"Không, ngươi vẫn là nên đi điều tra cho bổn cung, bổn cung muốn xem xem Liễu thị kia rốt cuộc là điên thật hay điên giả, nếu hắn giả điên, bổn cung nhất định phải biết được bí mật hắn đang che giấu." Thái Quân Hậu vốn là người đa nghi, tuy rằng khi đó Phượng thị quả thật là đã chết, nhưng lỡ như vẫn còn bí mật nào đó mà hắn vẫn chưa biết thì sao.
"Vâng"
......
Đêm đến, Lục Yến Tu sau khi tắm rửa xong thì bước ra bên ngoài, mái tóc đen dài rơi rụng bên hông, trên người mặc một bộ y phục mỏng bằng lụa, y phục dán chặt vào người, lộ ra những đường nét trên cơ thể, Diệp Kỷ Đường nhìn hắn như vậy, ánh mắt có chút u ám, sau đó cũng cảm thấy chướng mắt binh thư trong tay, tuỳ tiện đen binh thư trên tay vứt lên bàn, còn bản thân thì đứng dậy đi đến đem tiểu nhân nhi kia ôm vào lòng, cúi người ngửi mùi hương trên cổ hắn
"Yến Tu thơm quá"
Vốn chỉ là muốn trêu đùa hắn một câu, nhưng hắn lại tin thật, nâng tay để lên mũi ngửi ngửi vài cái "Thơm sao? Nhưng tại sao ta lại không ngửi thấy gì?"
Biểu tình ngốc nghếch này của hắn đã thành công chọc cười Diệp Kỷ Đường, nàng nhịn không được bế hắn lên, Lục Yến Tu vội vàng duỗi tay ôm lấy cổ nàng, Kỷ Đường ôm hắn đi đến bên giường, sau đó hai người cùng nhau ngã xuống.
Diệp Kỷ Đường một tay chống đỡ sau đó cúi người nói nhỏ bên tai hắn "Yến Tu không chỉ thơm, mà giọng nói còn vô cùng êm tai, đặc biệt là lúc......"
Lục Yến Tu sau khi nghe xong thì khuôn mặt nhỏ trở nên đỏ bừng, ánh mắt hờn dỗi nhìn Diệp Kỷ Đường một cái "Hoàng Thượng, nàng thật lưu manh."
"Chỉ mới có vậy mà đã là lưu manh rồi sao?"
Ánh mắt của Diệp Kỷ Đường nhìn xuống gương mặt hắn rồi tạm dừng trên cổ hắn, trên cái cổ trắng noãn kia vẫn còn những vệt đỏ vẫn chưa hề tan đi.
Lúc này nàng đã không thể khắc chế nỗi nữa, bàn tay linh hoạt cỡi đai lưng của hắn, sau đó cũng lột sạch lớp y phục mỏng trên người hắn xuống, nhìn thân thể trắng noãn kia của hắn, tựa như một đoá hoa đang nở rộ dưới thân nàng.
Diệp Kỷ Đường cúi xuống hôn lên môi hắn, đầu lưỡi cạy răng hắn tiến vào bên trong, răng môi quấn quýt phát ra những âm thanh vô cùng ái muội, Lục Yến Tu cũng không cự tuyệt mà thuận theo Diệp Kỷ Đường, sau đó đưa tay câu lấy cổ nàng......
......
Giường màn lay động, thỉnh thoảng còn phát ra vài âm thanh của Lục Yến Tu, mãi đến tận khuya mới dừng lại, Diệp Kỷ Đường cho cung nhân đem nước vào, còn bản thân thì bế hắn đi tẩy rửa như mọi khi, đợi cung nhân thu thập xong mọi thứ mới lần nữa bế hắn về giường.
Lục Yến Tu đã khóc đến mức không còn chút sức lực, giọng nói cũng đã trở nên có chút khàn khàn, Diệp Kỷ Đường chỉ mới nhẹ nhàng đụng vào hắn một chút, hắn đã trở nên run rẩy, cánh tay nhẹ như bông đánh lên người nàng.
"Ngoan, ngủ đi." Diệp Kỷ Đường cũng biết bản thân đã khiến hắn vô cùng mệt, nên cũng an phận để cho hắn ngủ.
Lục Yến Tu nhỏ giọng hừ một tiếng, rồi lại tự động lăn vào trong lòng Diệp Kỷ Đường, tìm vị trí thoải mái trong lòng nàng sau đó nặng nề rơi vào giấc ngủ.
__________________
"Thần tham kiến Hoàng Thượng, Ngô hoàng vạn tuế!"
Tất cả các quan lại cầm ngọc bảng trong tay đang quỳ xuống khấu đầu hành lễ.
"Bình thân"
Trọng Tùng sau đó cũng từ trong vị trí của mình bước ra "Hoàng Thượng, thần có chuyện muốn tấu."
"Tam hoàng nữ và nội ứng của nàng hiện giờ đã rời khỏi Tây Hẻm, có tin tức đến nói rằng hiện tại Tam hoàng nữ đang ở Nam Cương, nhưng sau đó cũng biến mất không chút tin tức, hiện giờ Nam Cương cùng Dương Lương đã tập kết binh lực muốn tấn công Tây Vân Quốc, thần hoài nghi Tam hoàng nữ bán nước thông đồng với địch, việc này rất trọng đại, mong Hoàng Thượng truy nã Tam Hoàng nữ, đưa về Tây Vân Quốc lĩnh án."
"Bán nước thông đồng với địch thì tội này phải bị chém đầu, Tam hoàng nữ thân là nữ nhi của Tiên đế, nhưng lại vì tư lợi của bản thân mà bán nước cầu vinh, thần cũng cảm thấy đồng ý với cách làm này của Trọng Tùng đại nhân, bên cạnh đó chúng ta cũng phải điều tra cũng người cấu kết với Tam hoàng nữ, sau đó xử lí hết bọn chúng." Thạch Linh cũng từ trong hàng ngũ của mình bước ra nói.
"Muốn ghép tội thì sợ gì không có lí do, Hoàng Thượng, Tam hoàng nữ là nữ nhi của tiên đế, nên cũng không có lí gì có thể phản bội lại đất nước của mình, khi nảy Trọng đại nhân cũng có nói, Tam hoàng nữ chỉ là xuất hiện ở Nam Cương một lần, sau đó cũng mất tung tích, chúng ta cũng không có chứng cứ gì để kết tội nàng phản quốc, vạn nhất lỡ như là do Tam Hoàng nữ bị bắt cóc thì sao?"
"Các vị đại nhân ở đây, cơm có thể ăn bậy nhưng nói không thể nói bậy, Hoàng Thượng, ngài không nên tin tưởng những lời hồ ngôn loạn ngữ đó!"
Việt Hoa Thanh đứng ra phản bắc, lúc này vẫn còn định mở miệng ra nói tiếp, nhưng Diệp Kỷ Đường đột nhiên vỗ mạnh xuống long án, trong điện tức khắc yên tĩnh lại, các triều thần cũng sợ hãi quỳ xuống.
"Chư vị đại nhân nói xong chưa?"
"Chúng thần biết tội."
"Diệp Kha, chuyện này trẫm sẽ để ngươi đi điều tra, Tam Hoàng nữ có phản bội Tây Vân Quốc không thì đợi Diệp Kha trở về chư vị đại nhân sẽ biết, còn có những người đứng phía sau tương trợ cho nàng ta......"
Diệp Kỷ Đường tạm dừng một lát, ánh mắt liếc qua Việt Hoa Thanh một cái, sau đó nói tiếp "Trẫm sẽ giao cho Thiếu chủ Lạc Gia đi điều tra những người đứng sau Tam Hoàng nữ, nếu để trẫm phát hiện thật sự là có người đang âm đứng sau giúp đở Tam Hoàng nữ, Trẫm nhất định sẽ không bỏ qua"
Thiếu chủ Lạc gia?
Trong lòng các triều thần trở nên nghi hoặc, bọn họ cũng không phải không biết Lạc gia, nhưng một người nam tử như vậy liệu có thể gánh nổi trọng trách đi điều tra chuyện này hay không?
Lúc này Tiêu Khương đột nhiên từ ngoài điện tiến vào, nâng y phục lên quỳ xuống "Thần lãnh chỉ."
Các triều thần sau khi thấy một màn này thì trở nên khiếp sợ, không phải Lạc gia chỉ có một mình Lạc An An hay sao? Nhưng lúc này chỉ có một mình Trọng Tùng là biết rõ thân phận thật sự của Tiêu Khương, kỳ thật Tiêu Khương mới chính là nữ nhi thật sự của gia chủ Lạc gia, còn Lạc An An chỉ là nhi tử của bằng hữu gia chủ Lạc gia, chỉ là vị bằng hữu đó không may đắc tội người trong gian hồ, nên trước khi chết đã đem Lạc An An vẫn còn tả lót giao cho gia chủ Lạc Gia nhờ nàng chăm sóc, sau đó gia chủ Lạc gia cũng bất đắc dĩ mới nghĩ ra kế sách này, nàng tuyên bố với bên ngoài rằng Lạc An An mới thật sự là nhi tử của mình, còn Tiêu Khương chỉ là nghĩa nữ của nàng, cũng chính từ đó thân phận của Tiêu Khương vẫn luôn được giữ kín.
1
Trước đó Diệp Kỷ Đường đã cùng Tiêu Khương thượng nghị qua chuyện này, cho nên hôm nay trên triều mới xảy ra việc này, nàng muốn cho Tiêu Khương có chổ đứng trên triều, chứ không phải cả ngày đi theo bên cạnh nàng.
Sau khi tan triều, Việt Hoa Thanh sắc mặt thâm trầm vừa đi vừa suy nghĩ, Hoàng Thượng đến tột cùng là đang có ý gì?
"Thủ phụ đại nhân, thủ phụ đại nhân!" Đột nhiên có người chạy đến trước mặt Việt Hoa Thanh.
"Lưu đại nhân vội vàng tìm bổn quan như vậy rốt cuộc là có chuyện gì?"
"Đại nhân, hạ quan nghe nói ở hoa lâu mới nghênh đón một xướng nhi đến, không biết đại nhân có thời gian rãnh hay không?" Lưu Lâm hít xong một hơi thì vội vàng nói.
"Nếu Lưu đại nhân đã ngỏ ý, bản quan đương nhiên là có thời gian."
Hai người sau khi nói xong thì cũng cùng nhau rời đi, cũng không biết một màn này đều bị Hàn Xu đứng phía sau nhìn thấy hết, thẳng đến khi hai người bọn họ đi khuất thì lúc này Hàn Xu mới xoay người rời đi.
"Hoàng Thượng, Ngự Sử Đài Lưu đại nhân Lưu Lâm đã rời cung cùng Việt Hoa Thanh."
Diệp Kỷ Đường nghe xong trên mặt cũng không có gì gọi là bất ngờ, giống như là đã sớm biết chuyện này, tuy rằng trên mặt nàng vẫn mang theo ý cười, nhưng đáy mắt đã lạnh một mảnh "Xem ra tại Ngự Sử Đài đã có người bắt đầu đứng ngồi không yên, Việt Hoa Thanh đã ở trong triều nhiều năm, sao có thể vì Trẫm lật đổ Đan Hạ mà bị vướng bận."
"Hoàng Thượng có muốn để Tiêu Khương đại nhân giám sát tên Lưu Lâm đó hay không?"
"Tuyên An Vân vào cung yết kiến."
"Vâng"
Thời điểm An Vân đến, Diệp Kỷ Đường đang ngồi trên giường, trong tay cầm thanh bảo kiếm năm đó cùng nàng đại sát tại Kim Loan điện chậm rãi chà lau, An Vẫn đã ở Ngự Sử Đài làm việc hơn ba mươi năm, tuổi của nàng so với Kha Uyển còn lớn hơn, đầu nàng bây giờ đã đầy tóc bạc, nàng chậm rãi tiến lên hành lễ với Diệp Kỷ Đường "Thần thỉnh an Hoàng Thượng."
"Lúc trước thời điểm Tiên đế vừa kế vị, thì đột nhiên Ngự Sử tiền nhiệm chết không rõ nguyên nhân, sau đó thì khanh cũng được đề bạt đến vị trí này, cuối cùng cũng làm việc ở vị trí này hơn ba mươi năm, trong ba mươi năm qua, khanh vẫn luôn cẩn trọng, nhưng bất quá Trẫm lại đột nhiên nảy sinh nghi ngờ với cái chết của Ngự Sử tiền nhiệm trước đó, kết quả Trẫm đã cho người đi điều tra một chút về chuyện này, sau đó Trẫm đã điều tra ra cái gì khanh có biết không?"
Diệp Kỷ Đường đem cái khăn trong tay ném lên bàn, cầm thanh bảo kiếm lên gần hơn để ngắm nhìn, sau đó thì đột nhiên cung kiếm chém rơi mũ quan trên đầu An Vân xuống, An Vân lúc này tay chân đã trở nên mềm nhũng trực tiếp quỳ xuống mặt đất, những giọt mồ hôi như hạt đậu cũng bắt đầu chảy xuống, rơi vào hốc mắt của nàng không ít, khiến đôi mắt nàng trở nên có chút đau rát, nhưng lúc này An Vân cũng không dám đưa tay lên lau đi.
"Thanh kiếm này là khi trẫm ở Hán Hà ngẫu nhiên có được, người tặng thanh kiếm này cho Trẫm đã nói với Trẫm rằng nó vô cùng quý giá rất khó có được, và nó cũng sẽ không phản chủ, từ đó về sau thanh kiếm này vẫn luôn đi theo bên cạnh Trẫm, cũng đã giết không biết bao nhiêu người, sau đó khi Trẫm về lại Kinh Thành, lần cuối dùng thanh kiếm này cũng chính là ngày ấy tại Kim Loan điện." Diệp Kỷ Đường vừa nói vừa mang theo một chút tiếc nuối.
An Vân vội vàng dập đầu, sống lưng cũng đã trở phát lạnh, nàng ở Ngự Sử Đài đảm nhiệm chức danh Ngự Sử đại phu lâu như vậy, đương nhiên cũng biết ý tứ trong lời nói của Hoàng Thượng là gì, hôm nay Hoàng Thượng giao trọng trách cho Thiếu chủ Lạc gia đi điều tra chuyện của Tam Hoàng nữ, có lẽ chính là muốn Thiếu Chủ Lạc gia sau này sẽ có chổ đứng trên triều, hơn nữa chức quan hiện tại của nàng cũng vô cùng phù hợp với Thiếu chủ Lạc gia đó.
"Hoàng Thượng, từ đầu xuân tới nay, thần cảm thấy sức khoẻ đã không còn được tốt như xưa, thần khẩn cầu Hoàng Thượng ân chuẩn cho thần cáo lão hồi hương."
"Chuẩn, nếu sức khoẻ của ái khanh không được tốt thì cũng không cần gượng ép ở lại Kinh Thành, kinh thành nhiễu loạn, không khí bây giờ lại còn rét lạnh, không phù hợp để dưỡng bệnh, ái khanh thấy Trẫm nói có đúng không?"
"Hoàng Thượng nói rất đúng, thần sẽ từ quan sau đó sẽ mang theo gia quyến trở về Nam hạ, tổ tiên của thần có nguồn gốc ở đó, với lại phương nam cũng là nơi phù hợp để dưỡng bệnh." An Vân vừa nói vừa liên tục gật đầu.
Diệp Kỷ Đường cười nhạt sau đó bước đến vỗ vỗ lên vai An Vân "Vậy chúc cho ái khanh lên đường bình an, trẫm sẽ để Hàn Xu tiễn ngươi đi, ái khanh còn không mau đứng lên, người khác nhìn vào không biết còn tưởng trẫm đang trách cứ khanh."
"Vâng"
An Vân cũng rất muốn đứng kên, nhưng tay chân vẫn cứ nhũn ra, Diệp Kỷ Đường nhìn thoáng qua Hàn Xu đang đứng bên cạnh, Hàn Xu hiểu ý tiến lên đở An Vân đứng dậy, để nàng ngồi lên ghế, sau đó cũng lui sang một bên.
"Sau khi ái khanh cáo lão hồi hương, chức Ngự sử đại phu này sẽ không có ai ngồi, không biết ái khanh cảm thấy ai sẽ là người thoã đáng ngồi vào chức quan này?" Diệp Kỷ Đường bình tĩnh nhìn An Vân.
"Thần đề cử thiếu chủ Lạc gia đảm nhiệm chức quan này, không biết Hoàng Thượng thấy thế nào?" An Vân trong lòng có chút thấp thỏm, vị Hoàng Thượng trước mắt này không hề giống với tiên đế, tâm tư của nàng vô cùng thâm trầm, người khác căn bản không thể nào nhìn ra được suy nghĩ của nàng, nàng dám nói ra những lời này cũng là dựa vào suy đoán của bản thân về chuyện trên triều hôm nay.
Diệp Kỷ Đường cũng biết An Vân lúc này đã hiểu được ý nàng, nên cũng ra vẻ gật gật đầu "Trẫm cũng cảm thấy thiếu chủ Lạc gia rất hợp với chức quan này, được rồi, ái khanh vẫn là nên sớm trở về đi, sau đó nghỉ ngơi cho thật tốt."
"Vâng"
An Vân sau khi hành lễ xong thì vội vàng rời đi, thẳng đến khi đi xa mới dám nhẹ nhàng thở ra, lúc này xem ra nàng đã được sống lại, nàng vẫn nên sớm trở về viết giấy từ quan, sau đó nhanh chóng rời khỏi đây.
"Hoàng Thượng, chuyện An Vân lúc trước giết Ngự Sử tiền nhiệm, có cần đợi khi nàng ta rời khỏi Kinh Thành sau đó cho ám vệ đến......"
Hàn Xu chưa nói hết câu thì Diệp Kỷ Đường bên cạnh đã lắc lắc đầu "Bất quá cũng chỉ là một con kiến thôi, tạm thời cứ giữ lại mạng của nàng ta."
"Vâng"
Diệp Kỷ Đường vốn là đang chuẩn bị bãi giá đến Đường hoa cung, nhưng khi nàng vừa đi đến cửa điện thì đột nhiên dừng bước "Ngày mai là ngày hưu mộc, trẫm muốn mang Yến Tu xuất cung, ngươi đi chuẩn bị đi."
"Không biết Hoàng Thượng muốn đi đâu?"
"Biệt Uyển Kinh Giao."