• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Chúng thần Tham Kiến Hoàng Thượng, Ngô hoàng vạn tuế, vạn vạn tuế!"

Diệp Kỷ Đường lúc này đang ngồi trên Long Ỷ, tất cả các triều thần đang ở phía dưới quỳ lạy nàng, ánh mắt của Diệp Kỷ Đường nhìn bọn chúng đã trở nên vô cùng lạnh lẽo "Trẫm không ngờ rằng chư vị đại thần bây giờ đã to gan đến mức dám xông vào cả Thần Hữu Cung, không chừng về sau còn dám làm ra những chuyện đại nghịch bất đạo như là bức vua thoái vị đi?"

Khí thế trên người Diệp Kỷ Đường bây giờ đã trở nên vô cùng bức người, khiến không ít các triều thần nhớ đến hình ảnh huyết tẩy Kim Loan Điện năm đó, Việt Hoa Thanh lúc này đã sợ đến mức mồ hôi nhỏ giọt, cả người run run, bây giờ nghĩ lại cũng không biết tại sao ngày ấy nàng lại có cam đảm xông vào Thần Hữu Cung như thế.


"Tại sao đều im lặng hết vậy? Không bằng Thủ Phụ nói cho Trẫm nghe xem?"

Việt Thanh Hoa lúc này bị chỉ đích danh, nhưng nàng có thể trả lời như thế nào chứ, nàng cũng không ngờ rằng mạng của Diệp Kỷ Đường lại lớn đến như vậy, bị hạ cổ độc mà vẫn không chết.

"Hoàng, Hoàng Thượng, ngày ấy là do thần có chuyện khẩn cấp cần bẩm báo, mong Hoàng Thượng minh xét"

"Nhưng rõ ràng là hôm đó Thủ Phụ nói chuyện rất hùng hổ doạ người, hạ quan đã hết lời khuyên bảo, nhưng thủ phụ vẫn nhất quyết muốn vào trong"

Liễu Nhan vừa nói xong thì cũng quỳ xuống, ánh mắt mang theo hận ý nhìn Việt Thanh Hoa và Đan Hạ, từ sau khi Đại Hoàng Tử gả cho Đan Hạ, hắn vẫn luôn an phận thủ thường làm trọn bổn phận chính quân của mình, nhưng nhiều năm như vậy ngay cả một đứa con cũng chưa có, đến con của thị quân trong phủ cũng có thể đứng trước mặt hắn diễu võ dương oai, càng không nói đến những thị quân được sủng ái.


Nhưng nàng bất quá cũng chỉ có thể là một Thị Lang nho nhỏ, không thể giúp gì được cho hắn, chỉ đáng thương cho đứa cháu này của nàng, đã từng là mỹ nhân làm chấn danh Kinh thành năm đó, ấy vậy mà bây giờ...

Việt Hoa Thanh không nghĩ rằng Liễu Nhan cũng chỉ là một Thị Lang nhỏ nhỏ mà lại dám công khai đứng ra chỉ trích nàng, không biết là ai đã cho nàng ta lá gan này!

"Thị Lang đừng có ngậm máu phun người, Thủ Phụ khi ấy nào có hùng hổ doạ người, Hoàng Thượng, ngày ấy Thủ Phụ đại nhân thật sự là có chuyện khẩn cấp cần bẩm báo, Tam Hoàng Nữ trốn khỏi Kinh Thành đến nay vẫn chưa có tin tức, xin Hoàng Thượng tin tưởng Thủ Phụ." Bây giờ trong lòng Đan Hạ đang vô cần hận Liễu Nhan, càng hận không thể trở về đem tiểu tiện nhân kia đánh chết, nếu không phải ngày trước nàng thấy hắn là Hoàng Tử, mối hôn sự này lại còn được Tiên đế tứ hôn, bằng không có chết nàng cũng không muốn lấy hắn.


Nhưng cũng vốn tưởng bản thân đã cưới được một vưu vật về nhà, kết quả không ngờ hắn lại lại một tên đầu gỗ, đến chuyện trên giường cũng không khá hơn là mấy,  nàng cứ nghĩ rằng giữ hắn lại trong phủ sau này sẽ còn có chổ hữu dụng, nhưng đến hôm nay mới biết, giữ hắn lại chỉ thêm tốn cơm tốn gạo.

"Ai biết đó có phải là chủ ý gì của thủ phụ hay không,  Tam hoàng nữ trước giờ vẫn luôn bị giam một chổ, nếu không có ai ra tay tương trợ, thì sao Tam Hoàng nữ có thể chạy thoát được? Với lại nhìn Thủ Phụ sốt ruột như vậy, chẳng lẽ là đang cảm thấy chột dạ sao?"

Hiện tại vừa nhìn cũng có thể thấy Hoàng Thượng đang tức giận, dù cho hôm nay không thể chèn ép được Việt Thanh Hoa hoàn toàn, nhưng ít ra cũng có thể khiến nàng ta trầy da tróc vẩy.

Diệp Kỷ Đường trầm mặc không nói lời nào, nhìn bọn họ quỳ phía dưới tranh luận qua lại.
Liễu Nhan lúc này đột nhiên đứng lên, Việt Hoa Thanh cùng Đan Hạ bắt đầu có dự cảm xấu trong lòng, đặc biệt là Đan Hạ, nàng tựa hồ đã đoán được Liễu Nhan sẽ nói cái gì, nhưng khổ nổi đây là Kim Loan Điện, nàng không dám lộn xộn.

Liễu Nhan ở trước mặt tất cả mọi người, một lần nữa quỳ xuống khấu đầu "Hoàng Thượng, xin Hoàng Thượng hãy làm chủ cho Đại Hoàng Tử!"

Nhắc tới Đại Hoàng Tử Diệp Minh, không ít người cảm thấy thổn thức, Diệp Minh trời sinh dung mạo mỹ miều, tài đức xuất chúng, năm đó đã có không ít người đến cầu hôn với Tiên đế, kết quả không ngờ rằng Tiên đế lại tứ hôn Đại Hoàng Tử cho Đan Hạ.

Trong hai năm đầu khi hai người họ kết hôn, Đan Hạ vẫn luôn xem Diệp Minh là trân bảo, nhưng không bao lâu sau, Đan Hạ đột nhiên nạp thêm hầu phu, sau này hầu phu đó cũng hoài thai sinh cho Đan Hạ mấy hài tử, còn Diệp Minh ngay cả một động tĩnh cũng không có, dần dần về sau trong các buổi Yến hội Diệp Minh cũng không còn xuất hiện nữa, nên cũng không còn ai nhắc đến hắn, nhưng hôm nay không ngờ rằng tại Kim Loan Điện, Liễu Nhan lại xin Hoàng Thượng đứng ra làm chủ cho hắn, nhưng Hoàng Thượng sẽ đồng ý vì hắn mà làm chủ sao?
Diệp Kỷ Đường sau khi nghe xong thì cũng đột nhiên nhớ tới vị Hoàng huynh này của mình, trước kia khi nàng được Thái Quân Hậu thu về dưới gối nuôi dưỡng, cuộc sống hằng ngày như đi trên băng mỏng, phải hết sức cẩn thận với mọi việc, có một lần Thái Quân Hậu vì tức giận chuyện Tiên đế sủng ái một Thị Quân vừa mới vào cung, nên đã giận chó đánh mèo lên người nàng, phạt nàng quỳ hai canh giờ giữ trời đông đầy tuyết.

Lần đó cũng nhờ có Diệp Minh lén cho cung nhân mang đến cho nàng một cái áo choàng thật dày nên nàng mới vượt qua được, sau lần đó thì hắn cũng thường xuyên lén mang đến cho nàng không ít điểm tâm, thẳng cho đến khi nàng bị biếm đi Hán Hà, trước khi đi, hắn còn đưa cho nàng một túi bạc để nàng phòng thân, tuy là không nhiều lắm, chỉ hơn hai mươi hai lượng bạc, nhưng có lẽ đó là toàn bộ số tiền mà hắn tích cóp được.
Sau đó nàng rời Kinh Thành đi đến Hán Hà không được bao lâu thì cũng truyền đến tin tức hắn xuất giá, về sau khi nàng đăng cơ, công việc lu bu, khiến nàng quên mất luôn vị Hoàng huynh này, suy cho cùng, hiện tại nàng vẫn còn nợ Diệp Minh một phần ân tình.

"Nói thử xem rốt cuộc chuyện gì."

"Hoàng Thượng, Vĩnh An Hầu sủng hầu diệt phu, khiến một hầu phu thấp hèn mà vẫn có thể đứng trước mặt Đại Hoàng tử diễu võ dương oai, không những vậy, tất cả các buổi Yến Hội Vĩnh An Hầu đều dẫn theo tên hầu phu đó tham gia, như vậy thôi cũng đủ để biết được rằng cuộc sống của Đại Hoàng tử ở Vĩnh An Hầu Phủ cực khổ như thế nào, Hoàng Thượng, Vĩnh An Hầu như vậy là đã làm trái với lễ pháp của Tây Vân Quốc ta, xin Hoàng Thượng minh xét!"

Liễu Nhan vừa nói vừa khóc, thân là một nữ tử mà lại khóc lóc như thế, thậm trí là khóc lại Kim Loan Điện, nếu là ngày thường chỉ sợ Hoàng Thượng đã trách phạt nàng ta không ra thể thống gì, nhưng hôm nay khi nhìn vào thái độ của Hoàng thượng, có lẽ là đã muốn nhúng tay vào chuyện này.
Vĩnh An Hầu lúc này có chút lảo đảo đi đến bên cạnh Liễu Nhan, sau đó cũng quỳ xuống "Hoàng Thượng, thần không có, Đại hoàng tử thân thể suy yếu, không thể tham dự Yến Hội, nên bất đắc dĩ thần mới dẫn theo hầu phu tham dự, Hoàng Thượng, thần oan uổng quá"

"Oan uổng? Vĩnh An Hầu, ngươi còn có lương tâm hay không? Một nam tử tốt như vậy mà lại bị ngươi làm cho phí hết thanh xuân, Vĩnh An Hầu, trong lòng ngươi đã từng cảm thấy có lỗi với hắn hay chưa?"

Câu hỏi này của Liễu Nhan thập phần có hơi nghiêm trọng, dù cho Đan Hạ có trả lời như thế nào cũng sợ rằng sẽ không vừa ý Diệp Kỷ Đường, Đan Hạ lúc này đã tức đến mức cắn chặt răng, sớm biết mọi chuyện sẽ thành ra như thế này thì nàng đã khiến cho tiện nhân kia im hơi lặng tiếng mà chết đi, nhưng hiện tại......
"Hoàng Thượng, thần quả thật oan uổng!"

"Không biết Liễu ái khanh muốn Trẫm làm chủ cho Đại hoàng huynh như thế nào?"

Vốn dĩ hôm nay Diệp Kỷ Đường muốn lên triều gϊếŧ gà doạ khỉ một chút, nhưng lúc nàng vẫn còn chưa chọn được đối tượng, thì không ngờ rằng Liễu Nhan đã tạo cơ hội giúp nàng, Vĩnh An Hầu Đan Hạ, tuy rằng không có nhiều thực quyền trong tay, nhưng nhiều chuyện Việt Hoa Thanh làm, nàng ta đều không thoát khỏi liên hệ

Liễu Nhan dập đầu sau đó nghiêm túc nói "Mong Hoàng Thượng hãy để Đại Hoàng Tử và Vĩnh An Hầu hoà li, sau đó thần sẽ đón Đại Hoàng Tử về phủ đệ của mình"

Đại Hoàng Tử là do nhi tử của Liễu Nhan sinh ra, bất quá khi hắn vừa sinh Đại Hoàng tử xong thì không bao lâu cũng mất đi, nếu hiện tại Đại Hoàng Tử cùng Vĩnh An Hầu hoà li, thì Liễu phủ quả thật là nơi hắn nên đến.
Thạch Linh lúc này cũng đi đến quỳ bên cạnh Liễu Nhan "Hoàng Thượng, những năm gần đây Liễu Thị Lang vì lo lắng cho Đại Hoàng Tử nên đã khiến cho tinh thần vô cùng mệt mỏi, có lần Liễu Thị Lang tức giận đi đến Vĩnh An Hầu Phủ, muốn gặp Vĩnh An Hầu để nói chuyện, mục đích chính là muốn Vĩnh An Hầu đối xử tốt với Đại hoàng tử hơn, nhưng lại bị Vĩnh An Hầu dứt khoát đuổi về, và cũng không lâu sau đó Liễu Thị Lang cũng nhận được một bức thư do Đại Hoàng Tử gửi đến, trong thư Đại Hoàng Tử nói cuộc sống của người ở Vĩnh An Hầu phủ rất tốt, bảo Thị Lang đừng lo cho mình nữa, nhưng Hoàng Thượng ngài biết không, chữ viết của Đại Hoàng Tử trong bức thi đó rất vô lực, khác hẳn so với chữ viết của người trước đây, nếu thật sự ổn như lời Đại Hoàng Tử nói thì sao có thể như vậy được?"
"Không chỉ có riêng chuyện này, Vĩnh An Hầu còn làm ra rất nhiều chuyện khó coi, vài ngày trước vào thời điểm tân Trạng Nguyên Lý Tử Đồng trở về quê, Vĩnh An Hầu thậm chí còn cho người chặn xe của Trạng Nguyên lại, rõ ràng Trạng Nguyên đã có người trong lòng, nhưng Vĩnh An Hầu lại nói rằng nếu Trạng Nguyên không cưới công tử của nàng, nàng sẽ khiến cho Trạng Nguyên thân bại danh liệt, giọng nói tràn đầy sự uy hϊếp, Hoàng Thượng, thần không ngờ Vĩnh An Hầu lại dám làm ra những chuyện như vậy, không biết Vĩnh An Hầu còn có làm ra những chuyện dơ bẩn khác mà chúng ta vẫn chưa biết hay không, nhưng hiện tại thần mong Hoàng Thượng lấy đạo trị quốc, trừng phạt Vĩnh An Hầu thích đáng"

"Trạng Nguyên lần này về quê là muốn cầu hôn người trong lòng, đến cả sính lễ cũng là do Trẫm đích thân chuẩn bị cho nàng, nhưng Trẫm quả thật không ngờ Vĩnh An Hầu lại dám làm những chuyện như vậy sau lưng Trẫm, nói cách khác Vĩnh An Hầu chính là đang cảm thấy bất mãn với Trẫm sao?"
Ánh mắt của Diệp Kỷ Đường lạnh lùng nhìn Đan Hạ đang quỳ trên mặt đất, giọng nói còn mang theo sát ý.

Đan Hạ sau khi nghe xong thì cả người đột nhiên trở nên run rẩy "Thần không dám."

"Không dám? Nhưng Trẫm lại thấy ngươi vô cùng dám"

Diệp Kỷ Đường cười lạnh một tiếng "Truyền ý chỉ của Trẫm, Đại Hoàng Tử Diệp Minh và Vĩnh An Hầu Đan Hạ lập tức hoà li, Vĩnh An Hầu Đan Hạ ngông cuồng tự đại, sủng hầu diệt phu, không tuân lễ pháp của Tây Vân Quốc, tướt đi phong hiệu Vĩnh An Hầu, giáng xuống hàng Bá Tước, phạt tự sám lỗi trong phủ một năm, không được bước chân ra ngoài dù chỉ là nữa bước, Đại hoàng tử Diệp Minh ôn lương nhàn thục, phong làm Khang Quận Vương, ban phủ đệ riêng, được phép tự quyết định chuyện hôn sự của mình, bất kì ai cũng không được phép can thiệp."
"Người đâu, cởi phục sức trên người Đan Hạ xuống."

Đan Hạ trực tiếp ngã trên mặt đất, mặt xám như tro tàn, xong rồi, lần này nàng thật sự xong rồi......

Việt Hoa Thanh cũng sắc mặt xanh mét, Hoàng Thượng làm như vậy chẳng khác nào là đang đánh vào mặt nàng, Hoàng Thượng quả là đã gấp gáp chờ không nổi muốn chèn ép nàng đi xuống, chỉ là Hoàng Thượng đã quá sốt ruột, nàng ở trên triều nhiều năm như vậy sao có thể như Đan Hạ bị rớt đài dễ dàng như vậy được.

"Thần đa tạ Hoàng Thượng, Ngô hoàng vạn tuế."

Liễu Nhan lúc này đã vui đến phát khóc, Hoàng Thượng cuối cùng vẫn đứng ra làm chủ cho Đại Hoàng Tử, từ bây giờ trở đi Đại Hoàng Tử cũng xem như là đã được giải thoát, không những vậy còn được ban Thuỵ hào Quận vương, vô cùng vinh quang, sau này Đại Hoàng Tử cho dù ở vậy không tái giá, thì hắn cũng đã vô cùng tôn quý, rốt cuộc nàng cũng đã đòi lại được công đạo cho nhi tử số khổ của mình, còn có phu lang của nàng, nếu hắn ở dưới đó biết được đứa cháu mà mình vẫn luôn yêu thương nay đã được sống một cuộc sống hạnh phúc chắc chắn hắn sẽ rất vui.
__________________

Sau khi tan triều, Diệp Kỷ Đường vừa thay triều phục trên người xuống thì trực tiếp đi đến Đường Hoa Cung.

Do mới được nếm trãi lại mùi vị của Lục Yến Tu sau khi sống lại, nên đêm qua nàng đã tiếp tục nháo hắn một lúc lâu, đến mức khiến Lục Yến Tu mãnh liệt kháng nghị, cắn lên vai nàng một cái, nàng mới chịu buông tha hắn, nhưng cũng không còn biện pháp nào khác, ai bảo Yến Tu của nàng quá mê người, khiến nàng thật sự không thể nào khống chế được.

Lúc nàng bước vào trong, Lục Yến Tu vẫn còn chùm chăn ngủ, Diệp Kỷ Đường nhìn trên giường đang phồng lên một cục, nhịn không được cởi giày nằm lên giường ôm lấy hắn, nhưng sau đó vẫn chưa thấy thoả mãn, đem hắn từ trong chăn kéo ra, khiến khí lạnh trên người mình cũng truyền sang người hắn, Lục Yến Tu lúc này chỉ cảm thấy có người đang ôm mình, mơ mơ màng màng mở to mắt, thì ngay lập tức thấy được tên đầu xỏ gây tội hôm qua đang ôm mình vào lòng.
"Hoàng Thượng không phải đi Thượng triều sao?"

"Hôm nay không có việc gì nhiều, nên ta trở về đến sớm, kết quả không nghĩ rằng Yến Tu vẫn còn đang lười biếng nằm ngủ"

Khác hẳn với hình ảnh tràn đầy khí thế bức người khiến không ít các triều thần run sợ khi nảy, bây giờ Diệp Kỷ Đường đã trở thành một kẻ chuyên đi chiếm tiện nghi của Lục Yến Tu, ngón tay linh hoạt của nàng đẩy hết quần áo của Lục Yến Tu ra, sau đó hướng đến khuôn mặt đang đỏ bừng của hắn hôn một cái.

Lục Yến Tu có chút chịu không nổi, đẩy Diệp Kỷ Đường ra, sau đó nhẹ giọng nói "Hoàng Thượng, nàng đừng nháo, eo ta vẫn còn đau."

Tiểu nhân nhi vừa nói vừa nũng nịu, nắm chặt lấy hai tay đang không yên phận của Diệp Kỷ Đường.

"Được, vậy để ta giúp chàng xoa xoa."

Diệp Kỷ Đường nhẹ nhàng xoa lên eo hắn, khiến Lục Yến Tu thoải mái hừ hừ hai tiếng, Diệp Kỷ Đường thấy vậy thì không nhịn được cười "Yến Tu, ngày mai sẽ có một người đặc biệt vào cung, chàng cùng ta đi tiếp đón hắn có được hay không?"
"Người đó là ai?" Lục Yến Tu híp mắt nhìn Diệp Kỷ Đường.

"Là Đại hoàng huynh, lúc trước hắn bị Tiên đế gả cho Vĩnh An Hầu, hôm nay ta đã giúp hắn hoà li, ngày mai hắn sẽ tiến cung, tính tình của Đại hoàng huynh rất tốt, cũng có vài điểm tương tự như Tạ Đinh, nếu ngày mai hai người nói chuyện thấy hợp nhau, sau này ta sẽ để Đại hoàng huynh thường xuyên tiến cung trò chuyện với chàng, Tạ Đinh hiện giờ đang có thai, Trọng Tùng chắc hẳn chỉ muốn để hắn ở yên trong phủ an thai, còn Lạc An An, có lẽ cũng đã sắp về lại Hán Hà.

Thánh chỉ tứ hôn cho Lạc An An và Tiêu Khương chắc có lẽ đã sắp được đưa đến Hán Hà, nếu hai người bọn họ muốn tổ chức hôn lễ thì cũng phải trở về đó, đến lúc đó trong cung cũng sẽ chỉ còn lại một mình Yến Tu, nàng cũng đã suy xét đến việc để Đại hoàng huynh thường xuyên tiến cung, như vậy về sau sẽ có người cùng Yến Tu trò chuyện.
"Được"

____________________

Hôm qua sau khi Diệp Kỷ Đường thu thập Đan Hạ trên triều, buổi lâm triều hôm nay có vẻ đã khiến các triều thần an phận hơn, cũng không có ai dám gây ra thêm sóng gió gì khác, nên rất nhanh cũng đã tan triều, Diệp Kỷ Đường vừa mới trở về Giao Thái Điện xử lí công vụ, thì Hàn Xu lúc này cũng tiến vào.

"Hoàng Thượng, Khang Quận Vương đến."

"Mau mời Quân phi đến đây."

"Vâng"

Diệp Minh mặc trên người một bộ y phục làm bằng gấm, có màu xanh nhẹ, bộ dạng vô cùng tuấn tú, dù cho đã phí phạm không ít thời gian ở hậu viện, nhưng quanh thân khí chất vẫn cao quý như cũ, mắt ngọc mày ngài, dịu dàng ngoan ngoãn, cả người tựa như đang từ trong tranh bước ra, quả thật không hổ là Đại Hoàng tử đã từng danh chấn cả Kinh Thành.

"Thần tham kiến Hoàng Thượng, Ngô hoàng vạn tuế."
"Hoàng huynh không cần xa lạ với ta như thế."

Không đợi Diệp Minh quỳ xuống, Diệp Kỷ Đường đã nắm lấy tay hắn đỡ dậy, để hắn ngồi lên ghế, sau đó cho cung nhân tiến vào rót trà cho hắn "Vì sao trước đó Hoàng Huynh không đến tìm Trẫm để Trẫm đứng ra làm chủ giúp Hoàng Huynh?"

"Bất quá là chỉ là chuyện nhỏ thôi, thần không muốn để Hoàng Thượng cảm thấy khó xử."

Diệp Minh vừa nói vừa điềm đạm nở nụ cười, hắn nhìn người trước mặt bây giờ đã trưởng thành hơn rất nhiều, thậm trí cũng đã đảm đương được ngôi vị Hoàng Đế, trong lòng không khỏi nhớ tới hình ảnh của nàng khi còn nhỏ.

Nàng từ nhỏ đã bị Thái Quân Hậu đem về nuôi dưỡng, chỉ là lúc đó Phượng Thị Quân cũng chính là nguyên phụ của nàng khi còn sống, được Tiên đế hết mực sủng ái, nên cho dù Thái Quân Hậu có không thích nàng thì cũng không dám thể hiện ra, nhưng cho đến khi Phượng Thị Quân qua đời, sự sủng ái của Tiên đế cũng đi theo, nên từ đó Thái Quân Hậu cũng dần trở nên hà khắc với nàng hơn.
Lần đó khi hắn nhìn thấy nàng bị Thái Quân Hậu bắt quỳ gối giữa trời, lúc đó tuyết vẫn còn đang rơi dày đặc, làm hắn cảm thấy vô cùng mềm lòng, nên đã cho người lén mang áo choàng đến cho nàng, cũng từ hôm đó trở về sau hắn vẫn luôn thường xuyên đem đến cho nàng vài món điểm tâm do hắn làm, mãi cho đến lúc nàng rời cung, đến thời điểm khi nàng quay trở về thì nàng cũng đã là hoàng đế.

Nàng cũng vốn không dễ dàng mới có thể đi đến được ngày hôm nay, hắn bất quá cũng chỉ là ở hậu viện không được thuận lợi, nên cũng không muốn làm phiền đến vị Hoàng muội này, nhưng đột nhiên hôm qua có không ít người trong cung mang theo thánh chỉ phong hào đến, còn mang theo cả thư hoà li, hắn liền biết trong lòng nàng vẫn còn nhớ đến ân tình ngày trước, không hề giống với những lời người khác nói về nàng, nếu không phải ngày hôm qua thời gian đã muộn để có thể tiến cung, thì hắn đã lập tức tiến cung để cảm tạ nàng.
"Hoàng Thượng, Quân phi tới."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK