Nghĩ đến tính tình Mặc Tam……
Hứa Vị liền nhịn không được lắc đầu buồn rầu trong lòng , sao có người tính tình cứng rắn như vậy chứ ?
Tiểu Mặc nói , chỉ ăn đồ mình làm , thực sự thì đúng là hắn làm gì thì Tiểu Mặc ăn đó .
Nhớ tới ngày ấy, hắn về nhà ăn cơm, hôm sau trở lại trên núi, tùy ý hỏi mấy vị sư phụ huynh phụ trách làm đồ ăn xem Tiểu Mặc có ăn cơm không?
Không nghĩ tới sư huynh vẻ mặt kinh ngạc, nói “Tiểu Vị sư đệ, đồ ăn của Mặc Tam không phải đều do ngươi chuẩn bị sao?”
Hắn ngẩn ra, tái tỉ mỉ truy vấn, không khỏi nghiến răng tức giận!
Tiểu Mặc lại chưa ăn cơm!
Hắn còn cùng các sư huynh nói , trừ bỏ Vị Vị làm , người khác làm đồ ăn cũng không ăn! Còn nói đồ ăn của hắn đều là Vị Vị chuẩn bị !
Tiểu hài tử này tùy hứng như thế , không thèm để ý thân thể của chính hắn!
Vạn nhất tương lai hắn nếu không ở bên người tiểu hài tử kia, tiểu hài tử kia chẳng lẽ sẽ đói chết?!
Trong lòng âm thầm quyết định , nhất định phải để tiểu hài tử kia sửa tính cho đúng !
Đương nhiên, trước khi sửa được , hắn vẫn phải chuẩn bị đồ ăn .
Trong lòng thở dài , một bên xắn tay áo, vừa mới bước vào trù phòng lại không từ sửng sốt, theo bản năng hô một tiếng “Nương?”
Đang xắn tay áo nặn nặn xoa xoa bột mì chính là nương hắn — Tống Chân.
Tống Chân quay đầu, trong mắt có chút kinh ngạc “Vị Vị, sớm như vậy đã dậy sao ?” Lập tức ánh mắt đảo qua tay áo đã xắn lên của Vị Vị, trong mắt hiện lên tiếu ý “Là muốn làm đồ ăn cho Tiểu Mặc ?”
Hứa Vị ngượng ngùng cười, có chút xấu hổ gãi đầu, tuy rằng ngày thường khi hắn làm đồ ăn , sẽ vẫn lưu lại một phần cho cha nương , nhưng là…… Dường như mỗi lần hắn làm đồ ăn đều vì Tiểu Mặc muốn ăn…… Hắn chưa từng làm đồ ăn cho cha nương hắn ……
Trong lòng nhịn không được xấu hổ, mệt hắn còn phát thệ đời này hảo bảo hộ cha nương , hảo hảo hiếu thuận với cha nương !
Ý niệm trong đầu vừa chuyển, ân, ngày mai là sinh thần của hắn, hắn sẽ làm cho cha nương hắn thực nhiều món ăn !
“Vị Vị, ngươi thực thích Tiểu Mặc sao?” Tống Chân một bên nắn nắn bột mì , một bên hỏi.
Hứa Vị lấy lại tinh thần, sửng sốt, lập tức nhẹ nhàng gật đầu, Tiểu Mặc tuy rằng tính tình không phải rất tốt, cũng thực quật cường , nhưng cũng bởi vì quá mức cô độc mà không biết nên ở chung cùng những người khác như thế nào ……
Đương nhiên…… Hắn cũng biết, Mặc Tam tựa hồ không phải hài tử của nhà bình thưởng , một Mặc quỷ có người hầu, còn có thể bái cao tăng vi sư……
Bất quá, cái đó cùng hắn không quan hệ , không phải sao ?
Tống Chân nhìn Hứa Vị nghiêm túc gật đầu , đôi mắt nhất nhu “Vậy ngươi cần phải cùng người ta hảo hảo ở chung, biết không?”
“Ta đã biết, nương , ta tới giúp ngài !” Hứa Vị cười ha hả nói, xắn ống tay áo lên chạy qua giúp đỡ , một bên quấy nhân đã muốn chuẩn bị tốt , một bên thuận miệng hỏi “Nương, hôm nay sao dậy sớm như thế ?”
“Cha ngươi muốn ăn bánh bao nhân thịt , dù sao ta cũng ngủ không được, liền thức dậy đi làm .” Tống Chân mỉm cười nói.
Hứa Vị ha hả cười, trong lòng cũng vụng trộm cười thầm , khẳng định là bởi vì nhớ tới phải làm bánh bao cho cha , nên nương mới có thể ngủ không được !
Nhìn nương chuyên chú lăn cán mì , rõ ràng đã rất mỏng ……
Hứa Vị trong lòng ấm áp , lại hiếu kì , cha cùng nương rốt cuộc quen nhau thế nào ?
Cha xuất thân là gì ? Tuy rằng ngày thường chỉ là nương tú hoa hạ trù ( thêu thùa và làm bếp núc ) chưa bao giờ thấy nương đọc sách viết tự , nhưng ngẫu nhiên nghe được lời nương nói có thể chứng tỏ nương đọc sách rất nhiều , tình cờ nghe cha cùng nương đàm luận thi từ ca phú, Hứa Vị tổng cảm thấy được, xuất thân của nương nhất định rất cao.
Rốt cuộc…… Cha nương hắn xuất thân là ai ?
Còn có , nhà bọn họ sao ngay cả thân tích đều không có ?
Quay đầu muốn hỏi, nhưng nhìn nương hắn chuyên chú nắm lấy bột mì, mồ hôi trên trán đều quên sát , trong đầu lại hiện lên tình cảnh sau khi nương hắn mất , cha mỗi ngày ở trước mộ nương uống rượu, vừa khóc vừa cười…… Hứa Vị yên lặng quay đầu, tiếp tục quấy nhân thịt……
Có một số việc không cần biết nhiều , mặc dù mơ hồ nhưng chỉ cần người một nhà ở cùng một chỗ, thì thế nào cũng tốt !
Rốt cục cũng làm xong bánh bao nhân thịt , Tống Chân cầm mười mấy bánh bao phóng tới trong giỏ , ôn nhu nói với Hứa Vị “Vị Vị, cầm đi , cùng Tiểu Mặc ăn nha .”
Hứa Vị cười tủm tỉm gật đầu.
Tống Chân lại ngồi xổm xuống, sờ sờ đầu Hứa Vị, nghiêm túc nói “Vị Vị, nếu cùng với Tiểu Mặc làm bằng hữu , vậy phải nghiêm túc , phải chiếu cố Tiểu Mặc nhiều hơn , không thể cùng Tiểu Mặc cãi nhau, biết không? Giống lần trước, Tiểu Mặc ở bên ngoài chờ ngươi, ngươi cũng không đi ra ngoài, chuyện như thế tuyệt đối không thể tái xảy ra! Vị Vị, có gì không vui , phải mặt đối mặt nói ra, không thể phát giận mà không để ý tới người ta , biết không?”
Hứa Vị bị kiềm hãm, lập tức cứng ngắc gật gật đầu.
Phải mặt đối mặt nói ra, không thể phát giận mà không để ý tới người ta……
Vậy mẫu thân à , ngày hôm trước ngài đem cha đuổi tới thư phòng, không để ý tới cha, cuối cùng vẫn là cha nịnh nọt cười trèo vào từ cửa sổ…… Đó …… Lại là thế nào ??
********
Trung bá mở cửa ra , Hứa Vị thấy Mặc Tam đã đứng ở trước cửa , Hứa Vị sửng sốt, lập tức hí mắt cười, chạy đi lên, ha hả cười nói “Tiểu Mặc, ngươi đã đến rồi?”
Mặc Tam gật đầu, vươn tay tiếp nhận cái giỏ trong tay Hứa Vị, trên thực tế, từ tối hôm qua đến giờ hắn vẫn đứng ở đây ..
Hứa Vị nắm thật chặt giỏ trúc trên người, cười tủm tỉm lôi kéo Mặc Tam, đối Trung bá đứng ở cửa mỉm cười , phất tay nói “Trung bá, chúng ta đi !”
Mặc Tam cũng quay đầu, diện vô biểu tình gật gật đầu.
Lúc này, sắc trời vừa mới tờ mờ sáng, nếu lúc này lên núi thì khi tới nơi nhiều nhất cũng chỉ là khi thái dương lên tới đỉnh , vì vậy Hứa Vị thả chậm cước bộ, lôi kéo Mặc Tam chậm rãi đi tới.
Đến lúc này, mới phát hiện quần áo trên người Mặc Tam ẩm ướt , Hứa Vị nhíu mày “Tiểu Mặc, ngươi chừng nào thì xuống núi ?”
Sao quần áo đều ướt như vậy ?
Mặc Tam nghĩ nghĩ, nếu trực tiếp nói cho Vị Vị biết rằng hắn đứng đó từ giờ tuất tối qua…… Phỏng chừng Vị Vị sẽ sinh khí, nhất định sẽ lải nhải rất nhiều……
Bất quá, hắn vẫn là…… Nói thật tốt lắm.
“Giờ tuất.” Mặc Tam rất là rõ ràng đáp lời.
Quả nhiên —
Hứa Vị trừng lớn mắt, căm tức nói “Ngươi cũng không ngủ sao?! Còn có! Ngươi nếu đã tới cửa nhà ta , ngươi sao không tiến vào a?! Đứng ngốc bên ngoài làm gì ?! Canh thâm lộ trọng , ngươi đã quên rồi phải không ?……”
Mặc Tam trầm mặc, quả nhiên sinh khí……
Khóe miệng không dấu vết ngoéo ngoéo một cái, Vị Vị lo lắng cho mình, bởi vì mình không quan tâm thân thể mà sinh khí ……
Loại cảm giác này thực hiếm lạ , nhưng là…… Thật tốt!
Ngẩng đầu nhìn sắc trời, Mặc Tam khẽ nhíu mày, thiếu chút nữa đã quên chuyện trọng yếu !
Nâng tay ôm lấy Hứa Vị còn đang lải nhải —
“Tiểu Mặc!!” Hứa Vị kinh ngạc.
Mặc Tam chỉ hờ hững đáp lên xuống vài cái , tốc độ lại nhanh hơn, như quang ảnh bay vút , cơ hồ là vụt qua trong khoảnh khắc, Hứa Vị vội vàng nhắm mắt lại, bởi vì cấp tốc bay vút, gió thổi vào hai má rất rát, đầu óc có chút choáng váng , không dám mở to mắt. Hai tay gắt gao giữ chặt vạt áo Mặc Tam, trong lòng kinh ngạc, hắn biết Mặc Tam vẫn thực chịu khổ chịu khó, cũng biết công phu của Mặc Tam so với ca ca còn giỏi hơn , nhưng là…… Loại tốc độ này…… Giống như cũng không phải độ tuổi như Mặc Tam có thể có được a ?
Nhưng loại nghi hoặc này chỉ chợt lóe rồi qua, Mặc Tam nói nhỏ “Tới rồi.” Khi đó, Hứa Vị liền quên nghi hoặc trong lòng vừa mới , ngây người!
Đợi Hứa Vị mở to mắt, hiện ra ở trước mặt hắn chính là cảnh sắc như bầu trời đêm đầy sao !
Lúc này hắn cùng Mặc Tam đang ở đỉnh núi cáo nhất , mà trước mắt là huyền nhai sau không thấy đáy , lúc này, ở trên huyền nhai nổi lên từng vệt sáng nho nhỏ …… Như bầu trời đêm đầy sao!
Có chút mê mẩn nhìn cảnh sắc trước mắt, Hứa Vị nhớ tới , thật lâu trước kia khi hắn du lịch thiên hạ, đi ngang qua một ngọn núi không biết tên, khi hắn qua đêm ở đỉnh ngọn núi kia, thấy trời đầy sao, như một cái chăn bỗng dưng xuất hiện , phủ lên người hắn , khi đó, trong lòng hắn an bình không thôi.
Mà hiện tại thấy cảnh trước mặt , thật giống như…… Bầu trời đêm ở dưới chân hắn……
“Đưa cho ngươi tới xem , xem như một trong những lễ vật tặng cho sinh thần của người .” Bên tai, có thanh âm đạm mạc chậm rãi vang lên .
Hứa Vị ngẩn ra, quay đầu, nhìn về phía Mặc Tam, bỗng nhiên có chút giật mình.
Nhớ tới mấy ngày hôm trước, hắn cùng Mặc Tam nằm ở trên giường, nhìn sao trời trên không trung từ cửa sổ , nhàn thoại vài câu, nói rằng mình thích nhất bầu trời đêm ! Còn nói lời rất ngốc rằng hy vọng ở ban ngày cũng có thể nhìn thấy sao trời……
Nhưng không nghĩ rằng……
Nhìn Mặc Tam, đôi mắt Mặc Tam lại im lặng nhìn mình.
Nguyên lai trên đời này sẽ có người đem lời nói ngốc nghếch của mình thành sự thực …..
Hứa Vị chậm rãi nở nụ cười. Tươi cười thật lớn , cũng thỏa mãn .
Thấy Hứa Vị tươi cười thỏa mãn, trong lòng Mặc Tam hơi hơi thở phào nhẹ nhõm, xem ra Vị Vị thực thích, chỉ sợ Vị Vị sẽ không thích, đây là lần đầu tiên hắn vì người khác chuẩn bị lễ vật ……
Khi ánh sáng lơ lửng trước mặt Hứa Vị , hắn nhịn không được vươn tay trảo vào khoảng không , không khỏi sửng sốt, quay đầu nhìn về phía Mặc Tam đứng ở bên người mình “Đó là cái gì?”
“Quang Tiết thảo.” Mặc Tam nói xong, chỉa chỉa một tảng ánh sáng lớn đang lơ lửng “Truyền thuyết nói rằng đó là nước mắt do nguyệt thần lưu lại, thực trân quý , bình thường chỉ ở nơi u ám nhất mới thấy được, không thể dùng tay để chạm đến, phải dùng xác của huỳnh hỏa trùng xuyên thành võng mới có thể vớt được . Mỗi lần phát sáng đều cách nhau mười năm , thời điểm sáng lên là có thể lấy làm thuốc .”
Hứa Vị dại ra .
Sau một lúc lâu, mới lắp bắp nói “Tiểu, Tiểu Mặc…… Nhiều như vậy…… Ngươi lấy ở đâu ……”
Hơn nữa, hơn nữa…… Quang Tiết thảo a, Quang Tiết thảo trong truyền thuyết a, trân quý như vậy, hắn hiện tại lại thấy đến nguyên một tảng lớn a!
Đời trước, hắn từng vì tìm Quang Tiết thảo, xâm nhập quỷ đàm thiếu chút nữa phải chết !
“Nơi ta ở trước kia có rất nhiều .” Mặc Tam đạm mạc nói .
Hứa Vị sửng sốt.
Trước kia…… Nơi ở trước kia ?
Quang Tiết thảo chỉ có ở địa phương âm u băng lãnh nhất mới có thể sinh trưởng, như vậy…… nơi mà Tiểu Mặc trụ ….không phải……
Hứa Vị kinh ngạc nhìn Mặc Tam, muốn nói lại thôi, rất muốn hỏi, Tiểu Mặc ngươi rốt cuộc là —
Nhưng lời tới bên miệng , lại nuốt xuống, giống như một khi hỏi ra , rất nhiều chuyện sẽ bị thay đổi.
“Vị Vị, đưa tay cho ta.” lúc này Mặc Tam đột ngột nói.
Hứa Vị lấy lại tinh thần, theo bản năng đưa tay qua —
Mặc Tam lấy ra một vòng tay hắc sắc , cẩn thận đeo vào cổ tay Hứa Vị.
Hứa Vị trợn to mắt, nhìn chiếc vòng Mặc Tam cho mình , lại điều chỉnh một phen, mới lấy lại tinh thần, có chút ngây ngốc hỏi “Tiểu Mặc, đây là cái gì?”
Trên cổ tay trắng nõn non mịn có một chiếc vòng toàn bộ màu đen , tinh tế xem lại phát hiện vòng tay như nước , có chút cái gì đó đang lưu động ??
“Vòng tay .” Mặc Tam nhìn chằm chằm Hứa Vị , sau một lúc lâu mới thốt ra hai chữ.
Hứa Vị hắc tuyến, hắn đương nhiên biết đây là vòng tay rồi !
“Vòng gì vậy ?!” Hứa Vị trừng mắt.
Mặc Tam trầm mặc, sau một lúc lâu, mặt diện vô biểu tình thốt ra bốn chữ “Vòng tay của ta!”