• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trời gian cứ thế trôi qua, rất nhanh đã đến ngày đại hôn của Lạc An An và Tiêu Khương.

Giờ Mẹo vừa đến, Lạc An An đã bị lăn lộn không ngừng, người hầu tiến vào hầu hạ hắn tắm gội, tắm gội xong liền bắt đầu chải tóc, Lục Yến Tu không đành lòng để hắn cô đơn một mình nên chỉ mới sáng sớm cũng đã đến bồi hắn, vì để hợp với không khí, hắn cũng thay một bộ y phục màu đỏ nhạt, mang theo bên mình một cái hầu bao màu hồng, nhìn tràn đầy sinh khí vô cùng.

Lạc An An hữu khí vô lực ghé vào bàn, đôi mắt nhắm nghiền, nhưng hắn lại thập phần có tinh thần, Lục Yến Tu thì ngồi đối diện Lạc An An, trước mặt hắn là một ly trà đặc, khi cảm thấy buồn ngủ thì hắn sẽ uống một ngụm.

"Ngươi nói xem tại sao chỉ thành thân mà phải dậy sớm như vậy, lúc này cũng chỉ mới giờ Dần thôi, bắt ta dậy sớm như vậy bây giờ lại để ta ngồi đợi chổ này." Lạc An An một tay chống cầm, một tay đặt lên bàn, lẩm bẩm oán giận nói.

"Nếu không gọi ngươi dậy sớm thì vạn nhất ngươi ngủ quên thì làm sao bây giờ, đúng rồi, ngươi có đói bụng hay không, có cần ta cho người làm một chút đồ ăn cho ngươi lót dạ không."

Lạc An An hữu lực vô khí nói "Không cần, tạm thời ăn không vô."

Hắn nghiêng đầu nhìn giá y màu đỏ rực treo trên giá, bằng phẳng không có một chút nếp uốn.

Đây là giá y Lạc gia chủ tìm người thêu giỏi nhất cả Hán Hà làm ra, dùng chính những sợi tơ tốt nhất dệt thành, mặt trên còn dùng tơ vàng thêu tam vĩ phượng hoàng, có thể nói là nhìn sinh động như thật.

Lạc An An bỗng nhiên cảm thấy mọi thứ cứ như một giấc mơ, từ lúc hắn hiểu chuyện thì đã bắt đầu dưới thân phận tiểu thiếu gia Lạc Gia mà đi theo phía sau Tiêu Khương, lúc đầu hắn đối với Tiêu Khương cũng chỉ có tình cảm đơn thuần giữa tỷ đệ, nhưng dần dần về sau phần cảm tình này đã thay đổi, nhưng dù cho hắn có thử đủ mọi cách, Tiêu Khương cũng hệt như một tên đầu gỗ, cái gì cũng không hiểu.

Nhưng cũng chính vào thời điểm hắn muốn từ bỏ, người nọ hệt như được đả thông tất cả, đột nhiên biểu lộ tâm ý với hắn, lại còn xin Hoàng Thượng thánh chỉ tứ hôn, mọi thứ thuận lợi hết thảy như là nước chảy thành sông.

Tiêu Khương đối với hắn quả thực rất tốt, đặc biệt là sau khi tứ hôn tất cả mọi chuyện nàng đều theo hắn, cho dù hắn vô cớ gây rối, nàng cũng không trách mắng hắn mà ngược lại còn dỗ dành hắn, nhưng nháy mắt đến ngày đại hôn hôm nay, hắn đã chuẩn bị dùng thân phận chính quân của Tiêu Khương vào gia phả của Lạc gia, hắn lại cảm thấy có chút khiếp đảm, hắn thật sự có thể đảm đương tốt thân phận chính quân của Tiêu Khương sao?

Thời điểm hắn đang tự hoài nghi chính mình, một bàn tay đột nhiên bắt lấy tay hắn, Lạc An An giương mắt mê mang nhìn sang Lục Yến Tu.

"Hôm nay là ngày đại hỉ của ngươi, đừng suy nghĩ bậy bạ, nếu ngươi đang nghĩ đến chuyện huỷ hôn, chỉ sợ Tiêu Khương phải khóc rống."

Bị Lục Yến Tu nói xong, Lạc An An đột nhiên cười thành tiếng, nếu là hắn thật sự không đáp ứng, Tiêu Khương quả thật có khả năng sẽ khóc, đến lúc đó mọi chuyện truyền đi chỉ sợ bá tánh thiên hạ cũng sẽ cười nàng, đường đường là Ngự Sử Đại Phu thế nhưng thất thanh khóc rống, ngẫm lại nếu là vậy thật thì Tiêu Khương đúng là có chút thảm.

Mê mang trong lòng rất nhanh đã bị xua tan, hắn nói "Ta mới không có, đây chính là hôn sự ta vất vả lắm mới cầu được."

Vào ngày Đại Hôn, tất cả các thương nhân, nhân sĩ của Hán Hà đều đến chúc mừng, Lạc gia chủ ở Hán Hà nổi tiếng là người lương thiện, bá tánh tại đây cũng không ngừng kéo nhau đến chúc phúc.

Toàn bộ Lạc phủ giăng đèn kết hoa đỏ rực, toàn bộ hành lang, cửa sổ đều dán chữ Hỉ, ngay cả hai bức tượng sư tử bằng đá trước cửa cũng được quấn hai dãy lụa đỏ, người lui tới nối liền không dứt.

Tân thê tân lang khi kết hôn ba ngày sẽ không được gặp nhau, Lạc gia chủ trong ba ngày này đều tự mình giám sát Tiêu Khương, thậm chí là còn cho thêm người hạ thủ xung quanh, để phòng ngừa Tiêu Khương lén đi gặp Lạc An An.

Ảnh Nhất từ bên ngoài đẩy cửa tiến vào, trong tay cầm một phong thư mật "Hoàng Thượng, đã có tin tức của Đặng Mậu."

Diệp Kỷ Đường nhận lấy phong thư, người gửi thư chính là ám vệ canh giữ bên ngoài Đặng gia gửi đến,vào ban đêm hai ngày trước, có người lén lút đi vào Đặng gia, các nàng ẩn người vào nghe lén cuộc nói chuyện của bọn họ, tuy không thấy được diện mạo của người nọ, nhưng nghe người nọ đã hỏi gần đây có ai đến tìm hắn hay không.

Ám vệ làm việc luôn luôn cẩn thận, há có thể để bọn họ có thể phát hiện ra, rất nhanh người nọ cũng rời đi, sau khi ám vệ phát hiện ra chuyện này, gửi thư đến bất quá chỉ là hỏi muốn ý kiến của Diệp Kỷ Đường xem có muốn đem người bắt về hay không.

Diệp Kỷ Đường đem bức thư đặt lên ánh nến, nàng nhìn bức thư đang càng lúc bị thiêu cháy, thời điểm ngọn lửa đang chuẩn bị đốt đến tay nàng, nàng mới buông mảnh giấy nhỏ còn lại trong tay xuống, ngọn lửa cắn nuốt phong thư giờ chỉ còn lại chút tro tàn, Diệp Kỷ Đường nói "Bắt đi."

"Vâng"

Tiền viện, Lạc gia chủ mới vừa xử lí xong chút chuyện, thời điểm chuẩn bị ngồi xuống uống chút trà thì tổng quản thần sắc vội vàng từ bên ngoài tiến vào, nàng nói "Gia chủ, Quảng Tĩnh Vương tới."

"Ngươi nói cái gì?" Lạc gia chủ nhíu mày "Nàng ta tới làm gì?"

"Ngự sử đại nhân nghênh thú chính quân, bổn vương nhàn nhã không có việc gì nên tới xem náo nhiệt, đón chút không khí vui mừng, như thế nào, Lạc gia chủ không muốn chào đón bổn vương sao?"

Diệp Dục trên người mặc một bộ thanh y thêu hoa từ bên ngoài tiến vào, trong tay cầm thêm một cây quạt, phía sau còn có vài người hầu trong vương phủ đi theo, trong tay còn cầm theo không ít các lễ vật.

Lạc gia chủ vội vàng từ ghế trên đứng lên, đi đến bên người Diệp Dục hành lễ "Thảo dân tham kiến Vương gia, vừa rồi thảo dân chỉ là quá mức kinh ngạc, mong Vương gia thứ tội."

Diệp Dục đem cây quạt gập lại, nhẹ nhàng vỗ vài cái lên vai Lạc gia chủ "Không có chuyện gì, bổn vương bất quá chỉ là muốn đùa với Lạc gia chủ vài câu thôi."

Nàng giơ tay ra hiệu, người hầu phía sau liền đem hộp gấm mở ra, bên trong đều các bảo vật giá trị liên thành, nàng nói "Đây là hạ lễ bổn vương đưa tới, chúc Ngự Sử đại nhân cùng Lạc công tử bách niên hảo hợp."

"Đa tạ Vương gia, Vương gia mời ngồi."

Lạc gia chủ đi đến bên cạnh tổng quản, liếc mắt nhìn về phía Diệp Dục đang ngồi, thấp giọng nói "Đi thông báo cho Hoàng Thượng biết Quảng Tĩnh Vương tới."

"Vâng"

Diệp Dục đối với hành động của hai người họ một chút cũng không thèm để ý, nàng cầm ly trà trên bàn lên nhấp một ngụm,

Lạc gia chủ lúc này cũng đã đi đến bên cạnh Diệp Dục "Không bằng để thảo dân dẫn Vương gia đi dạo một vòng trong phủ thế nào?"

"Không cần, ngươi vội thì đi đi, bổn vương tự lo liệu được, bây giờ cũng không còn sớm, chỉ sợ Ngự Sử đại nhân đã sắp tới đón phu lang."

Vẻ mặt Diệp Dục tươi cười hòa khí, tựa hồ giống như  lời nàng nói hôm nay chỉ đến để đón lấy chút không khí vui mừng, nhưng Lạc gia chủ lại không tin mọi chuyện đơn giản như vật, Quảng Tĩnh Vương này xưa nay tâm tư khó đoán, hiện giờ Hoàng Thượng lại ở chỗ này, nàng ta vạn dặm xa xôi tới đây, chỉ sợ mục đích chính căn bản không phải đơn giản như những lời mà nàng ta vừa nói.

Chỉ là hôm nay sẽ có vài chuyện phát sinh thêm, Lạc gia chủ tuy không yên lòng nhưng cũng không có biện pháp gì khác, giống như Diệp Dục nói, hiện tại đã không còn sớm, nàng còn muốn đi nhìn xem An An như thế nào, nghĩ như vậy, Lạc gia chủ đành phải hành lễ sau đó vội vàng rời đi.

Lạc An An đã chuẩn bị xong, đang được người hầu hậu hạ thay giá y, trên đầu hắn đội kim quang, xung quanh còn được đính thêm không ít dạ minh châu và hồng ngọc quý giá vô cùng, trên trán hắn còn được điểm thêm một bông hoa đỏ vô cùng xinh đẹp.

Sau khi thay xong giá y, Lạc An An có hoảng hốt ngồi ở trên ghế, những người xung quanh đang thảo luận không ngừng về hỉ sự, nghe được những lời này trong lòng hắn như là đang ăn mật ngọt, Lục Yến Tu cười cười nhìn hắn, nhịn không được duỗi tay chọc vào cái lên lúm đồng tiền đang lộ ra trên mặt hắn  "Nhìn bộ dáng đang gấp gáp chờ không nổi muốn xuất giá này của ngươi, đúng là không biết xấu hổ."

"Từ hôm nay trở đi ta chính là chính quân của Tiêu Khương, được cưới hỏi đàng hoàng, nhập tên vào gia phả, ta có cái gì phải xấu hổ chứ!" Lạc An An đúng lý hợp tình nói.

"Phải phải phải, về sau ta đã phải gọi ngươi một tiếng Tiêu chính quân."

Hai người cười nói một lúc, Lạc gia chủ đã từ bên ngoài tiến vào, trên mặt nàng không ngăn được ý cười, đứng ở cửa nhìn Lạc An An, An An cùng bằng hữu tốt của nàng có sáu phần tương tự, trước đây thời điểm bằng hữu nàng lấy phụ thân hắn cũng vui vẻ đến mức cả đêm không ngủ được, hiện giờ nàng nuôi An An trưởng thành còn gả ra ngoài, cũng coi như là đã hoàn thành được tâm nguyện của người bằng hữu đã mất kia.

"Mẫu thân, sao người vẫn còn đứng ở cửa?"

Nghe được âm thanh của Lạc An An, Lạc gia chủ khôi phục lại tinh thần, nàng lắc lắc đầu, hướng về phía Lục Yến Tu hành lễ nói "tham kiến Quân phi."

"Lạc gia chủ không cần đa lễ." Lục Yến Tu thuận thế từ trên ghế đứng lên, hiện tại Lạc gia chủ đã đến đây, tất nhiên là có việc muốn nói cùng Lạc An An, hắn ra hiệu nhìn về phía Lạc An An chớp chớp mắt vài cái sau đó đi ra ngoài, cũng không biết bây giờ Hoàng Thượng đang làm gì.

Phòng của Lạc An An cách khách viện cũng không xa, bất quá lúc đi ngang hậu viên thì nơi đây có hơi vắng vẻ, Lục Yến Tu cũng không thích nói chuyện cùng người lạ nên cũng không định đi đến chổ náo nhiệt ngoài kia, chỉ là nếu hắn không đi, người khác cũng không dám có ý kiến gì.

"Ngươi là người phương nào, vì sao từ trước đến nay ở Hán Hà ta chưa bao giờ nhìn thấy ngươi?"

Bỗng từ đâu xuất hiện một tiểu công thử môi hồng răng trắng đứng phía trước Lục Yến Tu còn chặn đường đi của hắn, phía lưng tiểu công tử còn có thêm hai người hầu, vừa lúc cũng tiến lên chặn kín đường đi.

Lục Yến Tu thần sắc bất động đánh giá tiểu công tử trước mặt, nhìn cách ăn mặc trên người hắn chắc hẳn gia thế cũng không tầm thường, Lục Yến Tu cũng không nghĩ muốn cùng hắn dây dưa  "Không biết công tử có chuyện gì?"

"Nghe khẩu âm của ngươi hẳn không phải là người Hán Hà, chẳng lẽ ngươi là bạn tốt của Lạc An An ở kinh thành sao?"

"Tiểu công tử nảy giờ vẫn luôn hỏi ta là ai, nhưng muốn hỏi người khác chẳng lẽ không nên tự báo gia môn trước sao?" Lục Yến Tu xem như đã nhìn ra, vị công tử này sợ là trong nhà rất được mọi người nuông chiều.

"Ta là tiểu công tử của huyện lệnh Hán Hà, La Bành Bành, còn ngươi thì sao?"

"Yến Tu? Chàng đang làm gì ở đây vậy?"

Thời điểm Lục Yến Tu đang chuẩn bị mở miệng nói chuyện, phía sau liền truyền đến âm thanh của Diệp Kỷ Đường, Diệp Kỷ Đường đi đến đưa tay nắm lấy tay Lục Yến Tu, Lục Yến Tu nhìn sang La Bành Bành thì thấy từ khi Diệp Kỷ Đường đến đây ánh mắt hắn đột nhiên sáng rực lên, còn có một tia thẹn thùng, Lục Yến Tu thấy vậy thì có chút nhíu mày, nhịn không được dịch một bước ngăn ánh mắt La Bành Bành, sau đó mới quay sang trả lời Diệp Kỷ Đường "Lạc gia chủ đến tìm An An có việc, cho nên ta liền nghĩ muốn đi tìm nàng, thê chủ không phải ở trong phòng sao, tại sao lại đột nhiên đến đây?"

Hắn vừa nói vừa cố tình nhấn mạnh hai chữ "Thê chủ".

Đông tác nhỏ này của Lục Yến Tu sao Diệp Kỷ Đường không phát hiện ra nhưng trong mắt nàng thì nàng chỉ cảm thấy hắn đáng yêu vô cùng, nàng nhịn không được duỗi tay nhéo nhéo vài cái lên mũi hắn "Ta chỉ là định đi dạo quanh đây một chút."

"Sáng sớm liền không thấy được chàng, không phải chàng nói đến tìm Lạc An An nói chuyện sao, thế sao bây giờ lại muốn đi tìm ta?"

"Lạc gia chủ đến, hai người bọn họ phỏng chừng có rất nhiều điều muốn nói cho nên ta đã rời đi trước."

Nhưng thật ra cũng là do ngày ấy khi hắn tỉnh lại, Lạc An An đã nói cho hắn biết Diệp Kỷ Đường đã luôn bế hắn trên tay lúc lúc ngủ mãi cho đến khi đến được phòng khách, cho nên hiện tại khi nhìn thấy Lạc gia chủ hắn quả thật là chút ngượng ngùng, Lục Yến Tu duỗi tay nắm lấy tay của Diệp Kỷ Đường.

"Chúng ta trở về phòng đi"

"Được"

Lục Yến Tu cùng Diệp Kỷ Đường sánh bước rời đi để lại La Bành Bàng đứng bên cạnh, ánh mắt La Bành Bành trước sau vẫn luôn đặt trên người Diệp Kỷ Đường, hắn nhịn không được nói "Đi hỏi thăm xem người nọ là ai."

"Vâng"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK