việc riêng nên không lên đúng hẹn.

_________________________

Giọng nói này… Lâm Hành Chi bỗng nhiên quay đầu lại, phát hiện quả nhiên là người mình đang nghĩ đến.

Y còn không kịp gọi, Sở Chiêu đã nhanh chóng bước tới.

Sở Chiêu vẫn còn mặc bộ quần áo hôm qua trong phòng giam, trường bào gấm màu lam, khiến sắc mặt trở nên trắng bệch, thậm chí trắng bệch một cách dị thường, ngay cả bước đi cũng không vững vàng như lúc nhìn thấy hắn ở cửa cung.

Nhưng Lâm Hành Chi còn chưa kịp suy nghĩ thì Sở Chiêu đã đi đến bên cạnh y, hắn dùng đôi tay có vẻ dùng nhiều sức mạnh mẽ nắm lấy vai Lâm Hành Chi, giọng điệu không tốt nội:" Thật to gan, mới một ngày không gặp, ngươi dám đi nhìn nam nhân khác!"

Lâm Hành Chi cử động đôi vai gần như không có chút sức lực nào, hợp tác nói “Ta không có, với lại ta nhìn cái gì cùng ngài có gì quan……”

Sau đó y đã bị người ta hung dữ, “Câm miệng! Bổn vương cho ngươi nói chuyện sao?”

Lâm Hành Chi mặt lộ nan kham.

Mà ánh mắt Sở Chiêu đã dán chặt vào Tề Vương, “Tứ đệ, ngươi đang nói chuyện gì với tẩu tử vậy? Không ngại cũng nói cho vi huynh nghe một chút?”

Lâm Hành Chi: “……”

Y mới không phải tẩu tử gì đó đâu!

Đối với Sở Chiêu cái này nửa đường sát ra tới ngăn trở hắn chuyện tốt người, Tề Vương trong lòng hận cực kỳ, nhưng trên mặt lại muốn trang cung kính, Sở Chiêu ngày thường liền Thái Tử đều không bỏ ở trong mắt, huống chi hắn loại này không được sủng ái hoàng tử.

Trong lòng Tề vương hận Sở Chiêu vô cùng nữa đường lại ngăn cản chuyện tốt của gã, nhưng trên mặt vẫn giả vờ cung kính, ngày thường Sở Chiêu còn không để Thái tử vào trong mắt, huống chi là một hoàng tử không được lòng dân như gã.

Bọn họ đều tin rằng Sở Chiêu tuyệt đối có thể làm ra chuyện huynh đệ tương tàn, cho nên bọn họ ghét hắn, hận hắn, nhưng đồng thời cũng sợ hắn.

Tề Vương thành thật trả lời, “Bất quá là đệ đệ lỗ mãng, không cẩn thận đem đồ ăn của Lâm Trạng Nguyên làm rơi, cho nên muốn mời y một bữa cơm để tạ lỗi mà thôi, cũng không có chuyện gì khác, tam hoàng huynh không cần lo lắng”Ngay cả xưng hô đều sửa lại.

Sở Chiêu liếc nhìn sơ ăn còn chưa dọn trên mặt đất, biết đó là đồ ăn mà Lâm Hành Chi định đưa vào lao cho mình, vì thế hắn lạnh lùng nhìn Tề Vương, tỏ vẻ: “Đích xác lỗ mãng.”

Cũng thực hiện trách nghiệm của huynh trưởng dạy dỗ đệ đệ:" Về sau đi đường phải nhìn đường."

Tề Vương chắp tay đáp lại, trong mắt hiện lên một tia nhục nhã khi cúi đầu xuống.

“Việc này đã như vậy, bổn vương cũng không thiếu bữa cơm của tứ đệ, đi.” Sở Chiêu đổi từ siết chặt vai Lâm Hành Chi sang nắm lấy cổ tay y, muốn trực tiếp mang y đi.

“Tam hoàng huynh!” Hắn còn chưa kịp nhấc chân, Tề vương đột nhiên lớn tiếng gọi Sở Chiêu.

“Vì sao Tam hoàng huynh lại ra khỏi đại lao của Hình bộ nhanh như vậy?”

Đây cũng là vấn đề Lâm Hành Chi tò mò, hắn vừa bị giam một ngày đã được thả ra, xem ra thánh chỉ của Kiến Nguyên Đế có chút đùa.

Y nghiêng đầu nhìn phản ứng của Sở Chiêu.

Sở Chiêu khẽ nhíu mày, sắc mặt lạnh lùng, “Liên quan gì đến ngươi?”

Tề Vương nhìn thẳng vào môi Sở Chiêu, đồng thời gật đầu nói, “Tam hoàng huynh là phát bệnh đi, nơi này đỏ giống như vừa thổ huyết.”

Lâm Hành Chi có thể cảm nhận rõ ràng vẻ hả hê trong giọng nói của Tề vương, nhưng điều đó không quan trọng, điều quan trọng là môi Sở Chiêu thực sự đỏ bừng khác thường.

Đặc biệt là trên khuôn mặt tái nhợt.

“Ngươi……”

Lâm Hành Chi đang muốn hỏi, lại cảm giác được cổ tay nặng trĩu, một nửa thân thể Sở Chiêu tựa vào người y.

Ngay sau đó, Sở Chiêu đột nhiên phun ra một ngụm máu, thân mình cũng lảo đảo một chút.

“Vương gia!” Lâm Hành Chi sợ hãi kêu ra tiếng.

Sở Chiêu nhẹ nhàng lắc đầu, dùng tay còn lại tùy ý lau môi dưới, nói với Tề Vương: “Ngươi tốt nhất cầu nguyện bổn vương sẽ không chết ở trước mặt ngươi, nếu không……”

Sở Chiêu lời còn chưa nói xong cùng một ánh mắt, khiến Tề Vương nháy mắt tứ chi tê dại, sống lưng lạnh buốt, hơi thở ngừng lại trong giây lát.

Gã cảm giác được sát khí, cũng tin rằng Sở Chiêu giết gã dễ như trở bàn tay.

Sở Chiêu nhìn thấy phản ứng của Tề Vương, hắn siết chặt cánh tay Lâm Hành Chi, cười lạnh nói:"Đi."

Lâm Hành Chi gật đầu, đồng thời duỗi thẳng cánh tay, tiếp thêm lực cho Sở Chiêu, động tác nữa giúp nữa ép này đi theo Sở Chiêu.

Có xe ngựa của Vương phủ tới đón Sở Chiêu đậu cách đó không xa, bọn họ đi tới liền lên xe ngựa.

Lâm Hành Chi đang định bảo Thạch Nghiên về phủ nói với mẹ y một tiếng, tay vừa mới chạm vào mành, Sở Chiêu lại phun ra một ngụm máu, lần này kèm theo một cơn ho kịch liệt.

Lâm Hành Chi cũng tái mặt, hiểu được phát bệnh của Tề Vương nói là có ý gì.

Không phải phát bệnh, mà là độc phát.

Y vỗ nhẹ lên ván cửa xe ngựa, lạnh giọng phân phó thị vệ bên ngoài, “Hồi phủ, lập tức về Lệ Vương phủ, nhanh lên!”

Những người tới đều là tâm phúc của Sở Chiêu, khi nghe thấy tiếng la của Lâm Hành Chi và tiếng ho từ trong xe ngựa, mọi người liền ý thức được tình huống không ổn.

Có người nói lớn với Lâm Hành Chi: “Thỉnh cầu Lâm thiếu gia đỡ Vương gia ngồi vững.”

Vừa dứt lời, theo một tiếng roi vút lên, xe ngựa bắt đầu chạy nhanh, còn mơ hồ nghe được tiếng bá tánh trên đường tránh xe.

Nhưng mà đường trở về phủ không hề suôn sẻ, xe ngựa vừa rời khỏi đường chính, rẽ vào một con hẻm thì có người từ trên trời giáng xuống chặn đường.

“Sở tặc, để mạng lại!”

Một tiếng hét lên, lập tức chiến đấu với thị vệ của Vương phủ.

Lâm Hành Chi vén rèm lên, liếc mắt nhìn thấy thanh trường đao do sát thủ cầm trong tay, kinh ngạc nói: “Người Tây Giới?”

Sở Chiêu dùng khăn tay che miệng lau máu, lạnh lùng nói,"Những kẻ khác cũng không có ngu ngốc đến mức xuống tay với bổn vương," huống chi là ám sát ngay trên đường phố như vậy.

Lâm Hành Chi nhìn nhóm thị vệ đang nhanh chóng chiếm thế thượng phong ở bên ngoài, hỏi Sở Chiêu: “Vương gia đã sớm đoán được hôm nay sẽ có người chặn lại?”

Sở Chiêu lắc đầu, “Đoán không được, chỉ là bổn vương hiện tại còn chưa chết được, cho nên an bài mấy người tới tiếp ứng.”

Vừa dứt lời, Lâm Hành Chi nhìn thấy trong ngõ đột nhiên xuất hiện mấy cung thủ, từng mũi tên một nhắm vào người Tây Giới, toàn bộ sát thủ đều bị tiêu diệt chỉ trong vài giây.

Thị vệ ai về chỗ người nấy, Sở Chiêu bình tĩnh phân phó, “Đi thôi.”

Xe ngựa tiếp tục đi về phía trước, rẽ hai góc rồi dừng ở cửa Lệ Vương phủ.

Lâm Hành Chi đỡ Sở Chiêu xuống xe ngựa, nhưng khi chạm vào đầu ngón tay của Sở Chiêu, lại bị lạnh đến mức rụt tay lại.

Y có vẻ không thể tin được," Sao tay vương gia lại lạnh như vậy? "

Sở Chiêu mặt vô biểu tình nâng tay mình nhìn nhìn, “Sợ?”

Lâm Hành Chi không đáp, chỉ là bắt lấy Sở Chiêu dẫn hắn xuống xe, sau đó đỡ người vào cửa.

Đi được một lúc, y mới phát ra tiếng, “Là loại độc gì?”

Nghe được y hỏi, Sở Chiêu lôi kéo khóe miệng cười một cái, lắc đầu: “ Thông minh quá cũng không tốt, nhớ kỹ bổn vương chỉ là bị bệnh.”

Lâm Hành Chi: “Lừa mình dối người?”

“Không, là khinh người trong thiên hạ.”

Lâm Hành Chi liền minh bạch, Sở Chiêu đại tướng quân đã từng chinh tây, có thể điên có thể bệnh, nhưng không thể trúng độc, đặc biệt là độc do chính phụ thân thân sinh hạ.

Vì thế y thay đổi câu hỏi “Độc này bao lâu thì phát tác một lần? Giải như thế nào?”

“Một tháng một lần, không giải được.” Sở Chiêu đưa ra đáp án.

Trong phủ sớm đã có ngự y chờ, khi bước vào sân nơi Sở Chiêu ở, lập tức có người tiến tới đỡ Sở Chiêu từ tay Lâm Hành Chi đỡ hắn vào, Lâm Hành Chi bị mấy nội thị ngăn ở bên ngoài.

Y nhìn cánh cửa đóng chặt khẽ nhíu mày, lúc này có người đi tới bên cạnh y.

“Loại độc này tên là Nguyệt Hồn, một tháng độc phát một lần, phát tác sau một canh giờ không châm cứu lấy máu, thất khiếu đổ máu mà chết.”

Lâm Hành Chi nhìn sang và nhìn thấy ông lão vào hôm qua y đến vương phủ.

Ông lão còn đang nói, “Còn kém một chén trà nhỏ, liền đến một canh giờ.”

“Cho nên hôm nay không phải ám sát, chỉ là kéo dài thời gian.”

“Đúng vậy,” lão giả thở dài: “Không trị bỏ mình, thật là một cái cớ tốt.”

Lâm Hành Chi trào phúng nói: “Thật đáng tiếc là bọn họ không thực hiện được.”

Buồn cười là mật thám của địch lại có thể biết được tin tức Vương gia của Đại Sở phát độc, ngay cả chuyện nếu độc không được giải quyết trong một canh giờ, sẽ chết đều biết.

Có một số người, thật là không từ thủ đoạn ngu ngốc.

Ông lão ý vị thâm trường nói: “Bọn họ nên cảm tạ hôm nay không thực hiện được.”

Lâm Hành Chi vẻ mặt nghi hoặc, nhưng ông lão cũng không giải thích, chỉ làm một động tác mời: “Thái y chữa trị cho Vương gia phải mất một khoảng thời gian, mời Lâm thiếu gia về trước đi.”

Quyết định này cũng không cho phép Lâm Hành Chi phản bác, ông lão đã gọi người tới đưa y cùng Thạch Nghiên rời đi.

Lâm Hành Chi chắp tay, “Vậy ta chờ Vương gia khỏe một chút lại đến.”

Sau đi ra khỏi cửa lớn, Lâm Hành Chi nhìn thấy rất nhiều thị vệ đứng cạnh xe ngựa định đưa y về phủ, hiển nhiên là đi theo đưa y về.

Xe ngựa đi qua hai con đường, Thạch Nghiên vén lên mành chui vào xe ngựa nhỏ giọng nói với Lâm Hành Chi, “Thiếu gia, có người đi theo phía sau, bọn họ đi cùng một con phố.”

Lâm Hành Chi đã đoán được sau khi nhìn thấy số lượng người mà ông lão sắp xếp để đưa y về nhà, hôm nay ai làm cho bọn họ gặp Lệ vương và biết được một bí mật không nên biết.

Thạch Nghiên có chút túng, túm tay áo Lâm Hành Chi, “Thiếu gia, không phải là tới giết chúng ta diệt khẩu đi?”

Lâm Hành Chi lắc đầu, “Không phải diệt khẩu, nhiều lắm chỉ là cảnh cáo.”Dù gì thì hiện tại thân phận tiểu thiếu gia Lâm gia cũng có chút phân lượng.

Bất quá cũng đã nhắc nhở Lâm Hành Chi, y nói với Thạch Nghiên: “Trở về viết một lá thư cho đại ca ngươi nhanh chóng hồi kinh. Thiếu gia nhà ngươi yêu cầu.”

Vừa nghe lời này, Thạch Nghiên lập tức hưng phấn, "Trở về ta liền viết!”

Thạch Nghiên còn có một đại ca song sinh, là hộ vệ được Lâm phụ chuyên môn vì Lâm Hành Chi bồi dưỡng, hai năm qua đã có thành tựu và ra ngoài rèn luyện.

Hiện giờ vì an nguy bản thân, Lâm Hành Chi tính toán trước tiên đem người kêu trở về.

Được hộ tống bởi các thị vệ của Vương phủ, chủ tớ hai người Lâm Hành Chi bình an về đến nhà. Vừa vào nhà, Lâm Hành Chi liền chạy đi báo với Chu phu nhân biết Tề Vương chặn y trên phố và Sở Chiêu bị ám sát.

Chu phu nhân thở dài, “Các hoàng tử trưởng thành, phiền toái của mỗi nhà cũng bắt đầu rồi.”

Tất nhiên, họ cho rằng đó là phiền toái nhưng đối với một số người đó lại là cơ hội.

Đương nhiên, không thể che giấu việc Lệ Vương bị sát thủ của Tây Giao ám sát ngay trên đường, đều có những phản ứng trái chiều.

Bá tánh tuy không thích Lệ vương bệnh hoạn điên cuồng nhưng vẫn nhớ rằng chính Lệ vương đã đánh bại Tây Giao để người dân nơi biên giới được yên ổn.

Những người khác phản ứng rất thống nhất, tất cả đều tiếc nuối, đáng tiếc không phải chỉ trong một chén trà mà chết.

Còn có người đang nghe bẩm báo về Lâm Hành Chi, “Chủ thượng, trong suốt hành trình về nhà của hai người đều có thị vệ của Vương phủ hộ tống, thuộc hạ không tìm được được cơ hội xuống tay, thỉnh chủ thượng trách phạt.”

Có lẽ sớm đã dự đoán, người được gọi là chủ thượng xua tay, cũng không có trách phạt kẻ đó: "Đã như vậy, chúng ta chỉ có thể dùng biện pháp khác."

Trong Lệ Vương phủ, Sở Chiêu đã châm cứu xong, cũng đang cùng những người khác nói về chuyện xảy ra hôm nay.

“Chủ tử có lẽ biết rõ, nếu như chuyện trúng độc bị tiết lộ ra ngoài, như vậy tiểu thiếu gia Lâm gia nhất định sẽ bị nhắm tới tất không được an bình, cần gì phải đem y liên lụy vào.”

Ánh mắt Sở Chiêu thật sâu, “Nếu y muốn gả cho bổn vương, thì nên biết rằng ở bên cạnh bổn vương y sẽ không thể sống một cuộc sống bình yên."

Ngay cả tồn tại cũng khó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK