Bên trong mật đạo, ám vệ đi trước dẫn đường, theo sau là Thị Thư vừa đi vừa đỡ Lục Yến Tu, hiện tại bọn họ đã đi hơn nữa canh giờ nhưng vẫn chưa nhìn thấy điểm cuối, Lục Yến Tu cuối cùng cũng không nhịn được mà mở miệng dò hỏi.
"Mật đạo chúng ta đang đi đã được thông thẳng đến ngoại thành."
"Ngoại thành? Vì sao Hoàng Thượng lại thiết kế một cái mật đạo thông đến nơi xa như vậy?"
"Thuộc hạ cũng không biết, chỉ là trước khi đi Hoàng Thượng đã phân phó qua, nếu trong cung có chuyện gì xảy ra thì phải lập tức dẫn Quân phi theo mật đạo rời đi."
Lục Yến Tu không nghĩ rằng tất cả mọi chuyện đều đã được Diệp Kỷ Đường an bài thoã đáng, hắn còn đang định hỏi thêm chút gì đó nhưng đột nhiên cảm thấy bản thân đã quên mất thứ gì, hắn duỗi tay tìm kiếm khắp người vậy mà không hề thấy lá thư kia ở đâu.
Thời điểm đang đi đến một ngã rẽ, Lục Yến Tu đột nhiên đưa tay đập vào trán mình một cái, Thị Thư bên cạnh sợ đến mức vội vàng đem tay hắn ngăn lại "Quân phi, ngài làm sao vậy?"
"Còn Tiểu Cầu! Ta còn quên mang theo Tiểu Cầu!"
"Quân phi không cần lo lắng, chờ sau khi chúng ta đến nơi thì Tiểu Cầu cũng sẽ được đưa đến, chúng ta đi mau đi."
"Được"
Sau khi biết Tiểu Cầu không có việc gì, Lục Yến Tu cảm thấy đã có thể tạm thời thả lỏng.
"Cái gì? Ngươi nói Lục Yến Tu biến mất rồi?"
Đường Hoa Cung lúc này đã trở nên vô cùng hỗn loạn, có không ít các vật trang trí bị rơi vỡ, đồ vật được bày biện trong phòng cũng ngã trái nghiêng phải.
"Thái Quân Hậu, chúng thần đã tìm khắp Đường Hoa Cung nhưng vẫn không tìm thấy tung tích của Quân Phi."
"Phế vật, đúng là một đám phế vật!"
Thái Quân Hậu tức đến mặt mũi tái xanh, Việt Trạch đang đở hắn vội vàng nói "Thái Quân Hậu, chúng ta vẫn còn nhiều chính sự cần làm, hiện giờ trong cung đã bị chúng ta phong toả, hoàng cung rộng lớn như vậy, nếu Lục Yến Tu thật sự đã trốn thì chúng ta muốn lập tức tìm thấy hắn cũng không thể, hiện giờ chúng ta đi tìm Hàn Xu trước đi, dù gì thì Tam hoàng nữ vẫn còn đang chờ ngài."
Nhắc đến Diệp Kha, Thái Quân Hậu tức khắc khôi phục lại tinh thần, hắn nhẹ nhàng vỗ lên mu bàn tay Việt Trạch "Ngươi đúng là đứa trẻ ngoan, chúng ta mau đi thôi."
Trước khi đi Thái Quân Hậu cũng không quên trừng mắt nhìn đám cung nhân vẫn còn đang quỳ trên mặt đất "Phải nhanh chống tìm được Lục Yến Tu cho ta."
"Vâng"
Việt Hoa Thanh lén lút nuôi tư binh, dù gì cũng đang đứng dưới mắt của thiên tử nên nàng ta không dám nuôi quá nhiều, nhưng nàng ta lại thập phần thông minh, để không ít tư binh của mình trà trộn vào cấm quân, cho nên lần mưu phản này mới khiến đám người Tiêu Khương trở tay không kịp.
Chờ đến khi bọn họ hay tin, Việt Hoa Thanh đã thành công cho người khống chế hoàng cung, có không ít các triều thần bị nàng ta giam giữ trong phủ không cách nào ra ngoài.
"Chúng ta hiện tại nên làm gì bây giờ?"
Lạc An An ủ rủ nhìn Tiêu Khương, mấy ngày nay Tạ Đinh đã có phản ứng, hắn vốn đang định đến bắt mạch cho Tạ Đinh, sẵn tiện ở cạnh chăm sóc cho đến khi Tạ Đinh lâm bồn nhưng không ngờ rằng vào thời điểm mấu chốt Việt Hoa Thanh lại dám tạo phản, hắn duỗi tay nắm lấy tay áo Tiêu Khương "Nàng nói xem có khi nào Việt Hoa Thanh sẽ dùng A Đinh để gây khó dễ với Trọng Tùng không?"
Tiêu Khương đem tay hắn nắm lấy, lúc này nàng mới phát hiện tiểu tổ tông này đang thật sự hoảng sợ, cả hai tay đều lạnh, nàng ôn nhu nói "Trọng Tùng sẽ không có việc gì, nàng đã an ổn ngồi trên ghế Binh Bộ thượng thư lâu như vậy đương nhiên sẽ có biện pháp, chàng không cần quá lo lắng."
"Nhưng A Đinh sắp sinh rồi!"
"Ngoan, không có việc gì, Hoàng Thượng đang trên đường ở trở về, có lẽ hiện tại cũng đã sắp về đến Kinh Thành."
Tuy rằng ngoài miệng Tiêu Khương an ủi Lạc An An, nhưng thật ra trong lòng nàng cũng có chút lo lắng, Việt Hoa Thanh này không biết từ khi nào đã cài vào nhiều người như vậy, tất cả cũng là do bọn họ sơ suất, hiện giờ tình hình bên ngoài như thế nào nàng cũng không biết, hy vọng còn lại cũng chỉ có thể gửi gắm trên người Diệp Kỷ Đường.
"A! Còn có Yến Tu, nàng nói xem Thái Quân Hậu có thể sẽ gây khó dễ với hắn hay không!"
"......"
Nhìn tiểu tổ tông này đang không ngừng thao thao bất tuyệt, Tiêu Khương đột nhiên khom lưng đem hắn ôm lên, Lạc An An kinh hô một tiếng vội vàng duỗi tay ôm lấy cổ Tiêu Khương, sau đó trợn tròn đôi mắt nhìn nàng "Nàng làm gì vậy!"
"Bây giờ chàng có lo lắng cũng vô ích, chi bằng hãy lo lắng cho thê chủ chàng, sau đó cùng nhau nổ lực, tranh thủ có hài tử trước Hoàng Thượng cùng Quân Phi."
Tiêu Khương vừa nói xong thì liền ôm Lạc An An đi về phòng, dù sao hiện giờ bọn họ cũng đang bị nhốt trong phủ, không bằng tranh thủ chút thời gian làm chuyện có ý nghĩa hơn đi.
Lạc An An không ngờ Tiêu Khương đang ban ngày ban mặt mà vẫn muốn......
Khuôn mặt hắn giờ đây đã trở nên đỏ bừng, những ngày gần đây gắn không tiến cung bồi Lục Yến Tu thì cũng đến Trọng phủ thăm A Đinh, Tiêu Khương thì cũng bận rộn không kém, hai người đã lâu không có gần gũi qua, hiện giờ hắn cũng không muốn từ chối nàng, hắn có chút ngại ngùng đem mặt chôn vào ngực Tiêu Khương, trong lòng không khỏi có chút chờ mong.
__________
Lục Yến Tu cũng không biết bản thân đã đi bao lâu, hắn chỉ cảm thấy hai chân sắp nhũn ra, may mắn vẫn có Thị Thư phía sau đỡ hắn, nhìn ánh sáng trước mắt đang càng ngày càng gần, Lục Yến Tu lập tức lộ ra vẻ vui sướng, trong lòng càng cũng không khỏi cảm thấy nhẹ nhõm, cuối cùng cũng sắp tới rồi.
Sau khi bước ra khỏi mật đạo, hắn phát hiện bản thân đang đứng giữa một rừng cây, phía xa kia có không ít các nữ tử trên người mặc hắc y đang đứng canh chừng, trong tay của một trong số bọn họ còn ôm Tiểu Cầu, Tiểu Cầu cũng không hề giãy giụa mà còn nhàn nhã nằm vãy vãy cái đuôi.
"Tiểu Cầu!"
Lục Yến Tu bước nhanh đến, cẩn thận đem Tiểu Cầu ôm vào trong lòng, Tiểu Cầu sau khi xác nhận người vừa ôm nó là chủ tử của nó thì liền nhỏ giọng "Meo" một tiếng rồi lại tiếp tục lười biếng quay đi, Lục Yến Tu có chút buồn cười duỗi tay sờ lên cái đầu nhỏ của nó.
Các nữ tử bên cạnh lúc này cũng tiến lên hành lễ "Tham kiến Quân phi."
"Các ngươi là?" Lục Yến Tu xác nhận lại bản thân chưa từng gặp qua bọn họ.
"Bọn thần đều là ám vệ do Hoàng Thượng an bài bên cạnh bảo vệ Quân phi, trước khi đi Hoàng Thượng đã căn dặn nếu cung xảy ra chuyện gì thì lập tức mang Quân phi đến nơi này, sau đó sẽ lại hộ tống Quân phi đến biệt uyển." Trong đó có một nữ tử mở miệng nói.
Lục Yến Tu gật gật đầu, tiếp tục theo bọn họ rời đi, sau khi băng qua hết cánh rừng thì hắn liền nhìn thấy có một chiếc xe ngựa đang chờ sẵn, phía trên còn có một xa phu đang ngồi, xa phu sau khi nhìn thấy có người tới thì ngay lập tức đem mũ đội lên rồi nhảy xuống xe ngựa "Tham kiến Quân phi."
Lục Yến Tu sau khi lên xe thì cũng không ngờ bên trong lại rộng đến vậy, không chỉ có chổ để nằm mà bên cạnh còn có một cái bàn nhỏ, trên bàn còn được chuẩn bị một ít điểm tâm mà hắn thích ăn, không cần nghĩ cũng biết là do ai làm, Lục Yến Tu cầm lấy một khối điểm tâm bỏ vào miệng, vị ngọt cũng lập tức lan khắp miệng hắn, sau khi ăn xong Lục Yến Tu lại vuốt vuốt lông của Tiểu Cầu rồi lẩm bẩm "Cũng không biết Hoàng Thượng đã đi đến đâu rồi, thật là nhớ nàng."
Xe ngựa của bọn họ đang đi trên một đường nhỏ, dọc trên đường đi cũng không có người khác, mãi cho đến khi trời gần sập tối xe ngựa mới chậm rãi dừng lại, Lục Yến Tu vén màn lên nhìn ra bên ngoài, không nghĩ trước mặt lại là biệt uyển mà Diệp Kỷ Đường đã từng dẫn hắn đến, Lục Yến Tu híp mắt không khỏi nhớ tới thịt cá thơm ngon trong suối nước lạnh kia, hắn đem Tiểu Cầu giơ cao đến trước mặt mình "Con mèo nhỏ nhà ngươi đúng thật là có lộc ăn."
"Quân phi tới rồi, ngài xuống xe đi."
_____________
"Đã tìm được người chưa?"
Bên trong Ý Tường cung, Thái Quân Hậu tức giận nhìn những cung nhân đang quỳ trên mặt đất.
"Hồi Thái Hậu, chúng nô đã tìm tất cả mọi nơi trong cung nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Quân Phi, có thể là do Quân Phi đã sớm rời khỏi cung" Các cung nhân trong lòng thấp thỏm bất an, cảm giác bản thân không thể sống được bao lâu.
Thái Quân Hậu tức giận đem chung trà trong tay hung hăng ném vào người cung nhân đang quỳ phía dưới, cung nhân bị ném vỡ trán, máu tươi chảy dọc trên khuôn mặt khiến người khác nhìn vào có chút sợ hãi "Bất quá cũng chỉ là một tên nam tử nhu nhược vậy mà vẫn không tìm thấy, bổn cung không tin, chẳng lẽ Lục Yến Tu kia lại có bản lĩnh lớn như vậy sao!"
"Tam hoàng nữ đến ——"
Diệp Kha trên người mặc một bộ cẩm y, vẻ mặt huênh hoang từ bên ngoài bước vào, nàng thấy Thái Quân Hậu đang tức giận thì liền vội vàng tiến lên nói "Phụ hậu, chỉ là một tên nam tử thôi, hà tất gì phải tức giận như vậy, hai ngày nữa chính là đại điển đăng cơ của nhi thần, đến lúc đó cần phải có sự có mặt của người."
"Kha nhi đã tìm được ngọc tỷ truyền quốc chưa?" Thái Quân Hậu nhìn nữ nhi của mình, bao nhiêu tức giận khi nảy cũng đã tiêu tan gần hết.
"Tạm thời vẫn chưa, nhưng đám triều thần đó cũng không dám làm gì lỗ mãng, nhi thần đã cho thủ phụ giam giữ hết gia quyến của bọn họ, còn về phía Diệp Kỷ Đường, chờ sau khi nhi thần đăng cơ sẽ chậm rãi xử trí nàng ta sau."
Nói đến đăng cơ, trong mắt Diệp Kha không giấu được vẻ hưng phấn, nàng mới là hoàng đế của Tây Vân chứ không phải là kẻ đại nghịch bất đạo như Diệp Kỷ Đường, chỉ còn hai ngày nữa là đến đại điển đăng cơ, nàng muốn xem xem đến lúc đó Diệp Kỷ Đường còn làm được gì.
" Hàn Xu đúng là không biết tốt xấu, cũng không biết Diệp Kỷ Đường đã cho nàng ta uống mê dược gì mà lại có thể trung thành như vậy, nhưng nếu đăng cơ mà không có ngọc tỷ truyền quốc thì phải làm sao, Kha nhi đã nghĩ ra được biện pháp gì chưa?"
"Chờ thêm hai ngày nữa phụ hậu sẽ biết."
______________
Hai ngày trôi qua cũng rất nhanh.
Hôm nay trong cung náo nhiệt không thôi, nhưng trong không khí náo nhiệt đó lại mang theo một phần quỷ dị, các đại thần ai náy cũng đều im lặng không nói lời nào, có một vài người đưa mắt quan sát xung quanh, hôm nay thừa tướng Kha Uyển, ngự sử đại nhân Tiêu Khương cùng Binh Bộ thượng thư Trọng Tùng đều không có mặt, bất quá chỉ có thêm một vài quan viên được đề bạt từ thị tộc lên.
"Đại nhân, ngài nói xem có một vài vị đại nhân không đến, có phải là đã gặp nguy hiểm gì rồi hay không?"
Một vị triều thần khác cũng thấp giọng dò hỏi
"Sẽ không."
"Nhưng Tam hoàng nữ muốn cử hành đại lễ đăng cơ, nếu Hoàng Thượng vẫn không trở lại, đến lúc đó còn ra thể thống gì?"
"Chúng ta trước mắt vẫn nên im lặng quan sát, hiện giờ các vị đại nhân đang án binh bất động, sợ rằng đã có tính toán riêng, chúng ta không nên gây thêm phiền toái."
Người nọ còn muốn nói thêm gù đó, nhưng Diệp Kha một thân long bào đứng phía trên liếc nhìn nàng một cái, nàng vội vàng cúi đầu không dám nói thêm gì nữa.
"Đem Hàn Xu dẫn tới."
Rất nhanh Hàn Xu một thân thương tích đầy mình được người đưa lên, y phục trên người nàng sớm đã rách, nhiễm đầy máu tươi, Hàn Xu rũ mắt không nói lời nào, bị người khác áp giải lên đại điện.
" Hàn Xu to gan, nhìn thấy Hoàng Thượng sao không quỳ!" Việt Hoa Thanh lớn tiếng quát.
Hàn Xu hừ lạnh một tiếng "Danh không chính ngôn không thuận mà lại dám tự xưng bản thân là Hoàng Thượng, đúng là buồn cười, vào lúc Hoàng Thượng chính thống của Tây Vân ta dẫn quân đến Tây Trình dẹp loạn, cũng không biết Tam hoàng nữ đang làm cái gì, còn không phải là đang thông đồng với địch, cấu kết với Quãng Tĩnh Vương phản quốc sao? vậy mà bây giờ lại làm ra trò tu hú cướp tổ, mặt dày tự xưng mình là Hoàng Thương."
"Làm càn!"
Diệp Kha tức giận đến mức suýt chút nữa thì mất đi lý trí, nàng đưa ánh mắt độc ác nhìn Hàn Xu, sau đó rút thanh kiếm bên hông thị vệ rồi đi đến trước mặt Hàn Xu "Ngôi vị hoàng đế trước đây là do tiên đế muốn truyền cho ta, nếu không phải vì phản tặc Diệp Kỷ Đường kia khởi binh tạo phản thì hiện giờ Hoàng đế Tây Vân phải là ta, Hàn Xu, trẫm có thể cho ngươi thêm một cơ hội, nếu hôm nay ngươi giao ra ngọc tỷ thì trẫm sẽ không lấy mạng ngươi, thế nào?"
Hàn Xu im lặng không trả lời Diệp Kha, Diệp Kha nhìn thoáng qua thị vệ, thị vệ tiến lên giữ chặt lấy hai tay Hàn Xu sau đó đè nàng xuống mặt đất lạnh lẽo.
"Đừng trách trẫm không cho ngươi cơ hội."
Ánh đao chợt lóe, ngón tay út của Hàn Xu bị Diệp Kha chặt đứt, máu tươi cũng lập tức phun ra, trên trán Hàn Xu lúc này đã đổ đầy mồ hôi lạnh, nàng kêu lên một tiếng, sắc mặt trắng đến doạ người.
Các triều thần xung quanh cũng không ngờ rằng hôm nay sẽ xuất hiện một màn này, một vài đại thần nhát gan xuýt chút nữa đã đứng không vững, đặc biệt là những người mới nhậm chức, các nàng chưa bao giờ chứng kiến cảnh này, nhưng cũng có những đại thần trước đó đã từng thấy cảnh Diệp Kỷ Đường huyết tẩy Kim Loan điện nên sắc mặt cũng không hề thay đổi.
"Có phải rất đau hay không, Hàn Xu, nếu ngươi chịu cho trẫm biết ngọc tỷ đang được cất giấu ở đâu, trẫm lập tức sẽ cho người đến băng bó cho ngươi."
"Nằm mơ."
Hàn Xu lạnh giọng đáp, lúc này nàng đã đau đến mức toàn thân run rẩy, nhưng vẫn như cũ giữ thái độ cự tuyệt.
"Ngươi!"
Diệp Kha bị chọc tức không nhẹ, nàng ta hôm nay vốn định dùng chiêu giết gà dọa khỉ, ép Hàn Xu giao ra ngọc tỷ, nhưng không nghĩ rằng Hàn Xu lại cứng miệng như vậy, hiện giờ không thể uy hiếp được nàng, ngược lại còn khiến bản thân bị chê cười, Diệp Kha nhìn Hàn Xu, trong mắt mang theo sát ý, nếu Hàn Xu này rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt vậy thì đừng trách nàng không khách khí.
"Loạn thần tặc tử Hàn Xu tội ác tày trời, người đâu, đem nàng ta kéo ra ngoài chém đầu thị chúng!"
"Trẫm xem ai dám!"
Ngoài điện rất nhanh liền xuất hiện rất nhiều binh lính, Diệp Kỷ Đường khóe miệng nở nụ cười, trường kiếm trong tay nàng máu còn nhỏ giọt, hiển nhiên là vừa mới giết không ít người.
Diệp Kha vốn vừa hùng hổ muốn cho người giết chết Hàn Xu vậy mà lúc này lại trở nên bất động, thanh đao trong tay thẳng tấp rơi xuống đất, Thái Quân Hậu đang ngồi kế bên long ỷ vừa thấy Diệp Kỷ Đường liền tức khắc đứng dậy, sau lưng hắn cũng không ngừng đổ mồ hôi lạnh, cái đồ sát tinh này sao lại quay trở về nhanh như vậy!
Rõ ràng, rõ ràng bọn họ đã không chế được cả hoàng cung!
"Hôm nay đúng thật là rất náo nhiệt, có phải các ngươi biết hôm nay trẫm trở về nên mới cố ý tạo cơ hội để kiếm của trẫm được rửa sạch đúng không?"
"Hoàng, hoàng tỷ......"
"Vừa rồi không phải ngươi còn tự mình xưng trẫm sao? Sao bây giờ đến nói chuyện cũng trở nên lấp bấp rồi?"
Việt Hoa Thanh lúc này cũng hoảng sợ không kém, hai chân nàng ta mền nhũn đến mức trực tiếp quỳ xuống đất, xong rồi, xong thật rồi.
Diệp Kỷ Đường đi đến bên cạnh vỗ vỗ vài cái lên vai Diệp Kha, còn thanh kiếm trong tay thì lại đặt lên cổ của Việt Hoa Thanh "Đừng run, nếu ngươi run thì sẽ khiến thủ phụ bị thương mất."
"Hoàng tỷ, ta biết sai rồi hoàng tỷ, hoàng tỷ tha cho ta đi!"
Diệp Kha cũng quỳ xuống mặt đất, duỗi tay ôm lấy đùi của Diệp Kỷ Đường khóc kêu, nàng nhìn cổ của Việt Hoa Thanh lúc này đã bị lưỡi kiếm làm cho bị thương thì bắt đầu cảm thấy hối hận, Diệp Kỷ Đường căn bản chính là một tên xác thần a.
"Hoàng......"
Không đợi Việt Hoa Thanh mở miệng nói xong, Diệp Kỷ Đường chỉ dùng thêm một chút lực, nhất kiếm phong hầu, máu tươi ngay lập tức phun đầy mặt của Diệp Kha.
"Trẫm đều đã nói, đừng nhúc nhích."
Thái Quân Hậu không nghĩ rằng Diệp Kỷ Đường thật sự sẽ giết chết Việt Hoa Thanh, hắn sốt ruột muốn chạy đến nhưng lại không cẩn thận vấp chân khiến cả người lăn từ trên bậc thang xuống, sau đó hôn mê bất tỉnh, Diệp Kỷ Đường bất quá cũng lạnh mắt liếc hắn một cái "Tam hoàng nữ Diệp Kha cùng thủ phụ Việt Hoa Thanh có mưu đồ soán ngôi, Việt Hoa Thanh đã bị trẫm giết chết, còn Tam hoàng nữ, cầm tù cho đến chết, thế nào?"
"Chúng thần không có ý kiến, Ngô hoàng vạn tuế!"
Tất cả các triều thần lúc này đều quỳ xuống đất khấu đầu, ánh mắt Diệp Kha trống rỗng nhìn Việt Hoa Thanh không còn hơi thở ngã trên mặt đất, sau đó cũng không chút sức lực tuỳ ý bị người khác kéo ra ngoài.
"Lui hết đi."
"Vâng"
Một màn cướp ngôi soán vị này của Diệp Kha trong mắt Diệp Kỷ Đường cũng chỉ là một trò khôi hài, sau khi các triều thần lui đi hết, Diệp Kỷ Đường cho người đến rửa sạch Kim Loan điện, Hàn Xu cũng đã được dẫn đi băng bó, Diệp Kỷ Đường trong đầu nhớ tới vẫn còn một người đang đợi nàng trở về.
"A, Hoàng......"
Tiêu Khương cùng Trọng Tùng vừa mới tiến cung thì liền bắt gặp Diệp Kỷ Đường đã đổi một bộ y phục khác, cưỡi ngựa từ bên trong ra, Tiêu Khương vốn định gọi nàng, kết quả lại Trọng Tùng bên cạnh nhanh tay che miệng lại, sau đó nhanh như chớp mà chạy đi.
"Ngươi đang làm gì!"
Trọng Tùng ghét bỏ nhìn nàng một cái "Ngươi còn không nhìn ra sao, Hoàng Thượng đây là muốn đi gặp Quân phi a."
Thúc ngựa cả một quãng đường, Diệp Kỷ Đường khó khăn lắm mới tới được biệt uyển.
"Tham kiến Hoàng Thượng."
"Quân phi đâu?"
Diệp Kỷ Đường xoay người xuống ngựa, đem dây cương trong tay giao cho tổng quản, rồi nhanh bước vào bên trong.
"Hoàng Thượng, Quân phi đang ở hậu...." Tổng quản lời còn chưa nói xong, lại lần nữa ngẩng đầu lên thì đã không thấy bóng dáng của Diệp Kỷ Đường, tổng quản chỉ biết cười cười, sau đó nắm dây cương dẫn ngựa vào chuồng.
Dưới ánh trăng, Lục Yến Tu đang ngồi trên chiếc xích đu ở hậu viên, trong tay còn ôm Tiểu Cầu, tóc đen như thác nước rơi rụng ở sau người, hắn ngẩng đầu lên nhìn ánh trăng treo trên cao "Xú Hoàng Thượng, đến giờ mà vẫn chưa chịu trở lại, Tiểu Cầu, ngươi nói xem có phải nàng ở Tây Trình đã có người khác, không còn cần ta nữa đúng không."
"Không trở lại thì thôi, ngay cả một chút tin tức cũng không gửi đến cho ta, cũng không biết nàng có bị thương hay không, hiện giờ Kinh Thành nguy hiểm như vậy, nếu Hoàng Thượng trực tiếp trở về chẳng phải là chui đầu vô lưới sao?"
"Rốt cuộc...... A!"
Lục Yến Tu vốn đang thì thầm nói chuyện một mình thì đột nhiên bị người khác từ phía sau ôm lấy, hắn kinh hô một tiếng rồi ra sức giãy giụa, nhưng cái ôm của người đó lại vô cùng chặt chẽ, Lục Yến Tu càng thêm hoảng hốt, gấp đến độ nước mắt đều rơi ra "Làm càn! Ngươi có biết ta là ai hay không! Mau buông ta ra!"
"Yến Tu, là ta, ta đã trở về