La Chu hoảng hốt nhìn xuyên qua bãi cỏ, mắt khô khốc sưng đỏ đến phát đau, không chảy ra nổi một giọt nước mắt.
Hai cổ tay của nàng bị dây thừng trói lại, gần sát bên cạnh là hai nữ nhân không quen biết, trên lưng còn có một nữ nhân khác, tổng cộng sáu nữ nhân bị chồng úp sấp xuống lưng một con trâu khỏe mạnh và dùng vải thô buộc cố định lại.
Ở trên bãi cỏ của thôn Nạp Mộc A, đều là dấu vết nam nhân cùng nữ nhân té xỉu bị giết chết, còn nô lệ thanh tỉnh thì bị trói hai tay lại. Gần một trăm nam nữ nô lệ bị gom lại thành từng đống buộc trên lưng trâu như buộc hàng hóa vận chuyển.
Không biết có phải khát vọng tanh máu đã đạt tới thỏa mãn hay không mà Cổ Cách Vương cầm thú không có xuống tay với lão nhân, tiểu hài tử, nam nhân thương tật cùng nữ nhân lớn tuổi. Chỉ xua tay một cái, cả trăm con kền kền đang đậu trên nóc nhà và lũ chó Ngao hung tàn liền cùng nhau hưởng dụng những xác thịt trên mặt đất. Một màn đặc sắc ác điểu mãnh thú dùng bữa khiếp đảm linh hồn cùng cực kỳ bi thảm, may mà những người lớn có thể tự do hoạt động ngồi vây quanh thành một vòng, đem những đứa nhỏ đang khóc thét ôm thật chặt vào ngực, làm cho nàng ở trong địa ngục cuối cùng có thể thấy được một tia tình thân ấm áp.
Hôm nay, nàng đã vượt qua sự sợ hãi cùng đau đớn mà trong suốt hai mươi năm sống trên đời nàng chưa bao giờ từng trải qua, ngoan cường chống đỡ trước cảnh chém giết khủng khiếp như dưới địa ngục. Nhưng chỉ cần nhắm mắt lại, những hình ảnh khủng bố thê thảm lại lần lượt hiện lên trong đầu, tiếng gào thét thê lương quanh quẩn không dứt bên tai.
Ở xã hội hiện đại sau khi có tai họa xảy ra, chính phủ sẽ phái bác sỹ tâm lý đến làm công tác tâm lý đối với những người sống sót. Mà nàng, chỉ có thể dựa vào ý chí của bản thân. Liên tục hai ngày, nàng không ngừng mà tự thôi miên chính mình. Quên đi, quên đi, kia chỉ là một con ác mộng, một bộ phim kinh dị nhất, con đường sau này của nàng còn rất dài, còn rất nhiều điều tốt đẹp đang chờ đón nàng. Mặt trời chiếu sáng rực rỡ trên nóc nhà cao nguyên, trời xanh mênh mông, mây trắng mềm mại như bông, núi tuyết thanh khiết mà thần thánh, những dãy núi nhấp nhô, thảo nguyên xanh biếc đầy hoa, hồ nước trong veo ngọt mát, bò dê chạy khắp nơi trên đồng cỏ, hoa Cách Tang đang nở. . . . . . Nàng muốn đi tìm Trát Tây Lãng Thố, muốn cùng hắn sinh con, trải qua cuộc giống gia đình ấm áp bình thản. Nàng muốn đến Trung Nguyên cổ đại, nhìn xem lịch sử nơi đó có gì thay đổi, xem nơi đó đang ở thời đại nào, muốn tìm hiểu xem nếu như sau khi nàng mất đi Trát Tây Lãng Thố, có thể một lần nữa tìm được một nam nhân giống như trong tiểu thuyết vậy ôn hòa nhu ngọc, ngay thẳng như trúc yêu thương chính mình hay không. . . . . . Nàng mặc sức tưởng tượng đến rất nhiều điều tốt đẹp, như muốn dùng nó để an ủi trái trái tim đang xuất hiện bóng ma thật lớn kia.
Hai ngày qua, cách trấn an tâm lý như vậy dường như có chút ít hiệu quả. Ít nhất, hình ảnh khủng bố kia đã trở nên mơ hồ, tiếng la thảm thiết bên tai cũng nhỏ đi nhiều, buổi tối nàng đã có can đảm nhắm mắt đi ngủ. Hoạt động một chút khóe miệng cứng ngắc, sau khi La Chu thở dài một tiếng, lại cố gắng hít vào một hơi, ngũ quan thanh tú lại một lần nữa khó chịu mà nhăn lại thành một khối.
Kiên trì hai ngày, cuối cùng vẫn là quen với việc vì xóc này mà ói ra, ngay cả mật vàng cũng phun ra. Mỗi khi ói xuống đồng cỏ, có chút dính lại ở trên da trâu, lại có chút dính lại ở trên người. Mùi chua thối, mùi máu tươi, mùi bùn, mùi cỏ, hơn nữa còn cỗ mùi tanh trên người nữ nhân bên cạnh, tất cả hợp thành một mùi làm cho người ta giày vò sống không được chết không xong, chỉ hận nàng lúc này có muốn ói cũng ói không ra.
Nàng hai ngày liên tục đều cùng sáu nữ nhân ở cùng một chỗ, vừa bị áp hai bên lại bị đè ở trên lưng. Làm đệm lót trên lưng trâu, lưng chịu đè ép, hai bên sườn bị kẹp chặt. Loại đè ép nóng bức cùng với xóc nảy, bộ ngực có biến dạng hay không đã trở thành chuyện nhỏ, quan trọng hơn là hô hấp, với nàng mà nói chuyện đó trở nên vô cùng khó khăn cùng nghiêm trọng. Có lẽ nàng phải tiếp tục chống đỡ, bằng không chỉ có một con đường chết.
Trong suốt hai ngày qua, các nô lệ chỉ có buổi tối mới được nghỉ ngơi mới được các binh sĩ thả xuống khỏi lưng trâu. Tới gần nguồn nước nghỉ ngơi, giữa các nô lệ không có một chút trao đổi, có thể tự mình lấy nước uống, nhưng thức ăn chỉ có xương trâu hoặc xương dê có dính chút thịt mà cách binh sĩ gặm xong ném ra. May mà đội quân này có hơn một ngàn người, nô lệ chỉ có gần bốn trăm, hơn nữa sức ăn của quân nhân lại lớn, xương cốt ném ra coi như cũng nhiều, thời gian các nô lệ bị đói cũng không tính là lâu, thế nên mới không có xuất hiện tình huống có người đói quá độ mà tranh đoạt xương cốt. Xương tuy nhiều, nhưng bị những binh sĩ như lang như hổ gặm xong, trên xương dính lại làm sao có thể đủ để no bụng? Cùng lắm chỉ có thể giữ lại cái mạng hèn thôi.
Buổi tối, các binh sĩ ngủ trong lều, mấy trăm nô lệ lại nằm co quắp cùng trâu dê dựa vào sưởi ấm lẫn nhau trên cao nguyên tối đen. Bốn phái là hơn trăm binh sĩ mang đao thay phiên trông coi, ai cũng trốn không thoát. Sáng nay lúc khởi hành, có mười nô lệ không chịu đựng được đói khát cùng rét lạnh, bị trở thành đồ ăn cho báo tuyết, chó ngao cùng kền kền.
Đây chính là cuộc sống nô lệ, ti tiện như súc sinh. Không, phải nói là ngay cả súc sinh cũng không bằng. Ít nhất, súc sinh có chỉ số thông minh thấp, không thể suy nghĩ, sống đơn giản, không hiểu thế nào là khuất nhục. Cho nên nếu một nô lệ muốn sống thật tốt, nhất định phải đem chính mình trở thành súc sinh hạ hạ đẳng, thành chó, thành trâu, thành dê.
Trở thành nô lệ có bốn con đường để chọn, phải trở thành giống như súc sinh chịu khuất nhục mà lặng lẽ sống qua ngày, hoặc chịu nửa đường bất hạnh bị tra tấn mà chết thảm, hay thuận lợi trốn được rồi sống sợ hãi chui rúc như chuột, cuối cùng chính là đứng dậy đấu tranh. Cứ nhìn lịch sử từ trước tới nay, các nô lệ cho dù khởi nghĩa có thể nhất thời giành được thắng lợi, chỉ cần cả xã hội còn đang trong giai đoạn lạc hậu, như vậy kết quả cuối cùng nô vẫn là nô, vĩnh viễn đều không có cơ hội xoay người. Vương triều Thổ Phiên không phải là do nô lệ khởi nghĩa mà sụp đổ sao? Vậy sau khi sụp đổ thì sao? Xã hội rối loạn mấy trăm năm, cuộc sống nô lệ vẫn tồn tại vẫn bi thảm ti tiện như trước.
La Chu dùng hết sức hít vào một hơi không khí ghê tởm vẩn đục. Nàng không muốn làm nô lệ cả đời, nàng lựa chọn trốn đi. Chỉ cần tìm được thời cơ thích hợp, nàng liền lưu vong đến Trung Nguyên đi. Đương nhiên, trốn chạy cũng chính là đùa với tính mạng của chính mình, trước khi có thời cơ chắc chắn, nàng sẽ thành thành thật thật mà đóng vai một nô lệ ti tiện ngoan ngoãn giống như một con chó ngoan nghe lời chủ.
Trâu đen dưới thân chợt dừng lại, nàng nghe được khẩu lệnh binh sĩ truyền cho nhau chuẩn bị hạ trại nghỉ ngơi.
Cuối cùng. . . . . .Cuối cùng lại chịu đựng qua một ngày nữa. Nàng thở ra một hơi nhẹ nhõm thật dài, may mắn nữ nhân trên lưng hôm nay không có nặng giống như hôm qua, bằng không hiện tại nàng chắc chắn đã bị ép mất nửa cái mạng. Mặc cho binh sĩ túm chính mình xuống từ trên lưng trâu, giống như quăng một con chó đáng ghét mà ném xuống đất phịch một tiếng, miệng không nhịn được rên lên một tiếng. Cũng may quần áo trên người khá nhiều, hơn nữa cây cỏ trên mặt đất tuy khô vàng nhưng vẫn còn có chút mềm mại, ngã xuống cũng không phải quá mức đau đớn.
Nàng chậm rãi vận động, từng chút từng chút mà giãn thân thể ra. Cả người mỗi một bộ phận, từ các đốt ngón tay đến mỗi đốt xương đều đau đớn không chịu nổi, thật muốn nằm ngủ luôn trên mặt đất. Nhưng không thể được nha, nàng không thể làm vậy, một khi thuận theo sự khát cầu yếu đuối trong lòng, sẽ không thể quay đầu lại, thân thể sẽ trở thành đồ ăn ngon cho nhóm súc sinh. Nàng không biết trên đời này rốt cuộc có tồn tại linh hồn hay không? Cho dù có, thân thể của nàng cũng không phải đang nằm trong bệnh viện ở thế kỉ 21, không có khả năng sau khi chết sẽ có cơ hội quay trở về cơ thể khác.
Sinh mệnh, đối với nàng mà nói, là vô cùng quý giá. Cách Tang Trác Mã bị bắt hay đã chết, Trát Tây Lãng Thố trên chiến trường sống hay chết, già trẻ nhà Trát Tây sống hay chết, nói nàng vong ân phụ nghĩa cũng được, nói làng lang tâm cẩu phế, vô tình bạc nghĩa cũng được, nàng thật sự không có dư thừa tinh lực (tinh thần và thể lực) để bận tâm hay đau thương, nàng chỉ có một tâm niệm duy nhất đó là ──sống sót.