Anh Duy đến đưa cho cô bé cây kẹo bông rồi xoa đầu, cười tươi nói:
- Minh Nhi của ba ba con làm tốt lắm.
- Cảm ơn ba ba nhiều.- cô bé cười rồi hôn lên má ba ba mình.
Anh quay sang nhìn thằng bạn mình vẻ mặt trách mốc nói:
- Bắt nạt con gái cưng của tôi vui lắm à?
- Vui.
- Chú “xấu trai” đáng ghét.- cô bé phồng má với hắn rồi quay sang nó- Chị xinh đẹp, chú xấu trai bắt nạt em.
- Vậy kêu ba em giúp em đòi lại công bằng đi. Chị thực lòng không giúp được em đâu cô bé của chị.
- Chào nữ anh hùng.- Anh Duy quay ra chào nó.
- Chào anh.- nó đáp.
- Em sao quen con gái cưng của tôi hay vậy?
- Lần trước tôi có gặp em ấy lúc bị lạc ở công viên. Tôi không ngờ anh đã có một người vợ xinh đẹp và một cô con gái đáng yêu như thế này đấy. Chứ đâu như ai kia. Từng đấy tuổi đầu mà vẫn chưa có vợ nói gì đến việc có con.
- Chú xấu trai nghe thấy gì chưa?- Minh Nhi quay sang hỏi hắn.
- Nghe thấy gì?
- Chú của cháu à! Chú không những xấu trai mà còn rất chi là chậm hiểu. Chị xinh đẹp của cháu nói rằng bởi vì chú xấu trai quá nên đến giờ vẫn chưa có vợ huống chi có một đứa con đáng yêu như cháu. Đâu như bố cháu vừa đẹp trai lại lấy được người mẹ xinh đẹp của cháu lại còn xinh ra một cô con gái đáng yêu là cháu. Chú nói xem có phải chú rất đáng thương không? - rồi cô bé quay sang nó cười nói- Chị xinh đẹp thấy em nói có đúng không?
- Rất đúng.- Nó véo má cô bé.
- Chị thấy em có thông minh không?
- Rất thông minh.
- Chị thấy em có đáng yêu không?
- Rất đáng yêu.
- Chị có thích chú em không?
- Rất thích.