Con chó ngao màu bạc tựa như một nhà vua, gầm lên một tiếng hùng hồn giống như sư tử, đôi mắt tam giác ngược màu xanh dày đặc ánh sáng lạnh. Gần hai mươi con chó ngao đang đứng thẳng trong vũng máu liền thu lại vẻ hung hãn vừa rồi, thân hình khỏe mạnh liền di chuyển nhanh như gió.
Nhưng lạ thay chúng nó không vươn móc sắc, không nhe nanh nhọn. Một con lông đốm nhảy lên lưng con bên cạnh, dùng lưng nó làm đà nhảy lên thật cao. Chiếc lưng dày lực lưỡng liền tiếp ngay thân mình mảnh khảnh kia, làm đệm cho nó, phân tán đi lực va chạm. Bốn chân của chưa chạm tới đất, một con ngao tuyết lại lập tức nhảy lên, đỡ thân mình kia thay cho con lông đốm, góp phần giảm nhẹ tiếp lực chạm đất.
Tiếp theo đó là con thứ ba, thứ tư, thứ năm. . . . . . Sau vài lượt hít thở, một nhóm chó ngao lần lượt thay nhau nhảy lên, giống như đang biểu diễn xiếc vậy, từng lượt từng lượt làm biến mất lực tiếp đất của thân mình mảnh khảnh kia, giúp nó dần dần tiếp đất. Cuối cùng chừng mười con chó ngao nằm song song ngửa bụng trên mặt đất, tạo thành một tấm thảm mềm mịn thật dày.
Bịch ──
Thân hình bị Cổ Cách Vương quăng ra đã bình an đáp xuống trên tấm thảm tạo nên từ chó ngao đã chấn động tâm hồn mọi người, cũng làm cho tròng mắt của họ suýt rớt ra ngoài.
Không chết! ?
Vậy mà không bị quăng chết bởi tay Cổ Cách Vương, cũng không bị chó ngao hung tàn cắn chết! ? Phần lớn tân khách đều trừng thật to đôi mắt không dám tin.
Đó là nữ nô mặc chiếc áo da dê cũ kĩ mộc mạc. Nàng nằm trên bụng chó ngao nhúc nhích tay chân, có chút gian nan ngồi dậy. Nàng lắc lắc đầu, giống như có chút mê muội, mái tóc đen bóng bị ném qua phía sau, lộ ra hơn phân nửa khuôn mặt nhỏ nhắn.
Mi cong không dày không mỏng, phía dưới là đôi mắt to đen nhiều trắng ít. Lúc này, đôi mắt như phủ sương đầy sợ hãi mờ mịt, gióng như còn chưa phục hồi lại tinh thần sau khi bị ném. Dưới chiếc mũi thanh tú là đôi môi cong không chút góc cạnh. Môi khẽ nhếch lên dường như thiếu chút màu máu, môi trên trên đầy đặn non mềm, môi dưới loang lổ vết máu, hiển nhiên đã bị răng nanh chà đạp. Da thịt tuy rằng trơn mềm nhẵn nhụi, lại có vẻ trắng quá mức, bên dưới còn lộ ra sự tái nhợt.
So với ba tuyệt sắc bảo vật khi nãy, nhan sắc nữ nô này chỉ được xem là thanh tú. Nhưng mà, nàng lại có thể ôm tay Cổ Cách Vương cao quý mà liếm láp, có thể cuộn tròn mình run rẩy trong lòng Cổ Cách Vương tôn quý. Mà chó ngao hung tàn không những không cắn nàng, mà còn trình diễn một màn đón người hết sức phấn khích.
"Ngao ──"
Con ngao màu xám bạc vẫn đứng một bên chỉ huy khi nãy sủa lên một tiếng, nhẹ nhàng dẫm lên bụng đồng loại, tiến tới chỗ nữ nô kia. Nó cúi đầu vươn lưỡi liếm hai má nàng vô cùng thân thiết, đầu ngao to lớn vô cùng hung ác cọ qua lại bên tóc mai nàng, trong cổ không ngừng khò khè.
Tiếng khò khè kia cực kì dịu dàng, làm cho người ta khó có thể tin tưởng được đây là do một con chó ngao đáng sợ phát ra. Đôi mắt tam giác ngược thuần túy một màu xanh lam, sâu thăm thẳm tràn ngập ôn nhu thân thiết mà không phải độc ác hung tàn. Trong sự thân thiết lại hàm chứa sủng nịnh dung túng cùng sâu đậm an tâm.
Này. . . . . .
Cho dù chúng thần Cổ Cách, hay là khách ngoại lai, rất nhiều người đều xoa xoa mắt kinh nghi lại cộng thêm mấy phần hoang mang. Trước mặt thật sự là chó ngao đi? Con chó ngao màu bạc tên gọi Ngân Nghê, con chó ngao được Cổ Cách Vương yêu thích nhất, là thống soái mấy ngàn quân ngao, là chó ngao vua lập vô vàn chiến công hiển hách, nhưng quan trọng là tại sao một con dã thú thiên phú dị bẩm, một con súc sinh lại xuất hiện ánh mắt giống như con người? !
"Thứ này là nô lệ được Ngân Nghê lựa chọn." Tán Bố Trác Đốn quan sát tất cả ánh mắt kinh ngạc cùng thần sắc quỷ dị của mọi người, giải thích. Hắn ra hiệu cho thị nữ rót đầy rượu, đuôi lông mày nhếch lên, giọng nói đầy bình thản kiên định, "Cũng là ngao nô ta sai sử suốt một tháng này. Sau này nếu các vị còn muốn hiến lễ mọn, đừng ngại nhìn ngao nô này mà cân nhắc, vật chỉ có hào nhoáng bên ngoài thì không cần lấy ra khoe khoang." Hắn đem cốc rượu uống cạn, con ngươi lưu chuyển, cười như có như không, hướng ba người tặng lễ đang đứng như tượng đá nói, "Ba vị khách quý, các ngươi nghĩ thế nào?"
Một luồng khí lạnh lùng hà khắc làm cho người ta hít thở không thông lao thẳng tới những người tặng lễ vật, chỉ thấy thân thể bọn họ run lên, sắc mặt càng thêm tái nhợt.
"Vương nói phải, Vương nói phải, là tiểu nhân suy nghĩ không thấu đáo, xin thỉnh Vương tha thứ cho tiểu nhân."
Phú thương người Hán tỉnh ngộ đầu tiên, vội vàng xoay người, thất lễ chắp tay cười giữ hòa khí. Sau đó quý tộc Bác ba cùng thương nhân Ba Tư cũng nhanh chóng thi lẽ làm hòa cùng thỉnh tội.
"Ba vị khách quý chẳng qua chỉ là tặng lễ vật không hợp ý ta thôi, có tội gì lớn? Mau ngồi xuống." Tán Bố Trác Đốn nhếch môi, mở miệng trấn an, ưng mâu lại vô cùng nguy hiểm mà nheo lại, quét về phía phần đông tân khách trong đại sảnh, "Thịt rượu sơ sài, hi vọng các vị khách quý không ghét bỏ, ăn uống tận hứng."
"Vương khách khí."
"Vương khách khí."
Tiếp đó phòng nghị sự lại tiếp tục vang lên những lời đối đáp xã giao. Giữa những tiếng nâng chén cùng kính rượu, rất nhiều người không ngừng đưa ống tay áo lau mồ hôi nơi thái dương.
Cổ Cách Vương Mục Xích Tán Bố Trác Đốn, con thiên thần, trời sinh có thể gọi kền kền, chỉ huy báo tuyết, kêu gọi chó ngao, thân hình hắn cường tráng như trâu hoang, ánh mắt uy nghiêm lợi hại hơn kền kền, khí lực khỏe hơn gấu, cao quý hơn sư tử, tàn nhẫn hơn sói hoang. Hắn hiếu chiến thành tính, lãnh khốc vô tình, cũng là một quân vương vô cùng tài hoa, khiến cho chúng dân Cổ Cách vừa kính vừa sợ.
Trong không gian ăn uống linh đình, vô số ánh mắt vẫn liếc qua vũng máu cùng hài cốt vương vãi giữa sảnh, dáng hình ngao nô đang ngây ngốc bị đám ngao khuyển tha đến bên cạnh giường của Vương.
Nhiều người không tiếng động thở dài, những tính toán trong lòng gần như tiêu tan hết cả. So dung mạo, có nhiều người có thể thắng được ngao nô kia, nhưng so với vận mau, xem ra. . . . . . Có hi vọng sống sót dưới móng vuốt ngao khuyển quả thật quá mức xa vời. Mỹ nhân kế, xem ra hoàn toàn không thể dùng được với vị vua đang ở trước mắt này.
"Vương, nghệ nhân chiết dát Côn Giáng Tang Ba không lâu trước đây đã tới quốc gia của ta, hạ thần đã dặn dò đưa hắn tới Tây Môn, có cần triệu kiến hắn vào biểu diễn không ạ?"
Qua một tuần rượu, Thích Già Thát Tu mới đứng hướng về phía Tán Bố Trác Đốn xin chỉ thị.
Mọi người chợt nghe được tin, đầu tiên là ngạc nhiên sau đó là kinh hỉ, ánh mắt chờ mong không hẹn mà cùng hướng về phía Tán Bố Trác Đốn.
Côn Giáng Tang ba cũng không phải nghệ nhân chiết dát bình thường. Hắn sinh ra trong một gia đình quý tộc xuống dốc, còn nhỏ đã xuất gia làm tăng, sau lại hoàn tục, nhưng mà trong thời gian ba năm đã trở thành một nghệ nhân chiết dát kiệt xuất tại Tuyết Vực.
Những câu hát của hắn tuyệt đẹp mà cô đọng, nội dung vô cùng lôi quấn, đến cao trào có thể làm cho người ta nở gan nở ruột, nói đến hài có thể làm cho người ta ôm bụng cười to, nói đến bi thương có thể làm cho người ta rơi lệ ảm đạm; nói cảnh đẹp thì làm cho người ta tha thiết hướng tới, nói quỷ dị thì làm cho người ta sởn tóc gáy, nói đạo lý thì làm cho người ta triệt để bừng tỉnh. . . . . . Một ánh mắt, một cái đưa tay, nâng chân, xoay người của hắn đều vô cùng nhịp nhàng ăn khớp, rất sống động. Bỗng nhiên hóa thân thành Phật, bỗng nhiên hóa thân thành ma, bỗng nhiên lại là tiểu đồng lanh lợi, bỗng nhiên lại là một người ngu si dốt nát, bỗng nhiên lại là một vị vua uy nhiêm, bỗng nhiên lại là một nô lệ ti tiện. . . . . . Hắn có thể hóa thân thành nghìn thành vạn, có thể hóa thân thành trời thành đất. Bất kể là vương công quý tộc hay dân chúng hèn mọn, bất kể là người Bác Ba ở thành Lhasa hay là người Bác Ba ở vương quốc Cổ Cách, không có một ai có vinh dự chính tai nghe hắn hát một lần, tài năng siêu việt của hắn thậm chí khuynh đảo rất nhiều người bên ngoài Tuyết Vực.
Một năm bốn mùa hắn đều mặc áo da dê, mang mặt nạ da dê, trước ngực có một cái chén gỗ, tay cầm một cây côn gỗ, ngao du từ thị trấn phồn hoa cho đến sơn thôn hẻo lánh. Có khi xuất hiện trong hoàng cung huy hoàng, có khi xuất hiện trong lều trại cũ nát, có khi dùng hết biện pháp cũng không thể mời được hắn đến hát, có khi hắn sẽ tự chủ động tới cửa nhà chúc phúc. Hắn chưa bao giờ tháo mặt nạ da dê trước mặt bất cứ ai; giọng nói của hắn khi thì tính trẻ con khờ dại, khi thì tang thương trầm ổn, khi thì cứng rắn lỗ mãng, khi thì trong sáng làm cho người ta không thể đoán ra tuổi của hắn. Mọi người chỉ biết hắn là một nghệ nhân chiết dát kiệt xuất, chỉ biết là có thể gặp được hắn, mời được hắn tới, có thể nghe được hắn ca hát là chiếu cố lớn lao nhất mà Thần Phật đã chiếu cố.
Giờ phút này, sau khi trải qua một hồi đe dọa máu me, nếu có thể nghe được tiếng hát của Côn Giáng Tang Ba, kia quả thực là một loại hạnh phúc cực hạn.